Chẳng bao lâu sau Thẩm Đằng liền quay lại, trên tay còn cầm theo lồng giữ nhiệt, anh múc cháo từ trong lồng ra bát nhỏ.
Cháo được nấu vừa tới không quá nát, mùi thơm ngọt nhẹ của gạo hòa cùng với mùi thịt thăn băm nhuyễn phảng phất trong không khí.
Mộ Thiếu Cẩn tối qua vốn ăn không nhiều, trải qua một đêm sóng gió sau khi tỉnh lại đói vô cùng.
Nhưng mà...
Lúc tiên sinh ở phòng đối diện cũng lấy cháo cho Quỳ Linh Lam.
Là tiên sinh chăm sóc lo lắng chuẩn bị cháo cho cậu hay là vốn dĩ anh ấy chuẩn bị cho Quỳ thiếu gia...còn dư lại mới cho cậu.
Một thế thân như cậu cũng chỉ đáng ăn lại đồ thừa của chính thức mà thôi.
Bát cháo nóng hổi được đặt ở trước mặt, Mộ Thiếu Cẩn mãi chìm trong suy nghĩ cũng không để ý.
Tới khi Thẩm Đằng múc một thìa thổi nguội bớt rồi đút tới trước miệng thì Mộ Thiếu Cẩn mới hoàn hồn lại.
Dạo này cậu rất hay thất thần như vậy.
Mộ Thiếu Cẩn nhìn thìa cháo không chịu mở miệng.
Cậu mới không ăn lại đồ thừa của người ta đâu.
Đói chết cũng không ăn.
" Sao vậy?".
Thẩm Đằng hỏi nhưng Mộ Thiếu Cẩn quay mặt đi không trả lời.
" Tiểu Cẩn, em nghĩ điều gì, lo lắng chuyện gì thì có thể nói với tôi, không cần tự mình suy nghĩ quá nhiều".
Mộ Thiếu Cẩn thầm nghĩ, nói ra anh cũng không hiểu, rõ ràng coi cậu là thế thân, biết rằng Quỳ thiếu gia đã trở về, vậy mà còn ngập ngừng đối xử với cậu như vậy, khiến cậu muốn dứt cũng không được mà không dứt cũng không xong.
Mộ Thiếu Cẩn lí nhí đáp " Anh để em tự ăn được rồi".
" Tự ăn, em xem em làm tay mình thành ra thế nào, còn muốn tự ăn, tôi còn chưa tính với em về chuyện đó đâu".
Mộ Thiếu Cẩn nghe anh nói như vậy thì cúi đầu biết sai rồi, tim cậu khẽ nhói lên, đôi mắt ửng hồng.
" Em...!Em...!không phải em làm Quỳ thiếu gia ngã đâu mà, em...!hức...!không có làm mà".
Bả vai gầy của cậu hơi run lên, biên độ tăng dần, cậu giống như lại muốn mất kiểm soát, nước mắt bắt đầu chảy xuống khóe mắt.
" Cho dù tiên sinh cho rằng là em làm...!hức...!thì em cũng đã tự phạt chính mình rồi, em đã trả lại gấp đôi rồi còn gì".
Thẩm Đằng giữ đôi vai đang run rẩy của Mộ Thiếu Cẩn " Tiểu Cẩn! em bình tĩnh lại chút, tôi không phải ý đó".
Mộ Thiếu Cẩn ù tai không nghe được gì nữa cho tới khi bị Thẩm Đằng nhấc bổng lên ôm vào lòng, bị anh bắt ngẩng đầu lên.
Cậu vừa khóc nấc vừa nói " Em không muốn ...!hức...!không muốn ăn đồ thừa đâu".
Thẩm Đằng dường như đã nhận ra vấn đề, anh vuốt ve sau cổ Mộ Thiếu Cẩn, động tác này anh vẫn hay dùng khi an ủi cậu mấy năm nay.
" Cháo kia là do người nhà cậu ấy mang tới, tôi chỉ giúp lấy ra, còn đây là cháo tôi gọi bảo mẫu ở nhà chuẩn bị cho em, không phải đồ thừa".
Mộ Thiếu Cẩn dò xét nhìn anh " Thật sao?".
" Tiên sinh có lừa em bao giờ chưa?".
Chưa, tiên sinh chưa bao giờ lừa cậu cả.
Mộ Thiếu Cẩn lúc này mới dần bình tĩnh lại, ngoan ngoãn mở miệng để tiên sinh đút cháo.
Một phần do đói, một phần có lẽ là do tiên sinh nói là chuẩn bị riêng cho cậu nên Mộ Thiếu Cẩn cảm thấy cháo này rất ngon, là món cháo ngon nhất cậu từng ăn trong đời.
Có lẽ cơn sốt chỉ là dừng lại vài tiếng, ăn xong Mộ Thiếu Cẩn lại bắt đầu sốt lại, tuy rằng không nặng như đêm qua nhưng vẫn là khó chịu vô cùng, cậu lại mê man ngủ.
Đang khó chịu thì cậu lại bị đánh thức bởi tiếng ồn ở đâu đó.
Mở mắt ra nhìn thì thấy là người bạn tối qua của tiên sinh, chính là cái người trong bữa cơm đã nói chỉ coi Quỳ Linh Lam là chị dâu ấy.
" Cậu ta tự mình làm mình bị thương thì tự chịu, anh cũng không phải bị thương ở vai rồi sao, cậu ta thì hay rồi, nằm hưởng thụ đãi ngộ".
* Tui phát hiện ra là các bà có vẻ thích kiểu đường trộn thủy tinh nhể*