Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả

-Anh là đồ khốn, đây là hạnh phúc mà anh mang lại cho cậu ấy sao?
Không kiềm lòng được, Quốc An tức giận đấm vào mặt hắn. Hắn vẫn không phản ứng, ánh mắt thất thần đỏ hoe đầy đau khổ.
-Là do tôi, tôi đáng bị nguyền rủa.
-Anh nói đi, rốt cuộc có chuyện gì mà cậu ấy lại tự tử hả?
Cứ tưởng chia tay cậu, nó sẽ có một cuộc sống vui vẻ khi trở về bên hắn, nếu biết có ngày hôm nay thì cậu sẽ không bao giờ để nó rời xa cậu nửa bước.
-Chính tôi, tôi đã ép cô ấy chia tay cậu để đến với tôi, tôi đã…..
Hắn đau khổ, giá như hắn đừng làm tổn thương nó, giá như hắn không hèn hạ như vậy thì giờ này có lẽ mọi chuyện đã khác đi.
-Anh lấy gì để uy hiếp cậu ấy hả?
-Tương lai của cậu.
Quốc An không đứng vững nổi, thì ra nó hi sinh chọn lấy một cuộc sống đau khổ để đổi lấy tương lai cho cậu. Sao nó lại có thể ngốc nghếch như vậy, nếu nó có mệnh hệ gì thì cậu cần cái tương lai quái quỷ đó làm gì cơ chứ.
-Xin lỗi,từ đầu đến cuối là do tôi.
-Đừng nói nữa, đợi cậu ấy bình an tôi sẽ tìm anh để làm rõ mọi chuyện.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Quốc An và Duy Minh đều đau khổ, họ ước gì có thể dùng mạng sống của mình để đổi lấy cuộc sống bình yên cho nó. Ân hận, dằn vặt là thứ cảm giác chiếm hữu trong họ nhiều nhất lúc này. Giá như Quốc An có thể hiểu nỗi khổ tâm của nó, giá như hắn không hành xử như vậy thì có lẽ bây giờ nó đã không nằm bất động trong căn phòng kia.
……
Cửa phòng cấp cứu bật mở, cả hai thật nhanh lao tới với ánh mắt lo lắng.
-Thật xin lỗi, chúng tôi không thể giữ lại được đứa bé trong bụng….. Vị bác sĩ nói với giọng thông cảm.
Cả hai đều bất ngờ, nó mang thai ư? Tại sao nó không nói ra chứ?
- Còn cậu ấy như thế nào rồi? Điều Quốc An lo lắng nhất là sự an nguy của nó.
-Đã qua giai đoạn nguy hiểm, tuy nhiên thuốc ngấm vào cơ thể quá lâu nên có tỉnh lại hay không thì còn tùy vào ý chí sinh tồn của cô ấy.
Cả hai đều đờ đẫn người, thì ra nó mang thai nên mới chịu nhiều áp lực như vậy, thảo nào mấy ngày nay nhìn nó mệt mỏi và xanh xao. Hắn thật là đáng chết khi đã cưỡng bức để nó phải ra nông nỗi này, điều hắn mong ước nhất bây giờ là được nhìn thấy nó tỉnh lại, rồi hắn sẽ âm thầm rời xa để nó có thể có một cuộc sống vui vẻ bên cạnh Quốc An.
-Anh là đồ khốn nạn. Quốc An nói chuyện với giọng đầy đau khổ.
-Cậu cứ mắng chửi tôi đi, tôi chẳng còn xứng đáng là người nữa.
-Tại sao lại khiến cô ấy mang thai? Sao lại để cô ấy đau khổ đến mức này? Lẽ ra tôi phải là người ngăn cản khi cậu ấy quyết định quay về với anh… Bây giờ nếu cậu ấy không tỉnh lại thì tôi phải làm thế nào đây?
Quốc An bật khóc, không cần thể diện của một người đàn ông nữa, cậu để mặc nước mắt rơi khi tưởng tượng nó đau đớn thế nào trong căn phòng kia. Nếu như tỉnh dậy biết đứa bé không còn thì nó có vượt qua được không? Cậu tự trách mình vì đã không đến sớm hơn để ngăn cản sự dại dột của nó, sau này cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cậu hứa với lòng sẽ không bao giờ rời xa nó, sẽ bảo vệ nó bằng cả mạng sống của mình.
-Tôi xin lỗi……
-Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa, tôi không muốn cậu ấy phải đau khổ thêm khi nhìn thấy anh.
-Được, chỉ cần đợi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ ra đi. Quốc An nè, tôi rất ngưỡng mộ tình yêu của cậu, hãy chăm sóc cho cô ấy thật tốt nhé.
…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui