Chương 15
Sau khi đàm đạo với Daddy Nó một hồi lâu, thì cả bọn cũng đc thả tự do sau 2 tiếng đồng hồ bị tra tấn.
Ba Nó có thông báo rằng những ngày kế tiếp, chúng nó phải chăm chỉ luyện tâp cho cuộc thi sắp đến. Nói đúng ra thì Bảo và Thái sẽ là đại diện cho bên nam, còn Nó và Thúy sẽ là đại diện cho bên nữ, nói thì thế thôi, chứ Nó mới chính. ( Thúy ko quan trọng lắm, nên mình sẽ ko giới thiệu kỹ).
…
- Nè, Hy, bà học trường Northwest ha?- Thái
- Ukm, sao? Muốn làm điều gì mờ ám???- Nó gian gian
- Cái con lùn này, lâu ngày ko ăn đòn, nó lờn mặt kìa- Thái liết Bảo, nói nhỏ nhỏ, nhưng cố ý để Nó cũng nghe.
- À há, có ngon thì dào zô- Nó
2 đứa cứ như con nít zậy, miệng thì chí chóe khích tướng, người thì thủ thế trước. Để có gì là nhào zô liền, cho khỏi chậm trễ.
Đứng nhìn 2 đứa đó cũng ko yên thân, nên đành phải nhả zô can. Nói thật chứ nếu ko nhờ con nhỏ lùn lỳ, và cái thằng loi choi kia, thì có lẽ Bảo sẽ như cục băng tảng zậy. Nhưng riết rồi băng cũng chảy theo thời gian.
- Nè thôi đi!- Bảo
Bảo cố dùng sức từ cánh tay, đẩy 2 người về 2 phía nhưng ko may động vào vết thương hồi sáng của Nó. Khiến Nó ôm tay,nhăn mặt, méo mó.
- Hy.. Sao.. sao thế? - Bảo hơi bối rối
- KO gì? nhằm nhò gì?- Nó xua tay
- Đúng đó, nó mình đồng da thém mà, mày ko xa-Thái chọc gẹo ( Nói thật chứ 2 người này hễ có cơ hội là chơi nhau liền à)
- Chắc chứ? hình như nhóc bị thương đó- Bảo
- Ko, ko sao- Nó ko muốn làm Bảo lo lắng, cũng ko muốn làm ầm lên mắc công Daddy với Mommy Nó lo nữa. Tuy rất đau, nhưng Nó cầm được, Nó nghĩ
- Ukm, zậy nhóc zô nhà đi, có gì mai gặp- Bảo
- Mai gặp hả? mấy giờ? ở đâu?- Nó
- Mai biết. Còn mày có về nhà tao ở ko? - Bảo nói với Nó, rồi quay qua Thái, với 2 nét mặt khác nhau hoàn toàn. Làm tên sát thủ chè đậu đen trở tay ko kịp.
- Ờ ờ, nhóc lùn pà nghĩ đi, mai gặp hen, nhớ chuẩn bị tâm lý! ke ke- Thái cười cười, rồi thọc tay vào túi quần đá chân sáo đi đến bên cạnh cái hộp đen của Bảo.
- Ukm bye bye, Bảo ông cũng về được rồi đó, bye bye- Nó vẫy tay chào tạm biệt 2 thằng bạn chí cốt.
- ukm- Bảo
Nó vào nhà, thay đồ rồi làm một giấc thật ngon cho đến sáng, Dường như cơn đau ko làm Nó quên đi nhiệm vụ cao cả của mình, đó là ngủ. Chứ mất công lại bị ông thây Ác Ma đó hành hạ.