Lại 1 ngày nữa trôi qua.Con nhóc Ân Di chẳng xem một ngày nào là quá khứ cả. Nằm cả 1 ngày thì ngày hôm sau khỏe lại như thường, mới có 5h sáng đã sang phòng gõ cửa đinh tai nhức óc.
-Anh ơi, dậy đi, đi học nào.
Từ trong phòng, 1 tiếng trả lời mang đầy sát khí vọng ra ngoài:
-Ầm ĩ cái gì, ranh con.
-Thì đi học.-Nó tiếp tục nói.
-Mới 5h sáng, cô lên trường học với ma à.
-Hức, biết rồi mà.
Nói rồi, Ân Di hậm hực bỏ đi. 6h sáng, cô nhóc tiếp tục gõ cửa lần nữa.
-Anh ơi, nhanh lên, trễ học rồi.
-RAnh con, im lặng được không hả.
-Trễ rồi đó.- cô nhóc không bỏ cuộc, cứ reo réo ngoài cửa suốt.
-Tai cô có vấn đề à?
Kèm theo câu nói nói đó, là tiếng mở cửa, Phong Anh bước ra, áo trắng thẳng tinh, bỏ thùng đàng hoàng, chỉ có điều...quần tây quên cài nút. Ân Di vô tình nhìn thấy, mặc dù không có gì kinh khủng lắm, nhưng cô nhóc vẫn la toáng lên:
-Á Á... Anh, em biến thái quá đi.-Ân Di vội bỏ chạy về phòng.
-Biến thái....Gì chứ...con nhóc này...Không thể tin được, não nó chứa cái gì vậy chứ. Trời ơi là trời... Ân Di... cô dám...Đồ con nhóc đáng chết...