Vân Tranh mặt mày nghiêm trọng bưng cái chén sứ lên, đầu tiên là dò xét ngửi thử một chút, lập tức một mùi thơm nồng nàn xộc vào mũi.
Canh cá kiêng kị nhất là có mùi tanh, thế nhưng bát canh không hề có mùi, hắn cũng không hề buồn nôn.Sắc mặt hắn khẽ buông lỏng, thật cẩn thận nhấp một ngụm.
Ngay sau đó, cả người Vân Tranh cứng đờ, hai mắt mở to.Thất Cửu đứng bên cạnh hốt hoảng, cuống quýt cầm khăn tay đưa qua nói: “Thế tử ngươi làm sao vậy? Nếu ngài muốn nôn thì cứ nôn ra đi! Chúng ta không cần miễn cưỡng, nhất định sẽ tốt thôi!”Hơi nóng của canh cá như bao phủ tròng mắt, Vân Tranh nỗ lực chớp chớp mắt, lồng ngực kịch liệt phập phồng, yết hầu lăn lộn……Hắn vậy mà nuốt xuống rồi.Hương vị thơm ngon đọng lại trên đầu lưỡi, Vân Tranh vui mừng nhìn chén canh cá.
Hắn vội vàng uống thêm một ngụm nữa, lần này hắn uống một ngụm lớn.Canh cá bốc hơi nóng hầm hập, nhưng người thiếu niên hoàn toàn không để ý.
Canh cá sánh mịn theo yết trơn tuột xuống dạ dày,Chớp mắt cái bụng trống rỗng đến phát đau phảng phất như sống lại, bắt đầu điên cuồng kêu gào đòi ăn nhiều hơn, nhiều hơn nữa,“Ta đây là……”Tiểu công tử dù có cao quý đến đâu thì cũng chỉ mới chín tuổi, nhịn đói hơn ba tháng rốt cuộc thuận lợi ăn được thứ gì đó.
Thoáng chốc hốc mắt hắn đỏ bừng, nhưng rất nhanh đã khôi phục về nguyên dạng.Khiếp sợ ngây người qua đi, thiếu niên vội vàng cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng cá trắng như tuyết.
Bàn tay vô lực khẽ run rẩy, miếng cá mỏng trơn mịn tuột khỏi đôi đũa rơi vào trong trong chén, hắn gắp lại một lần nữa bỏ vào trong miệng.
Hai mắt Vân Tranh sáng ngời, quả nhiên vừa tươi vừa mềm!Miếng cá thấm đẫm nước canh, nhưng vẫn giữ lại được vị ngọt đặc đặc trưng của thịt cá, khi nhai vẫn cảm nhận được độ chắc của thịt.
Động tác khi ăn của Vân Tranh văn nhã lịch sự, nhưng tuyệt nhiên không chậm chạp chút nào.Hắn ăn hết miếng này đến miếng khác, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm canh, ăn một ít rau dại.
Rau dại có vị khá thanh và thơm dịu, tuy nhiên khi kết hợp với cá lại chẳng hề bị nó lấn át.Cực kỳ tươi ngon!Thất Cửu đứng bên cạnh đã sớm sợ ngây người, chiếc khăn tay bị hắn vò hư hiện giờ đang treo lơ lửng ở đầu ngón tay, thế tử gia…… Ăn được rồi?Thế tử gia ăn thực sự ăn được rồi, hơn nữa còn không nôn!Thấy thế tử nhà mình ăn uống ngon miệng, tiểu thư đồng không dám lên tiếng quấy rầy.
Hắn chỉ dám lẳng lặng đứng một bên che miệng, vui mừng đến rơi lệ.Lúc này, Thất Cửu muộn màng chú ý đến mùi thơm tràn ngập trong không khí.
Bởi vì quá lo lắng cho bệnh tình của thế tử trúng gió bị bệnh, nên hắn không có tâm tình nào mà để tâm đến những thứ này.Nhìn canh cá trông có vẻ cực kỳ bình thường trong cái nồi sứ, thế nhưng nó còn thơm hơn bất kỳ món canh cá nào hắn đã từng nếm qua!Trách không được, trách không được……Bảy Cửu nước mắt lưng tròng, chắp tay trước ngực.
May mắn thay, là ông trời phù hộ, may mà vừa rồi thế tử không nghe lời hắn, may là bọn họ không có trở về.Suýt chút nữa hắn đã hại công tử rồi!Một lúc lâu sau, động tác ăn cơm của Vân Tranh dần chậm lại, lúc này Thất Cửu mới run run, thật cẩn thận hỏi: “Thế tử, ngài cảm thấy thế nào?”Nghe vậy, Vân Tranh đang đắm chìm trong hương vị thơm ngon của chén canh cá mới hoàn hồn lại.
Hăn nhìn cái chén trong tay thật lâu sau, môi khẽ run nói: “Rất tốt."Hắn không muốn nôn, hắn vẫn muốn ăn tiếp.Hiển nhiên chàng thiếu niên trước mắt đang đói cực kỳ.
Cử chỉ khi ăn cơm vẫn văn nhã lịch sự, gắp thịt hay uống đều không hề phát ra tiếng động, nhất cử nhất động đều mang theo sự cao quý đẹp đẽ, không ăn uống ngấu nghiến, nhưng động tác lại không hề chậm.Người trước mặt gầy yếu đến đáng sợ, nhưng y quan trang sức trên tóc cực kỳ sạch sẽ gọn gàng.
Sắc mặt vàng vọt sau khi ăn chén canh cá nóng hôi hổi đã hồng hào hơn đôi chút.
Đường nét khuôn mặt rõ ràng, mơ hồ có thể nhìn ra được vài phần dáng vẻ tuấn tú ban đầu.Thấy thiếu niên ăn xong, Diệp Dao cũng buông đũa xuống..