Nhóc Là Em Giả Bộ Hay Thực Sự Không Biết Tôi Yêu Em

Địa điểm: tại trường tư thục An Nam.
Lâm Ân Di mang một chiếc áo sơ mi cụt tay màu hồng, một cái váy hoa màu đỏ dài đến đầu gối, chân đi đôi giày bata trắng, tóc thắt bính hai bên. cô nhóc mon men đi khắp các dãy phòng học để tìm lớp. Vì trước kia, Di học ở trường dưới quê Ninh thuận, trường dưới đó cũng không nhỏ nhưng khi vào tới cổng An Nam, cô đã bị cả cái cơ ngơi đồ sộ to gấp mấy mươi mấy lần trường dưới quên làm hoa mắt,khó khăn lắm mới tìm được bảng phân lớp, bây giờ phải đi tìm khối rồi tìm lớp nữa, đúng là làm khó người ta. cả trường chia làm 3 khối 10,11,12 mà mỗi khối lại chia ra khối A với khối B nên cả thảy là 6 khối. Đi hai ba vòng thì cô chẳng biết mình đang đứng lên dãy lớp nào mà đầu óc đã quay vòng vòng mấy vong rồi, Ân Di tức quá, hét lên:
-Chán quá đi...trường quái gì mà nhiều ngóc ngách dữ, tìm lớp thôi mà muốn điên luôn.
Bỗng nhiên, một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cô nhóc từ đằng sau khiến cô nhóc giật mình đứng im như tượng, đôi bàn chân run lên " Cha mẹ ơi...không lẽ...trong cái trường này lại có biến thái sao...mẹ ơi...cưu con với..."
-Này, nhóc con- 1 giọng con trai cất lên.
Di hơi bất ngờ vì cái giọng này dễ thương quá. "hơ,sao biến thái mà có giọng nói hay quá zậy ta" Di nhẹ quay lại, trước mắt cô bé là một hotboy, đôi mắt cô sáng rực lên "đồng hồ Casio SX6, quần áo thì nhìn cũng đủ biết đồ tiền triệu, còn cái khuyên tai đó, chắc kim cương quá"
Cậu ta nhìn mặt Di, khó chịu:
Học sinh tiểu học qua khối 10 làm gì.
Ân chợt tỉnh "mộng hàng hiệu" vênh mặt lên nói lại:
-Gì chứ, chị đây nữ sinh lớp 10 đó, không phải tiểu học đâu.
Câu ta nhìn Di từ trên xuống dưới rồi hỏi:
-cô lớp nào?
-10B2.-Linh cất cao giọng.
-Nhà quê, cô nhầm rồi, 10B2 ở dãy đối diện, phòng 13.
"hơ, sao anh ta biết mình từ quê lên" nó không quan tâm đến chuyện nó đi nhầm dãy, chỉ chú ý câu "nhà quê" của hắn ta.
-Bộ đồ này là thời trang tháng này đấy.
-Cậu ta liếc mắt nhìn nó rồi quay mặt bỏ đi, không quên ném lại 1 câu:
-Nhảm nhí.
-Hả...!!!??? đứng im bất động 3 giây, Di hét lên-Đồ khốn khiếp, chết bầm, chết dập, chết không toàn thây, chết trôi, chết nổi kia, đừng để tui nhìn thấy cái bản mặt đầu hũ thúi của cậu nữa.
-Ha!! nhỏ nhà quê ngốc nghếch như cô, có muốn cũng chẳng gặp được tôi đâu.- cậu ta nói vọng lại phía sau.
-Trời ơi là trời, cái tên "hàng hiệu" này làm mình tức điên lên mà.- cô lên tức giận rồi bỏ xuống dưới, lơ đi mấy trăm cặp mắt từ các lớp hướng nhìn về mình.
Sang dãy kế bên, Ân Di chẳng thèm nghĩ đến công của kẻ nào đó giúp mình tìm lớp mà cớ lầm bầm chửi rủa người ta. qua phòng 12 rồi 13. Di sung sướng "thấy rồi, phòng 13", Di mừng rỡ khi tìm được phòng học của mình. Cô hít một hơi thật sâu và tự nhủ rằng "quên đi, quên thằng điên ấy đi". Ân Di bước vào trong lớp trong đôi mắt ngơ ngác của mọi người. Giáo Viên môn Văn-Cũng là cô giáo chủ nhiệm lớp 10B2 thôi viết, đưa mắt nhìn nó.
-Em tìm ai?-cô hỏi.
-Thưa cô, em là học sinh mới chuyển đến, em là Ân Di .-nó lễ phép chào cô.
Cô giáo đẩy gọng kính, liếc mắt nhìn nó rồi nói:
-Em là Lâm Ân Di hay Phạm Ân Di?
-Dạ, là Lâm Ân Di ạ.
-vậy...em nhầm lớp rồi, lớp của em là 10a2 chứ không phải 10b2. có lẽ em nhầm giữa Phạm Ân Di và Lâm Ân Di.
''hơ...hơ...HƠ" lại một lần nữa, cô đứng im bất động trong 3s rồi giật mình cúi đầu xin lỗi lia lịa:
-Em xin lỗi, em xem bảng chia lớp nhưng lại không nhìn kĩ. em chào cô.
-ừm. em sang bên dãy đối diện, phòng 10 ấy.
-Dạ.
Lâm Ân Di ba chân bốn cẳng bỏ chạy xuống dưới và nhanh chóng sang dãy bên kia.
-trời ơi là trời. Xấu hổ chết đi mất.-Linh lầm bầm, 2 tay áp vào má.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui