“Canh cá om dưa? Chan canh cá?” Diệp Ninh vui mừng, cười toe toét.
Nhưng mặt ngay một một giây sau nó xị mặt ra, khóc không ra nước mắt.Thằng bé sầu não lại sốt ruột, hốc mắt đỏ ửng: “Nhưng mà ta không ăn được cá.
Mỗi lần ăn cá đều là mẫu phi lựa cho ta, nếu không ta sẽ bị hóc.”“Ta……” Tiểu hoàng tử mới 4 tuổi xoăn xuýt, nhỏ giọng nói: “Ta sợ xương cá.”Diệp Dao cười khúc khích: “Yên tâm đi, ta cam đoan sẽ cho ngươi ăn ngon mà lại không hóc xương cá.”“Thật à?” Diệp Ninh do dự nhíu mày, đương nhiên hắn biết nhặt xương cá phiền phức đến mức nào, chẳng lẽ bạn tốt sẽ lựa xương cá cho hắn?Không được không được, nàng còn bé hơn cả hắn, sao hắn có thể chuyện gì cũng bắt Diệp Dao làm chứ? Hắn lớn rồi mà!Diệp Ninh rầu rĩ nhíu chặt mày, cuối cùng thằng bé quyết định lát nữa sẽ ăn ít cá lại, ăn nhiều cơm chan canh hơn một chút là được.Nhưng mà……Vừa mới nghĩ thông suốt Diệp Ninh lại lần nữa mê mang: “Cá từ ở đâu ra thế?”Diệp Dao vươn ngón trỏ, chỉ vào hồ sen nói: “Ở đó đó.”Diệp Dao cho một ngón tay vào trong nước, lập tức cá lớn cá nhỏ ẩn nấp trong hồ sen ùn ùn kéo đến, chúng nó mạnh mẽ quẫy đuôi trước mặt cô bé.“Oa! Ngón tay cũng có thể câu cá à?” Diệp Ninh giật mình nhìn một màn này, hắn lắc lắc ngón tay mũm mĩm của mình.Đa số cá trong hồ đều lớn chừng một bàn tay, Diệp Dao chọn nửa ngày mới bắt được một con cá trắm cỏ lớn hơn một chút.Trong tiếng khen ngợi cảm thán của Diệp Ninh, Diệp Dao nhanh nhẹn xử lý cá sạch sẽ.
Nàng để riêng đầu và xương cá sang bên cạnh để riêng.
Thịt cá cắt miếng để vào trong chén, thêm muối, vài lát gừng lát gừng, tinh bột và rượu nấu ăn để ướp.Trong lúc chờ cá ngấm gia vị, Diệp Dao lấy một nắm gạo trong túi gấm mang đi vo sạch, rồi tìm một cái xửng bỏ gạo vào hấp.Thịt cá sau khi ướp thì sáng lóng lánh, dẻo, trong suốt như pha lê.
Diệp Dao như thường lệ loại bỏ hết xương trong mấy lát cá.
Đối với một người tu thực có kinh nghiệm nấu ăn phong phú mà nói, căn bản không cần lo lắng đến việc hóc xương cá.Đổ dưa và củ cải muối vào xào trên chảo dầu nóng, ‘xèo’ một tiếng mùi chua tràn ngập khắp phòng bếp.“Chua quá.” Diệp Ninh chun mũi lùi ra xa vài bước.Diệp Dao bật cười.
Đầu và xương cá chiên vàng đều hai mặt để sang một bên.
Nàng lần lượt cho gừng tỏi,...!vào phi thơm, sau đó cho thêm hai muỗng nước lớn vào hầm với xương và đầu cá mới chiên trên lửa lớn.Trong lúc đợi xương tiết ra nước ngọt, nàng lấy măng ra thái sợi, trụng qua nước sôi giảm vị đắng để lát nữa cho vào nồi canh coi như có thêm đồ ăn kèm.Hầm xương cá khoảng nửa giờ thì vớt bọt trắng và xương cá ra.
Cho dưa, củ cải muối, măng vào ninh thêm một lát.Lúc này mùi thơm từ nồi canh xương đã lan tỏa ra tứ phía, Diệp Ninh quay vào trong bếp, đôi mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào nồi canh cá.“Thơm quá đi.”Một vài lá dưa chua nổi trên mặt nước, đan xen với màu vàng nhạt của những sợi măng mùa xuân.Diệp Dao dùng muỗng khuấy nhẹ, bên trên nước xương trắng sữa là lớp mỡ vàng óng ả, màu sắc hài hòa, nhìn cực kỳ hấp dẫn.Cái mũi nhỏ của Diệp Ninh liên tục hít hà, thằng bé mở to hai mắt.Rõ ràng vừa rồi còn chua gay cả mũi, sao bây giờ lại thơm như vậy chứ?Vị chua của dưa, củ cải muối hòa quyện hoàn hảo với vị ngọt của xương cá, mùi chua gắt sau khi ninh một lúc lâu trở nên êm dịu hơn.
Kiểu chua này tựa như mèo cào, khiến người ta mới ngửi mùi thôi đã chảy nước miếng, chỉ hận không thể uống một ngụm ngay bây giờ.Vừa ăn sáng không bao lâu, mà khẩu vị của cô bé đã bị kích thích trở lại.Cái bụng nhỏ cũng không cam lòng réo lên, mè nheo đòi ăn!Thật thơm!“Gâu gâu gâu!” Tiểu Bạch Hổ đánh hơi thấy mùi thơm, nó há to miệng thở phì phò, ngồi xổm trước bếp điên cuồng vẫy đuôi làm nũng.Diệp Dao hài lòng nhìn nồi canh vàng óng.
Cuối cùng nàng nhẹ tay thả từng miếng cá phi lê đều tăm tắp vào nồi canh, dùng muỗng khuấy nhẹ.
Lát cá được bao bọc bởi nước súp đậm đà, vừa thả vào nồi nước canh sôi sùng sục lập tức oằn mình, nhanh chóng săn lại.Thịt cá chín rất nhanh, Diệp Dao hạ nhỏ lửa, chỉ cần dùng lửa nhỏ liu riu giữ nóng nồi canh, lại bình tĩnh chờ một lát là thịt cá sẽ dần chín nhừ.Nồi canh vàng óng có thêm một màu trắng muốt như tuyết tươi, nhìn cực kỳ ngon miệng.
Nhưng hình như vẫn thiếu thiếu cái gì đó……Diệp Dao liếc nhìn Diệp Ninh đứng bên cạnh, hôm nay Diệp Ninh mặc một kiện áo choàng màu xanh lục, trong đầu nàng chợt lóe sáng.
Đúng rồi! chính là thiếu màu xanh.“Ta đi một chút rồi về, đừng để Bạch Hổ ăn vụng đó.”Diệp Dao chạy nhanh như một cơn gió, vèo một cái đã đi tới rừng trúc.
Cô bé quay lại chỗ mình hái hành ngày hôm qua, hy vọng ở đó vẫn còn chút hành lá.Vòng ra sau một bụi cây trúc, một màu xanh um tùm đập vào mắt.Diệp Dao kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, nhìn đám hành dại đã cao bằng một bàn tay ở trước mắt.
Cô bé dùng sức dụi dụi mắt, xác nhận đây chính là bụi hành dại mình đã hái ngày hôm qua.Cái này……Sao mới chỉ có một đêm mà mọc nhiều thế này?.