1 lúc sau...
Ông Hùng từ cửa hàng về nhà thì thấy Phong Anh đang cõng Di vào. Vừa thấy ba mình, Anh vội bỏ xuống, khuôn mặt xấu hổ bắt đầu giả nai như chẳng có chuyện gì xảy ra (càng quê càng cố tỏ ra bình thường ), chỉ tội cho Ân Di, cô nhóc bất ngờ bị bỏ xuống, cái chân đau chưa chuẩn bị đã phải tiếp đất nên khẽ la lên:
-Oái.
Cái mặt Phong Anh vẫn chẳng thay đổi, lạnh lùng nói:
-Con vô nhà trước đây.-Rồi bước thẳng vô nhà.
Ông Hùng nhìn con trai mình rồi quay sang nhìn Di.
-Ân Di! có chuyện gì vậy cháu?
-dạ không có chuyện gì đâu, cháu bị té ấy mà, vậy nên Anh mới cõng về. Cháu vô nhà chuẩn bị đi học đây.- Rồi cô nhóc khập khiễng bước vào nhà bỏ lại ông chú đang đứng nhìn với bao nhiêu câu hỏi.
Vừa bước vào phòng, Di vội cúi xuống nhìn cái chân mình. Thấy chân hơi sưng sưng lên, Di nhăn mặt xoa xoa vết sưng trên chân mình. Đang xoa thì nghe có tiếng gõ cửa.
-Rựu thuốc để ngoài cửa, tốt lắm đó.
Di lầm bầm:
-Xì, vừa đánh vừa xoa.
Nói vậy nhưng cô nhóc vẫn ráng bước ra cửa đẻ lấy thuốc. Cầm chai rựu thuốc bước vô phòng, cô nhóc ngồi xuống, lấy rựu thuốc mở nắp uống, nhưng rựu thuốc vừa vào đến cổ họng thì Ân Di nhanh chóng thấy ở trong khoang miệng đến cổ họng có cảm giác nóng muốn cháy cổ cộng với vị cay xè lại có cái mùi gì đó giống mùi thuốc. Di vội nôn ra, khuôn mặt đỏ bừng:
-Ọc,ọc....khụ...khụ...khụ...
cạch.
-Có chuyện gì vậy.?- Phong Anh từ đâu mở cửa chạy vô.
-Là em muốn thủ tiêu chị trước khi chị tốt nghiệp phải không.-Di nhăn nhó.
-Gì nữa đây, tôi làm gì nhóc hả.
-Thứ thuốc này sao dùng được.
-Bình thường tôi dùng có sao đâu.
-Em phải người không vậy, cái thứ kinh khủng này mà cũng uống được.
-CÁI GÌ....-Anh trố mắt ra, rồi ôm bụng cười như điên.-hahaha..h.a...ha...chết tôi mất....ha.ha.ha...thuốc bôi của người ta....mà...ha.ha.....m.à... lấy uống...ha.ha.ha.
Bây giờ, cái mặt Ân Di bắt đầu đỏ bừng, không phải vì rựu mà vì ăn phải cục quê chà bá lửa. Di cãi lại:
-Tại em không nói rõ cho chị biết đó là thuốc bôi.
-Hahaha...sưng chân mà đi uống rựu thuốc, mắc cười quá đi.
-Có nghe chị nói gì không hả...-Di hét lên.
-Nghe rồi...hhh...nghe..rồi...để "em" bóp chân cho "chị" nhá.
-Được rồi, chị bỏ qua cho em lần này.- nói rồi Di đưa chân ra.
-hiiiihihihi.h.h.h.
-Cười gì.
-Không có.
Phong Anh nắm lấy chân Di rồi nhìn vào chỗ sưng.
-không được rồi.
-Gì vậy?
-Cái chân bị sưng lên như vầy, không thuốc nào làm tan nó được đâu.
-Sao vậy được.-Di lo lắng.
-Cái này càng ngày nó tụ máu càng to, chỉ còn cách chặt bỏ chân mới giữ được mạng sống.
Ân Di vội rụt chân lại, ôm chặt lấy chân mình mà mếu máo:
-Chặt chân á, không được huhu...chị không muốn bị chặt chân, huhuhu.
-hix...ha.ha.ha.....
-Lớn từng tuổi này rồi con bị lừa như học sinh tiểu học, hahaha...
Ân Di mặt đỏ hết cả lên, cô nhóc bắt đầu cáu:
-Chị méc ba em cho coi.
-Méc đi, sợ quá à.
-hức...huhuhu..h.u..h.u....
-Này, khóc gì chứ, khóc nữa tôi khỏi bôi thuốc, khỏi hết luôn bây giờ.-Phong Anh luống cuống.
Ân Di nín bặt, đưa chân ra:
-Hết thật không.
-Thật.
Nói rồi ,Phong Anh nhẹ nhàng đổ thuốc lên chân rồi bắt đầu nắn bóp, xoa đều vết sưng. Lúc đầu Ân Di có cảm giác nóng nóng, đau đau nhưng lúc sau thì thấy bình thường. Vết sưng cũng tan dần. Khi cảm thấy chân chỉ hơi tê tê thì Anh dừng lại, lấy thuốc trong túi áo đưa cho Di:
-Uống cái này sẽ không đau nữa. Giờ tôi đi thay đồ đi học đây.
-Ừ.
Nói rồi Anh bỏ ra ngoài. Ân Di cầm mấy liều thuốc lên nhìn, tự nhiên thấy khuôn mặt nóng nóng, tim đập nhanh, có cảm giác hồi hộp, nôn nao đến nghẹt thở.Có lẽ, cô đã có cảm giác với Phong Anh, cảm giác yêu.
Di hít một hơi thật sâu, nhắm mắt nhanh chóng uống thuốc không cần nước, nuốt chửng. Xong, Ân Di bắt đầu thay đồ và lên trường, quên cả ăn sáng.