Translator : KhasnhBangww Editor : YumeeBầu không khí đóng băng ngay lúc đó.Sắc mặt Diệp Minh từ tái nhợt chuyển sang lộ vẻ tức giận.
Mắt ông như giật mạnh.Tháng trước, một món đồ cổ, chiếc Rolex Daytona của Paul Newman, đã được bán tại cuộc đấu giá Carlsberg với mức giá cao ngất ngưởng 130 triệu RMB.Đó là một người mua bí ẩn, và nó vẫn còn là một bí ẩn cho đến ngày nay.Diệp Minh không bao giờ nghĩ rằng người đàn ông bí ẩn thực sự là Lục Hoài Ngọc!Quan trọng nhất, anh ta thực sự có thể ném đồng hồ của mình đi như thế sao!?Ngược lại, đồ sứ được chạm khắc bằng hoa màu lam nhạt có hình mặt trăng của Diệp Minh thậm chí còn không thể so sánh với đồng hồ của anh ta!Ông ấy sẽ bồi thường cho Lục Hoài Ngọc như thế nào!?Cuối cùng, Diệp Trình nhận ra rằng mình đang gặp rắc rối lớn.
Vì vậy, cậu trốn sau lưng Tô Nguyên và kêu cứu với khuôn mặt tái nhợt.“Mẹ…”Làm sao cậu ta có thể tưởng tượng được rằng một chiếc đồng hồ lại có giá cả một gia tài!?Diệp Minh hít sâu một hơi.“Lục nhị gia, quả nhiên chuyện này là lỗi của con trai ta.
Tôi rất xin lỗi… Tiểu Trình”Ông ta đã hét lên!Diệp Trình run lên, và đôi mắt cậu toát lên vẻ sợ hãi.Mặc dù Tô Nguyên yêu con trai mình, nhưng bà biết rằng vấn đề này sẽ không được giải quyết dễ dàng như vậy.Chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu đô la đó có thể tiêu tốn toàn bộ biệt thự của họ! Chưa kể họ còn xúc phạm Lục Hoài Ngọc.Vì vậy, Tô Nguyên nghiến răng khi cô đẩy Diệp Trình về phía trước.“Xin lỗi Lục nhị gia, mau lên!”Không thể tìm thấy hành vi kiêu ngạo của Diệp Trình.
Cậu đứng đó bất lực và lầm bầm, “Tôi… tôi xin lỗi…”“Hãy nói lời xin lỗi với người mà cậu nên xin lỗi,” Lục Hoài Ngọc hếch cằm lên và nói nhỏ.Ninh Lệ ánh mắt hơi động.Diệp Trình sửng sốt, và mặc dù cậu không muốn làm như vậy, nhưng cậu không dám chống lại Lục Hoài Ngọc.
Vì vậy, với khuôn mặt đỏ bừng, cậu nhẹ nhàng xin lỗi Ninh Lệ: “…Tôi xin lỗi.
Tôi không nên… tôi không nên ném phi tiêu vào chị…”Khi nghe những lời của Lục Hoài Ngọc, Diệp Minh còn điều gì không hiểu?Hắn đã biết Diệp Trình phản đối khi Ninh Lệ tới.
Tuy nhiên, ông không bao giờ tưởng tượng rằng con trai mình sẽ làm những điều khủng khiếp như vậy.Lục Hoài Ngọc thậm chí còn tham gia vào vụ việc này!Ninh Lệ híp mắt.Lời xin lỗi đó.
Kiếp trước Ninh Lệ chưa từng nghe qua.Ở kiếp trước, Diệp Trình cũng từng dùng cách này để chống lại cô.
Phi tiêu đã cào vào mặt cô vào ngày đầu tiên cô trở lại nhà họ Diệp sau khi xuất hiện.Đó là lý do tại sao cô ấy đã chuẩn bị đầy đủ trước khi vào nhà.Tuy nhiên, cô không bao giờ nghĩ rằng Lục Hoài Ngọc sẽ giúp cô một tay.Ninh Lệ cau mày một chút.Cô nợ anh một lần nữa.Lục Hoài Ngọc nhìn thấy vẻ mặt của nàng nhướng mày, liền biết nàng còn đang tức giận.“To hơn.”Giọng điệu của anh khàn khàn và chậm chạp, nhưng lại toát ra cảm giác khiến người ta không dám trái lời anh.Vì vậy, Diệp Trình chỉ có thể nói to hơn, "Tôi xin lỗi!"Thế nhưng Ninh Lệ cũng không thèm để ý đến hắn, đi về phía chiếc đồng hồ cầm lên.May mắn thay, mặt số vẫn còn nguyên vẹn, nhưng có một vết lõm nông trên dây đeo đồng hồ.Ninh Lệ cầm lấy đồng hồ, sải bước đi về phía Lục Hoài Ngọc, đứng ở trước mặt hắn.Cô cao 1m68, được coi là cao trong số các cô gái, nhưng Ninh Lệ chỉ cao ngang vai anh khi cô đứng trước Lục Hoài Ngọc.Ninh Lệ ngẩng đầu đưa đồng hồ cho anh.
Sau đó, cô ấy nói, “Cảm ơn.”Lục Hoài Ngọc nhìn cô gái trẻ trước mặt từ đầu đến chân.Làn da mịn như lụa của cô ấy mỏng manh như sứ, và đôi mắt của cô ấy cũng rất đẹp.
Khi Ninh Lệ nhìn hắn, sâu trong đôi mắt trong veo sáng ngời của nàng tựa như có một tầng sương mù mỏng manh.Đôi mắt và lông mày của cô ấy đẹp mê hồn, và phần đuôi tỏa ra hào quang lãnh đạm, cho thấy lòng dũng cảm sâu thẳm trong xương của cô ấy.Một ý nghĩ quét qua tâm trí của Lục Hoài Ngọc.'Cô ấy phải thật lộng lẫy khi cười.'Lục Hoài Ngọc nhếch môi cười dịu dàng với cô."Tôi đã giúp cô rất nhiều, nhưng cô chỉ nói lời cảm ơn?"Ninh Lệ trầm mặc một lát.Người đàn ông này khi nào trở nên đặc biệt như vậy?Lu Huaiyu không phải như vậy khi anh giúp cô hồi đó."Ý của anh là gì, Lục nhị gia?"Lục Hoài Ngọc nhận lấy chiếc đồng hồ từ tay cô ấy và nói, "Tôi nghĩ đây không phải là một món quà cảm ơn tôi."Ninh Lệ cúi đầu nhìn theo ánh mắt của hắn đến cổ tay mình.Một chiếc dây buộc tóc màu đen.Giá cho một chiếc băng đô chỉ là 3 RMB.Thành Tây Nguyệt từ trên cao nhìn vào, trong lòng không khỏi giễu cợt.Thật là một người đàn ông táo tợn!Có rất nhiều cách để chặn phi tiêu do Diệp Trình ném, nhưng anh ấy đã chọn chặn nó bằng chiếc đồng hồ đắt tiền nhất của mình.Lục Hoài Ngọc thậm chí còn yêu cầu một món quà cảm ơn từ người phụ nữ sau đó.Anh ấy rất hào phóng và thậm chí còn dám xin chiếc băng đô.Ninh Lệ trầm tư một lát, tháo dây buộc tóc trên cổ tay đưa cho hắn.“Tôi biết điều này là không đủ.
Tôi nợ anh một lần cho sự cố ngày hôm nay.Lục Hoài Ngọc cau có một cách kỳ lạ, rồi mỉm cười."Thôi được."Lục Hoài Ngọc luôn lạnh lùng, cao quý và hùng mạnh.
Như thể băng tan khi anh ấy cười, trông anh ấy duyên dáng và đẹp trai hơn.Ninh Lệ ngây ra một giây, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt anh.Với vẻ ngoài quyến rũ như vậy, không có gì ngạc nhiên khi vô số xã hội từ thủ đô phải lòng anh ta.Tuy nhiên, những người xung quanh họ cảm thấy kỳ quái khi nhìn họ tương tác với nhau.Đồng thời, Diệp Minh thông minh cũng không kịp phản ứng.Trong lòng ông tràn ngập nghi vấn và bối rối khi nhìn Ninh Lệ và Lục Hoài Ngọc.Tuy nhiên, vẫn còn một điều nữa chưa được giải quyết.Do dự một lúc, Diệp Minh cuối cùng quyết định cắn viên đạn và thốt lên: “… Lục nhị gia, đồng hồ của cậu…”Nếu đó chỉ là một món đồ bình thường, anh ấy chỉ cần trả tiền là có thể mua được, nhưng chiếc đồng hồ đó có giá 130 triệu Nhân dân tệ!Lục Hoài Ngọc đặt tay lên dây buộc tóc của cô gái, và nó vẫn còn mang theo một chút hơi ấm của cô ấy.Cảm giác yên bình và ấm áp làm anh vui lên rất nhiều.Sau đó hắn lười biếng đáp lại Diệp Minh.Diệp Minh cảm thấy khó xử, còn mấy chữ nữa nghẹn ở cổ họng, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể phun ra mấy chữ đó.Cuối cùng, Thành Tây Nguyệt đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện sau khi anh ấy đã thấy đủ.Thành Tây Nguyệt đi xuống cầu thang và liếc nhìn đồng hồ đeo tay.“Lục nhị thiếu gia, tôi thấy trên dây đeo đồng hồ của anh chỉ có một vết xước, hơn nữa, món đồ sứ đó là vật sở hữu yêu quý của chú Diệp trong nhiều năm.
Vì lợi ích của cậu, tại sao cả hai người không thỏa hiệp? Điều đó nghe có đủ tốt không?”Lục Hoài Ngọc gật đầu sau khi nhìn Thành Tây Nguyệt.Cuối cùng Diệp Minh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.Nếu chỉ bồi thường dây đeo đồng hồ thì Diệp Minh vẫn có thể chấp nhận được.“Tôi xin lỗi vì đã gây cho cậu nhiều rắc rối.
Tôi sẽ nhờ người chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của cậu vào ngày mai—”“Không cần đâu.
Chuyển tiền cho anh ta, thế là xong.Lục Hoài Ngọc ngắt lời Diệp Minh.'Anh ấy' tự nhiên có nghĩa là Thành Tây Nguyệt.Thành Tây Nguyệt hoàn toàn bị sốc khi Lục Hoài Ngọc đột nhiên nhắc đến anh ta.Lục Hoài Ngọc nói ngắn gọn, "Phí tài xế của cậu."Thành Tây Nguyệt, “…”Tại sao nó cảm thấy kỳ lạ?Tuy nhiên, Lục Hoài Ngọc không muốn ở lại đó lâu hơn, vì vậy anh quay người và rời đi.“Đi thôi.”Thành Tây Nguyệt mỉm cười và vẫy tay chào họ.Vở kịch cuối cùng cũng kết thúc.…Thành Tây Nguyệt lái xe đi và họ rời khỏi nơi ở của gia đình Diệp.Sau khi anh ta lái xe một quãng đường nhất định, Thành Tây Nguyệt không thể không liếc nhìn cậu ta.Lục đang dựa vào ghế với một tay chống đỡ cơ thể.Anh ấy đang giữ chiếc dây buộc tóc màu đen đó bằng tay kia.Những ngón tay của Lục Hoài Ngọc mảnh khảnh và dường như không phù hợp với chiếc dây buộc tóc nhỏ đó.Thành Tây Nguyệt nhướng mày hỏi , "Cậu thích nó lắm sao?"Tuy nhiên, Lục Hoài Ngọc đã không trả lời.
Đôi mắt anh khép hờ, trong mắt dường như có sóng.Một lúc sau, Lục Hoài Ngọc vừa cười vừa nói: "Cô ấy trông đẹp hơn khi không buộc tóc.".