Thẩm Đằng đi nhanh từ thang máy bước ra về tới phòng nhưng cửa phòng không ra mở được, bị khóa từ bên trong.
Anh gõ cửa liên tục " Tiểu Cẩn, mở cửa cho anh, Tiểu Cần!".
Quỳ Linh Lam ở phòng đối diện nghe thấy tiếng động của Thẩm Đằng, một người đang phát tình lại nghe thấy tiếng của người mình thích thì thật khó để chống chế.
Quỳ Linh Lam cổ gắng đi ra mở cửa, nhìn thấy Thẩm Đằng lo lắng hối hả ở bên cửa phòng đối diện, anh ta liền bước tới ôm lấy Thẩm Đằng từ phía sau.
" Thẩm Đằng, tôi khó chịu quá, giúp tôi với".
Thẩm Đằng bị đánh úp bất ngờ không kịp tránh, anh gỡ tay Quỳ Linh Lam ra " Xin lỗi, tôi không thể".
Quỳ Linh Lam bị Thẩm Đằng đẩy ra một đoạn, anh ta biết Thẩm Đằng và Mộ Thiếu Cẩn đã đăng ký kết hôn, biết
Thẩm Đằng yêu Mộ Thiếu Cẩn nhưng anh ta thật sự không cam tâm.
Tại sao?
Tại sao mọi thứ lại trở thành như thế này?
Thẩm Hy chạy vội tới từ thang máy, trong tay cầm theo một túi thuốc.
"Lam ca, sao anh lại ra ngoài, nguy hiểm lắm".
Thẩm Hy đỡ Quỳ Linh Lam lại quay sang Thẩm Đằng đưa cho anh một ống thuốc " Đây, thuốc giải, bọn họ bị đám sâu bọ kia ép uống rượu pha với thuốc kích thích, Lam ca chỉ uống một chút nhưng anh dâu uống tận nửa ly, anh mau giúp anh ấy giải thuốc".
Nói xong liền đỡ Quỳ Linh Lam về phòng.
Quỳ Linh Lam gục lên vai Thẩm Hy khóc thê thảm ngay khi vừa bước vào cửa.
"Tại sao? Tôi hận bản thân mình, hận tại sao tôi lại có một cơ thể bệnh tật yếu đuối như vậy! Nếu không bởi vì bệnh tật phải ra nước ngoài điều trị thì mọi chuyện đã không thành ra như vậy rồi".
Quỳ Linh Lam vừa nói vừa khóc vừa tự đánh bản thân mình.
Thẩm Hy giữ tay Quỳ Linh Lam lại, cơ thể Quỳ Linh Lam rất nhạy cảm, chỉ tự đánh mình một chút chỗ da đó đã đỏ lên như thể bị ai đó đánh rất đau vậy.
"Anh còn không thương yêu bản thân mình thì làm sao mà người khác yêu thương anh, Lam ca!.
Lam ca mà em biết không phải như vậy".
Quỳ Linh Lam nghe vậy cũng dần ngưng khóc lại nhưng cơ thể lại càng nóng bừng lên vì tác dụng của thuốc.
Thẩm Hy đỡ Quỳ Linh Lam ngồi xuống giường, lại lấy ống tiêm trong túi thuốc muốn tiêm cho anh.
Quỳ Linh Lam không phản ứng gì nhiều, vì bao năm nay số mũi tiêm tiêm vào cơ thể anh nhiều không đếm được, sớm đã mất cảm giác rồi.
Thế nhưng Thẩm Hy lại sợ anh đau nên nói chuyện liên tục để anh phân tâm " Lam ca mà em biết là một người kiên cường, dù có đau đớn vì bệnh tật cũng cố gắng vượt qua, cái người ngồi trên xe lăn tới đi cũng không đi nổi nhưng lại vẫn cười vui vẻ dỗ dành một đứa nhóc khóc nhè".
Quỳ Linh Lam cúi đầu nhìn tay mình mà hồi tưởng lại.
" Anh thử nhìn xem không có anh trai em thì vẫn có rất nhiều người yêu thương anh mà, anh tự làm mình đau như vậy bọn họ sẽ đau lòng chết mất".
Đúng vậy, Quỳ Linh Lam cảm thấy tốt hơn một chút, anh còn có gia đình yêu thương anh hết mực và rất nhiều bạn bè thân thiết khác.
Mặc dù độ quan trọng của Thầm Đằng trong lòng anh rất nhiều nhưng không thể bằng của tất cả những người kia cộng lại được.
Quỳ Linh Lam chạm lên tay Thẩm Hy "Tiểu Hy, cảm ơn cậu đã khuyên nhủ anh, anh muốn nghỉ ngơi một lát, cậu về phòng trước nhé".
" Vâ!.
".
Thấm Hy còn chưa nói hết câu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa đùng đùng.
" Cậu chắc cậu ấy đang ở đây chứ?".
"Đúng mà, cậu ấy dẫn theo một người bị hạ thuốc đi vào đây, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì chưa?".
" Chết tiệt! Thẩm Hy, cậu mau ra đây cho tôi!".