10p sau đó, ở nhà sách thành phố.
Chí Huy cầm 2 cuốn sách tham khảo ra quầy thu tiền. Sau khi thanh toán xong 2 cuốn sách, cậu ta quay lại gọi Di:
-Nhà quê, về thôi.
Không nghe hồi đáp từ nhà quêm cậu ta khó chịu để 2 cuốn sách ở quầy thu tiền rồi nhờ người ta gói lại. Xong, cậu ta đi lại chỗ Ân Di.
-Nhà quê, về thôi.
-Tui đang tìm sách mình thích mà.
-Cái dãy này là truyện tranh cơ mà, làm gì có cuốn sách nào.
-Nhiều chuyện quá, cứ coi nó là sách đi, có chết ai đâu.
-Cái con nhóc này...Mà giờ cũng trễ lắm rồi, tôi còn phải về.
-Đợi tí đi.
-Được rồi. Cô đang tìm sách gì, tôi tìm phụ cho.
-Không biết nữa.-Ân Di trả lời tỉnh bơ.
-What!!...không biết mình cần sách gì như cô chắc kiếm tới sáng mai chưa thấy quá. Bộ cô không thấy cái thân nhà quê như cô đang làm hao tốn thời gian vàng bạc của tôi sao.
-Nhưng tôi đang tìm sách.
-Chết tiệt, vậy cô cứ ở đó mà tìm sách đi, tôi về đây.-Huy nói rồi bỏ đi.
Ân Di nhanh tay nắm lấy áo Huy:
-Thế còn KEM của tui.-cái mặt Ân Di nhè ra, rõ làm nũng.
-...-Huy nhìn nó, đỏ cả mặt.
-Tui không tìm nữa, đi ăn kem đi.
Huy vội bỏ ra ngoài, Ân Di chẳng cần đợi gọi vọi chạy theo. Nhìn cậu bạn mặt đỏ bừng, cứ tưởng Huy còn giận nên nắm tay Huy lại, cậu ta giật mình, vội rút tay lại:
-Làm cái gì vậy.
Cô nhóc cười cười:
-tui đùa chút thôi mà, sao cậu giận dai quá vậy.
-Ai mà thèm giận.
-Cái mặt đó mà bảo không giận ( , )
-KHông, không phải. Đi ăn kem đi.
-Bravo, happy...very happy...I love you...- Cô nhóc mừng rỡ, la lên vui sướng.
Vì mừng rỡ quá đáng nên không biết ai đó đang hối hận vì đã hứa đưa cô đi ăn kem. Đúng là khiến người ta xấu hổ mà.
Cả hai cùng bước vào một cửa hàng bán kem. cửa hàng này khá dễ thương, màu sắc tươi tắn, Ân Di nhanh chóng tìm thấy một chỗ ngồi lí tưởng, ngay cạnh cửa sổ, nơi là chỉ cần đưa mắt nhìn ra ngoài là thấy ngay 1 cây kem ốc quế to đùng đang xoay vòng vòng bên ngoài. Cả hai vừa ngồi xuống ghế thì 1 cô bồi bàn bước ra, hỏi với giọng nói ngọt ngào như kem socôla:
-2 em dùng gì.
-Cho 2 ly kem...
Huy chưa nói xong thì Ân Di cướp lời:
-cho em 3 Ly kem dâu sữa, socôla hạnh nhân và...và...Vani có dâu tươi. cho em một trái dừa tươi nữa.
Cô bồi bàn cười cười rồi bỏ đi.
-Cô gọi gì nhiều quá vậy.
-Bộ cậu tiếc tiền hay sao.
-Làm gì có.
-hjhj...-Linh nở một nụ cười dễ thương như kem dâu, ngọt ngào như socôla.
Chí Huy nhìn Ân Di, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên đợt 2, cậu ta quay mặt ra ngoài, nói:
-Xấu hoắc, đừng cười nữa, cô có biết như thế là xúc phạm người nhìn không hả.- nói vậy nhưng trong đầu lại nghĩ khác " sao tự nhiện bữa nay nó dễ thương dữ zậy".
-Ơ...-Ân ngơ ra- Huy, cậu giống em họ tui ghe đó.
-Em họ cô??? lại là em họ cô. - cậu ta cố lấy lại bình tĩnh.-sao mỗi lần tôi chê cô thì lại bảo tôi giống em họ cô. Hay là đến em họ cô cũng nói cô xấu giống như tôi nói cô. Chứ 1 perfect man như tôi sao giống em họ cô được.
-Em họ tôi...cậu ta...-Di nói- Cũng không hẳn là em họ, nó lớn hơn tui 1 tuổi và chả bao giờ gọi tui là chị đàng hoàng cả.
Bầu không khí bỗng trở nên buồn bã, nhưng chẳng kéo dài lâu, 30 giây sau, cô bồi bàn đem ra 3 loại kem và 1 trái dừa sim ra kèm theo câu nói:
-chúc quí khách ăn ngon miệng.
Ân Di nhanh chóng lấy lại cảm xúc ban đầu, nhanh chóng kéo hết về phía mình và cảm ơn cô bồi bàn. Huy nhìn Ân Di, phát hiện ra cô nhóc chiếm hết cả 4 thứ, liền nói:
-Sao cô lấy hết vậy.
Cô nhóc vội lấy tay che lại:
-Muốn ăn thì mua cái khác, cái này là của tui, tất cả, tất cả.
-Cô điên à, ăn hết 3 ly kem, muốn chết hả.
-Ăn 10 ly chắc gì đã chết, 3 ly nhằm nhò gì.-nói rồi ,Di nhanh chóng cho 3 thứ kem, mỗi thứ 1 muỗng vào miệng giống như đã đánh dấu cho người ta biết rằng cả 3 ly kem này là của Di.
-Còn trái dừa.
Ân Di vội kéo lại, và dùng ống hút, hút một hơi thật sâu.
-xong, cái này cũng của tui.
-Con nhóc này.
Ân Di cười cười, rồi quay mặt liếc nhìn ra ngoài cây kem đang quay quay, và chỉ tay ra ngoài:
-Lần sau sẽ là cái đó...
Vừa nói dứt câu, tay còn chưa hạ xuống thì mục tiêu trước mắt chính là Phong Anh. Vừa thấy Phong Anh, Ân Di vội bỏ tay xuống. Biết rằng Anh đã phát hiện ra mình nên cô nhóc cô ăn nhanh hết mấy ly kem.
-Này, ăn từ từ thôi. tôi không dành ăn với cô đâu.-Huy nói.
Cô nhóc chén sạch 3 ly và bắt đầu tới trái dừa, vừa mới đưa miệng vô hút, Phong Anh đã bước vào tới nơi:
-12h30 rồi biết không hả...báo hại tôi đi tìm cô...nhãi ranh.
-Em họ, chị đi với bạn tí thôi mà.-Ân Di cười cười nói.
-ơ, anh là...-Huy nhìn Phong Anh, không ngờ lại gặp được hội trưởng hội học sinh.
Phong Anh liếc nhìn Huy rồi quay lại nhìn Ân Di:
-Về nhanh, còn ăn cơm nữa.
-Nhưng mà, còn trái dừa...-Di nói.-Chị chưa uống xong.
-Nói cho cô nghe 1 lần nữa, tôi không phải em cô.- PHong Anh trước mặt fan, ráng gượng nói 1 cách nhẹ nhàng nhưng không kém phần oai phong.
-Hội trưởng...Anh là họi trưởng Phong Anh phải không ạ.-Huy nói.
-Phải,nhóc là.?
-Em là đàn em của anh, cho em xin chữ kí đi.-Huy như biến thành 1 con người khác.
-Này...này...-Di không còn tin vào mắt mình nữa.
-Xin lỗi, nhưng tôi cần phải về rồi.
Nói xong, Phong Anh kéo Ân Di ra khỏi tiệm kem rồi đi mất. Huy đứng ngơ ra đó rồi như nghĩ ra 1 điều gì đó, cậu ra vui mừng la lên:
-Có cách rồi.
Chẳng biết cậu ta có cách gì, cho việc gì mà trông vui mừng ra mặt. Lấy 100000 trong bóp bỏ lên bàn, nhưng chưa bước ra ngoài thì thấy Ân Di chạy vô:
-Biết ngay là cậu tính bỏ phí mà.
Chẳng cần quan tâm đến kẻ nào đó mắt chữ A mồm chữ O đang đứng cạnh đó mà uống sạch trái dừa chẳng cần ống hút, đã vậy còn lấy tay quệt miệng và nói:
-Đúng là đồ nhà giàu, không biết uổng phí là gì. Có khối kẻ không có cơm mà ăn đấy.
-Không phải cô về rồi hả.
-Tui còn chưa uống hết trái dừa sao về được.
-Này, đồ nhóc con.-Phong Anh chạy vào.-Biết ngay là lẻn vào đây mà, muốn ăn thì về anh đây mua cho.
-Nhớ nhá, em hứa đi.
-Im đi, ai là em của cô.
-Nhưng mà.
-Không nhưng nhị gì hết.
Phong Anh ôm ngang hông Ân Di, vác cô nhóc lên vai rồi đi ra ngoài. Huy nhìn theo cái bóng Anh bước ra ngoài, trong đầu suy nghĩ về những hành động của hội trưởng.
"sao có thể như thế được..."
-Hội trưởng....hội trưởng đúng là quá cool mà, mình phải học theo hội trưởng mới được.