Quay lại một lúc trước!
Thẩm Đằng làm việc quên mất thời gian, anh rất hiếm khi tăng ca nhưng hôm nay anh muốn hoàn thành xong hết những hạng mục thời gian tới để sắp xếp thời gian ở cạnh Tiểu Cẩn nhiều hơn, tâm lý cậu đang không ổn định, anh không an tâm chút nào để cậu ở nhà một mình như vậy.
Tới khi hoàn thành công việc thì trời đã sẩm tối, Thẩm Đằng quay sang nhìn máy tính bên cạnh, Mộ Thiếu Cẩn vẫn đứng ở đó.
Anh nhíu mày định lấy điện thoại gọi cho cậu thì bóng người trong camera bỗng quay người lại.
Cậu đang khóc!
Tim anh thì thấy đau!
Nhìn theo hướng mắt cậu hướng đến, trái tim Thẩm Đằng như bị ai đó bóp chặt đau nhói.
Đó là hướng vị trí của đồng hồ trong phòng khách.
Thẩm Đằng mở điện thoại xem thời gian " Không ngờ lại muộn như thế này rồi sao?".
Anh vội vàng lấy áo khoác mắc trên ghế rồi ra về.
Công ty giờ này cũng chẳng còn ai, đèn cũng tắt hết, chỉ còn vài phòng ban đặc biệt vẫn còn sáng đèn.
Quay lại hiện tại!
Thẩm Đằng chạy vội vào nhà, đi tới trước cửa phòng Mộ Thiếu Cẩn thì dừng lại, anh hít sâu một hơi ổn định lại hơi thở mới vặn tay nắm cửa bước vào.
Đèn ngủ trong phòng sáng lờ mờ nhưng anh nhìn thấy được một khối phồng lên trong chăn trên giường.
Mộ Thiếu Cẩn giả vờ ngủ, cậu nằm im cố gắng che giấu hơi thở nghẹn ngào vì khóc.
Tiếng chân của Thẩm Đằng trầm tĩnh từng bước đi tới trước đầu giường, anh ngồi vào cạnh giường với tay lên xoa nhẹ tóc cậu.
Có trời mới biết khi nãy nhìn thấy nhóc ngốc này khóc qua camera anh chỉ ước có thể ngay lập tức trở về nhà ôm lấy cậu an ủi mà thôi.
" Không phải tôi đã nói em phải ngủ cùng tôi ở phòng chính sao? Sao lại chạy về phòng mình rồi?".
Mộ Thiếu Cẩn lật phần chăn che mất khuôn mặt mình ra, cậu mở mắt giả vờ như bất ngờ, còn ngáp một cái rồi cười tươi " A, tiên sinh, anh về rồi".
" Ừm, bận chút việc nên về hơi muộn" Thẩm Đằng vừa nói vừa lấy tay vuốt nhẹ gò má mềm mại của Mộ Thiếu Cẩn.
Mộ Thiếu Cẩn khựng lại một chút, nghe câu bận chút việc kia cậu lại không ngăn được mà liên tưởng anh đã bận việc gì, là bận đi tham gia tiệc sinh nhật của Quỳ thiếu gia sao.
Cậu cười hở hai cái răng nanh tinh nghịch " Tiên sinh có mệt không? Để em bóp vai cho anh nhé".
" Không cần đâu" Thẩm Đằng nghĩ tới trạng thái của Mộ Thiếu Cẩn khi anh không ở nhà, lại nhìn trạng thái của cậu hiện tại khiến anh càng đau lòng hơn.
Hôm qua, Mộ Thiếu Cẩn dùng thời gian ít ỏi được sử dụng điện thoại của mình lên mạng tìm hiểu một vấn đề, đó là làm sao để biết được người mình thích có thích mình hay không?
Câu trả lời cậu nhận được là của một tài khoản có tên là Tiểu Hồng Đào.
" Nếu một người thích bạn thì cách thấy rõ nhất chính là tiếp xúc gần gũi, người đó sẽ chủ động hoặc không tránh né việc cùng bạn nắm tay, ôm ấp hay thậm chí là ngủ cùng nhau, nhưng mấy thứ này thật ra cũng không rõ ràng lắm, chỉ có một cách chắc chắn đúng 100%".
" Đó chính là hãy quyến rũ anh ta, nếu anh ta yêu bạn thì nhất định cơ thể anh ta sẽ thành thật nhất, nếu bạn đã làm tới mức đó mà anh ta vẫn từ chối, vậy thì xin lỗi, anh ta không có tình cảm với bạn".
Mộ Thiếu Cẩn muốn đánh liều thử một phen, lỡ như cậu vẫn có cơ hội thì sao.
Cậu chủ động dựa người vào lòng Thẩm Đằng, chăn trên người rơi ra lộ ra làn da mềm mại thơm mát mùi sữa tắm quen thuộc, cậu không mặc áo, cả người dán lên Thẩm Đằng, chủ động vòng tay ra ôm lấy vòng eo hữu lực của anh.
Ngay khi nghe tiếng xe dưới nhà cậu đã quyết định sẽ thử kế hoạch này rồi, cậu còn nghe theo lời hướng dẫn của Tiểu Hồng Đào kia uống một ít thuốc gì đó.
Hiện tại cả người cậu nóng bừng lên, vừa hưng phấn vừa ngứa ngáy, Tiểu Hồng Đào nói loại thuốc này khá nhẹ, không khiến mất đi lý trí vì dù sao mục đích cuối cùng không phải là để làm cái kia.
Cậu có hỏi làm cái kia là làm cái gì nhưng Tiểu Hồng Đào không có nói.
" Tiên sinh, em khó chịu quá".
Mộ Thiếu Cẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung ẩm ướt, khuôn mặt đỏ lên, đôi môi khép mở hững hờ như mời gọi khiến Thẩm Đằng nuốt xuống một cái.
" Người anh mát quá đi" Mộ Thiếu Cẩn dán người lên người Thẩm Đằng, sức lực cậu rất nhỏ, nếu anh muốn thì có thể đẩy cậu ra một cách dễ dàng.
Thẩm Đằng hơi thở hơi nặng hơn một chút xíu, anh gỡ tay Mộ Thiếu Cẩn ra nhẹ nhàng rồi đẩy cậu nằm xuống giường, nửa người anh áp lên trên.
Nhóc con này vậy mà lại học ở đâu được cách đùa với lửa rồi.
" Em tốt nhất có một lời giải thích với tôi".
Thẩm Đằng suýt nữa đã không nhịn được mà cúi xuống hôn Mộ Thiếu Cẩn, anh dừng lại, đắp chăn kín lại cho cậu rồi bước ra khỏi phòng.
Mộ Thiếu Cẩn vốn trong lòng hơi mừng rỡ khi tiên sinh định hôn cậu nhưng sau đó cậu ánh mắt tuyệt vọng nhìn tiên sinh thả tay cậu ra bước ra khỏi phòng.
Cảm giác như suýt chút nữa bước chân lên thiên đường nhưng lại bước hụt rơi xuống lại địa ngục vậy.