Edit: Tiểu Phong Hoa
Đến lúc Trương Khải Tường xem xét tỉ mỉ tờ giấy rồi tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, chuẩn bị đi ra ngoài kiếm đồ ăn thì trời đã xâm xẩm tối.
Hôm nay lại được ngày trăng thanh gió mát.
Chủ nhật có chợ đêm, thêm trời đẹp thế này nên người đi chơi đông như trẩy hội.
Đúng là huyên náo khủng khiếp! Không đến mức biển người nườm nượp nhưng vẫn có thể thấy cả đoàn quầy hàng cả chủ lẫn khách nối nhau trên vỉa hè. Trương Khải Tường rất ghét những nơi đông đúc, nhìn thấy cảnh đó ngay lập tức có ấn tượng rằng người Đài Loan bị phát cuồng vì chợ đêm thì phải.
Tay đút túi, mắt nhìn bốn phương, tai hóng tám hướng. Chỉ muốn mua ít fastfood (nhưng mặt mũi đã thê thảm lắm rồi ~ đành phải tha cho món bít tết vậy) rồi biến khỏi cái chốn ồn ào muốn chết này càng nhanh càng tốt.
Đậu phụ thối? Trương Khải Tường săm soi quán đậu bé tí tẹo: độ mềm có vẻ chuẩn, nhưng ít thế kia, hơn nữa ăn xong mà thở ra thì chắc ma cà rồng mò đến cũng phải ngất, có khi chính mình cũng ngất luôn chứ chẳng đùa. Trương Khải Tường ngẫm nghĩ, đậu điếc gì, nghỉ thôi.
Miến lòng heo thì sao? Ăn thì ngon nhưng nhìn ông bán hàng có vẻ bẩn bẩn, lỡ lòng heo rửa không sạch, ăn vào Tào Tháo đuổi biết tìm ai để ăn vạ bây giờ?
Gà chiên xù? Không được không được! Trương Khải Tường cố gắng kiếm một phương án khả thi, nuốt nước miếng ừng ực.
Trong khi Trương Khải Tường hết lấy tiêu chuẩn ISO ra đánh giá rồi lại chuyển sang dùng ánh mắt phê bình nhìn mấy người bán hàng rong, phát huy hết mức cái bản tính hẹp hòi ra thì…
“Cho một suất hào chiên (xin tự dịch sang tiếng Đài)!” Giọng nói to tướng đó còn bổ sung: “Suất thật lớn vào nhé!”
Ặc…Thật lớn? Định bảo người ta bán cho heo ăn chắc?! Trương Khải Tường thầm ói mửa. Nhưng hào chiên đúng là thượng sách.
Trương Khải Tường cẩn thận đánh giá cửa hàng có vẻ sạch sẽ đẹp đẽ, người bán hàng mặt mũi ân cần, xong xuôi mới nói, “Cho một suất mang về.”
“Trương Khải Tường, đi đâu cũng thấy cái mặt cậu là sao?!” Hóa ra tên ăn lắm đó chính là Ôn Hữu Tuấn.
Trương Khải Tường trợn mắt, “Anh đúng là ma đi theo ám rồi đấy bạn cùng trường ạ!” Muốn đọ độ thâm độc với tôi sao, về núi tu luyện thêm một ngàn năm nữa đi em ạ.
“Cậu cứ phải bắt chước anh ~”
Trương Khải Tường – mặt khinh bỉ, “Quá non và xanh.” Đồng thời lườm cho đối phương một cái thật lạnh lẽo, đúng là cái đồ đơn giản đến nhạt nhẽo.
Ôn Hữu Tuấn cũng không thèm nổi giận, “Á, kia có phải chị gái cậu không?” Tay phải chỉ về phía đường.
“Đâu?” Cố phát huy hết tầm nhìn. “Đông người quá, chẳng thấy gì cả.”
“Kia kìa, anh chàng đi bên cạnh chị ấy là ai thế?” Nói linh tinh mấy câu, tranh thủ lúc Trương Khải Tường đang giương mắt lên nhìn theo hướng mình chỉ vớ chỉ vẩn, nhanh chóng ra hiệu với bác bán hàng – tính tiền hai suất luôn.
Đến lúc biết mình bị lừa thì cũng đã muộn rồi, bữa tối của Trương Khải Tường đã nằm trong tay Ôn Hữu Tuấn. “Đưa đồ ăn đây.” Nói thì cứ nói chứ biết thừa là còn lâu Ôn Hữu Tuấn mới đưa đơn giản như thế.
“Đi cùng nhé, tiện đường ấy mà.” Tên Ôn Hữu Tuấn vừa cho Trương Khải Tường ăn được quả lừa đang tươi cười toe toét.
Nhớ đấy, thù này ta nhất định sẽ trả!
Trương Khải Tường bị ép vào đường cùng đành phải nghe theo. “Đi cùng cũng được, nhưng đưa đồ ăn đây đã.”
Ôn Hữu Tuấn cũng không muốn chọc giận Trương Khải Tường thêm lần nữa, “Không cần trả anh tiền đâu.” Tác phong hết sức ra vẻ.
“Tôi không có ý định đấy.” Nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng là đồ lừa đảo, phải đãi khách mà bồi tội chứ còn gì nữa.
“Ha ha, Tiểu Tường đúng là người thẳng thắn, anh thích em rồi đấy!” Tên này đáng yêu thật, trong lòng nghĩ cái gì trên mặt liền hiện ra bằng sạch chứ không như mấy kẻ tiếu lý tàng đao.
“Tôi là Trương Khải Tường!” Tiểu Tường? Tởm muốn chết. “Còn nữa, khỏi cần thích tôi. Biến sang bên kia mà ngồi cho mát kìa, tôi chán nhìn mặt anh lắm rồi.” Chắc kiếp trước phải gây ra tội lỗi gì ghê gớm lắm nên mới bị hắn thích.
“Tên Tiểu Tường nghe rất hay mà! Nếu không, cậu có thể gọi anh là Tiểu Tuấn.” Ôn đại ca rất thoải mái trong việc xưng hô.
Trương Khải Tường tò mò, cái mặt tên này làm bằng chất chống đạn hay sao? “Tôi thích gọi là Ôn Thần hơn.” Mà không, có tên đẹp hơn nữa đây. “Ôn Dịch thì thế nào?”
Ôn đại ca mặt sa sầm, không nói gì.
Trương Khải Tường thấy khuôn mặt đẹp trai của gã đen sì lại thì vô cùng khoái chí.
Lẳng lặng đi được một đoạn, “Anh thấy Ôn Dịch khá hay.” Ôn đại ca đột nhiên mở miệng, “Cả hai cái tên Tiểu Tường nghĩ ra đều hay, làm anh nhất thời chẳng biết chọn cái nào.” Cuối cùng đành nén lòng bỏ tên Ôn Thần vậy.
Suýt nữa thì lăn quay ra đất. Hóa ra nãy giờ hắn ta vắt óc suy nghĩ vấn đề đó sao? Trương Khải Tường cứng cả miệng, chỉ mong tránh xa gã ra, nhỡ lây bệnh ngu ngốc thì biết làm thế nào.
“Chờ về nhà cậu rồi ăn nhé.” Tràn ngập chờ mong.
“Nằm mơ!” Cự tuyệt rất phũ phàng.
“Hay đến chỗ anh ăn đi.” Rất có tinh thần cách mạng.
“Kệ xác nhà anh, ăn ở ngoài đường cũng được. Tôi không có thời gian đùa với anh đâu!” Càng đi càng nhanh, mau mau chóng chóng thoát khỏi tên Ôn Hữu Tuấn dai như cục gôm này thôi.
“Ê này!” Người qua đường Giáp từ chợ đêm bỗng đột ngột xuất hiện, “Ôn Hữu Tuấn ở trường Kim Hồ phải không?” Nhìn qua cũng biết là nam sinh trung học.
Ôn đại ca cười cười, “Chính là tại hạ đây. Chú em muốn xin chữ ký à?” Ối, ta đây quả là nổi tiếng quá đi mất. “Thấy chưa, thấy chưa, đi đâu cũng có fan nhé.”
“Chữ ký á? Nhìn giống đến đòi nợ hơn.” Trương Khải Tường gạt phắt đi.
Tên Giáp lập tức hung hãn gào lên, “Mẹ kiếp! Lần trước chưa kịp sờ đến mày, hôm nay khôn hồn thì chịu chết đi!” Đầu tàu của Kim Hồ – đại ca Ôn Hữu Tuấn đi đâu cũng gặp kẻ thù thì có.
Chẳng còn cách nào khác đành trưng ra vẻ đẹp trai rạng ngời khiến người người ghen tị “Có mình mày thôi sao?” Ôn Hữu Tuấn thật thà đề nghị, “Muốn gọi hội đến không?”
Cái con gà còi cọc chẳng được mấy lạng thịt này chắc chắn không phải đối thủ của gã, “Điện thoại đó, kêu thêm người đến đi, tao chờ.”
“Được, mày chờ đấy!” Tên Giáp rút ngay điện thoại ra. Phen này phải gọi hết Bính Đinh Mậu vân vân vũ vũ đến cho thằng này một trận.
Thời cơ đến rồi! Chụp lấy tay Trương Khải Tường ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Kẻ bị bỏ rơi – chính là Giáp đang mắt chữ A mồm chữ O, tay vẫn cầm điện thoại. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới: đại ca của trường Kim Hồ, cao thủ đánh lộn Ôn Hữu Tuấn rõ ràng vừa mới bỏ chạy thục mạng ngay trước mắt mình…
Đại ca Kim Hồ mà lại bỏ chạy?!
Trương Khải Tường suýt chút nữa thì lăn ra xỉu.
Hai thằng con trai tay trong tay chạy như điên xuyên qua dòng người đông đúc giữa chợ đêm, va chạm lung tung bị bao nhiêu người chửi bới, mấy người đó còn lườm nguýt nữa chứ, trời ơi! Trương Khải Tường thầm ước mình đừng có quen cái tên này. Ôn Hữu Tuấn đúng là nên đổi tên thành Ôn Thần quách cho xong: đi mua đồ ăn tối mà cũng biến thành một màn rượt đuổi như phim hành động, đáng thương nhất chỉ có Trương Khải Tường đang mong ngóng có thứ gì đó bỏ bụng thôi.
Gã kia nắm tay cậu nhanh thế là cùng.
Trong suốt khoảng thời gian bị bàn tay trái kia nắm chặt, Trương Khải Tường mơ màng: bỗng nhiên lại có mong muốn có một mối quan hệ bền chắc như thế, vững vàng gắn vào nhau, cả đời làm bạn, đến lúc qua đời cũng lặng lẽ bên nhau…Nhưng rõ ràng đây là ảo giác mà! Làm sao có thể thích Ôn Hữu Tuấn được!
Bàn tay trái đó, tương lai sẽ dắt một em vừa xinh vừa hiền? Hay là một em hồn nhiên trong sáng nhỉ? Chỉ biết chắc chắn sẽ không dắt cậu, không thể là một thằng đực rựa như cậu. Nhưng Trương Khải Tường bất giác lại lưu luyến đôi tay không phải của cậu kia ~ chỉ là ảo tưởng thôi đúng không? Vì Ôn Hữu Tuấn theo đuổi cậu nên mới sinh ra ảo giác?
Rõ ràng cậu ghét cay ghét đắng Ôn Hữu Tuấn cơ mà!
Tay phải ấm áp khiến Trương Khải Tường đỏ bừng cả mặt, ngốc nghếch chạy theo gã băng qua những ngã tư đèn đường sáng trưng, chạy qua đường lớn, từ khoảng sáng vào trong bóng tối. Sắp về đến nhà rồi. Chợ đêm đã cách xa lắm mà không ai muốn dừng lại, cũng chẳng ai muốn rời tay, dường như sợ người kia sẽ tan biến mất. Càng nắm, càng chặt.
Trương Khải Tường vẫn đang băn khoăn lắm, muốn rút tay ra khỏi tay Ôn Hữu Tuấn: “Bỏ ra.”
“Đừng.” Ôn Hữu Tuấn mỉm cười với Trương Khải Tường.
Vì sao? Trương Khải Tường ngơ ngác nhìn nụ cười của Ôn Hữu Tuấn – đúng rồi, rất giống nụ cười mà cậu hằng yêu thích. Nét cười vừa hạnh phúc vừa kiên định như thế – dường như mang theo cả một lời hứa, một lời hứa vô cùng chắc chắn.
Thấy Trương Khải Tường nhướn đôi mày thanh tú lên, Ôn Hữu Tuấn giật mình: cậu ta vẫn ghét mình thế sao…
“Thi xem ai chạy đến cửa nhà cậu trước nhé.” Ôn Hữu Tuấn mở miệng. Gã ở đội bóng rổ tập luyện rất đều đặn, lại thêm ăn uống đầy đủ cân đối nên mười phút chạy như điên chẳng là cái thá gì cả. Đúng là còn khỏe hơn trâu.
“Anh thắng rồi!” Không cho Trương Khải Tường có thời gian cự tuyệt, Ôn Hữu Tuấn buông tay cậu ra rồi phi thẳng về đích, “Cậu yếu như sên ấy, ha ha ha ha ~” Tiếng cười ngạo nghễ, dù có tinh ý cũng khó nhận ra chút cô đơn ẩn chứa bên trong.
Trương Khải Tường trợn tròn mắt, không thể tin được là tên Ôn Hữu Tuấn này có thể đê tiện vô sỉ hạ lưu dơ dáy tận ba lần như thế! Dám ăn gian à?! Có thể thua người chứ không thua trận, chạy thì chạy! Trương Khải Tường ta mà phải sợ nhà ngươi á?!
“Thôi bỏ cuộc đê! Cậu chạy kiểu đó thì, ha ha, hay để anh chầm chậm chờ cậu nhé?” Ôn Hữu Tuấn chạy đằng trước ngoái lại khích tướng. “Muốn mắng chửi gì thì xin mời, nhưng nói to lên nhé ~ Anh sợ cách cậu xa quá chẳng nghe thấy gì đâu!”
Trương Khải Tường tức đến tái mét cả mặt, “Chẳng biết hồi thi chạy tiếp sức đội của thằng nào thua!” Rõ ràng không quen biết thằng cha ngu ngốc này mới là quyết định sáng suốt mà. “Thua đến mức không ngóc đầu dậy nổi, còn khóc nữa chứ!” Ha ha ~
Ôn Hữu Tuấn phá lên cười: “Không ngờ cậu lại quan tâm đến anh như thế.” Biến mỉa mai thành động lực, “Sau lần đau đó anh đã giỏi rồi lại càng muốn giỏi hơn, nếm mật nằm gai đủ kiểu. Há há, giờ thì vô địch luôn đó!” Xét về cả ý chí và tính cố chấp, gã đều không phải loại thường. “Giờ hãy gọi anh là Chàng trai với vận tốc âm thanh!”
Trương Khải Tường vô cùng thèm khát được xé toạc cái mồm thối tha kia ra, “Hôm nay dám giỡn mặt tôi, anh thua là cái chắc. Tôi đây chính là Chàng trai với vận tốc ánh sáng!” Thôi rồi, đã lây virus ngu ngốc từ bao giờ…
“Vậy thì, hãy về đội của anh!. Chúng ta lập đội lấy tên là Những chàng trai âm thanh ánh sáng!” Bắt đầu thở hổn hển, “Nói…không chừng…có thể…đánh…đánh bại…hết tất cả.”
Trong khi Ôn Hữu Tuấn ba hoa chích chòe, Trương Khải Tường đã vượt lên phía trước. Đùa chứ, Trương Khải Tường cậu cũng là báu vật của đội chạy tiếp sức chứ bộ!
“Oái, không yếu như anh tưởng tượng.” Ôn Hữu Tuấn kinh ngạc nhìn Trương Khải Tường chạy song song bên cạnh.
Trương Khải Tường liếc một cái đầy khinh bỉ, “Mắt cẩu sao nhìn thấy được người tài!”
“Cố quá thành quá cố đấy…Ngày…ngày mai mà đau chân thì đừng có níu áo anh khóc lóc.” Ôn Hữu Tuấn không chớt nhả nữa. Giờ không chạy tử tế là thua ngay.
Mắt nhìn chăm chăm về phía trước, thấy đường phố nhà cửa lao vèo vèo về phía sau. Trương Khải Tường quay sang nhìn trộm Ôn Hữu Tuấn, tên này quyết thắng trận này đây mà!
Nhưng tiếc quá, thắng bằng niềm tin!
Cậu liền lẳng lặng giơ chân phải lên đạp cho gã một cú trời giáng. Ôn Hữu Tuấn la lên rồi gục ngã, thân hình đồ sộ như gấu rớt bịch xuống mặt đường, hào chiên trên tay văng ra mấy mét trông thê thảm không khác chủ nhân là mấy. “Trương Khải Tường!!! Đồ tiểu nhân đê tiện!!!”
Ha ha ha ha ha ~ thật sung sướng quá đi mất! “Đáng đời!” Trương Khải Tường ngoác ra một nụ cười chiến thắng, thấy gã nằm bẹp trên đường không thể vui hơn được nữa.
“Chơi đểu ~ đê tiện vô sỉ ~ tâm địa hiểm ác ~ bụng dạ khó lường ~ khẩu Phật tâm xà ~ cậu cậu ~ cậu – đưa anh về mau đi!” Cả đời đi đánh lộn chưa bao giờ Ôn đại ca rơi vào tình trạng bi đát như thế, cứ nằm đó mà gào lên.
Nhưng đáng tiếc người kia đã đi xa từ đời nảo đời nào.
“Đồ Trương Khải Tường máu lạnh!” Lầm bầm.
Năm phút trôi qua…
“Bỏ anh lại thật à…” Rên rỉ.
Mười phút trôi qua…
“Hu hu hu hu ~ ai tới đỡ tôi với! Eo lưng bị vẹo rồi hay sao ấy ~ hu hu, somebody here………..”
Từ trong con ngõ nhỏ tối tăm, giọng nói yếu ớt như tiếng mèo kêu của Ôn đại ca loãng vào trong yên tĩnh: “Hello….”
Chú thích:
Đậu hũ thối (Xú đậu hũ – 臭豆腐)
Miến lòng heo (Đại tràng diện tuyến – 大肠面线)
Gà chiên xù (Diêm tô kê – 盐酥鸡)
Hào chiên (Hà tử tiên – 蚵仔煎)