Bởi vì sự kiện bị trúng thuốc này nên cuộc đi chơi được hoãn lại một ngày, cả bốn người bao gồm Mộ Thiếu Cẩn,
Thầm Đằng, Thầm Hy và Quỳ Linh Lam ngồi chung một bàn ăn.
Quỳ Linh Lam chẵn chọc nhìn những dấu hôn thoắt ẩn thoắt hiện trên cổ Mộ Thiếu Cẩn.
Chỉ nhìn cũng biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, Quỳ Linh Lam cũng chết tâm nhiều hơn.
Anh ta nâng ly lên " Nào, tôi còn chưa kịp chúc mừng hai người tân hôn vui vẻ, mau cạn ly nào".
Thẩm Đằng cùng Mộ Thiếu Cẩn cùng anh ta cụng ly.
Quỳ Linh Lam cũng quyết tâm rồi, uống cạn ly này thì mọi thứ cũng chấm dứt, nên buông xuôi thôi.
"Tiểu Cẩn, cảm ơn cậu hôm qua đã chạy đến cứu anh, cũng xin lỗi cậu vì đã khiến cậu bị kéo vào sự việc".
Mộ Thiếu Cẩn trong thâm tâm vẫn là có chút đề phòng với Quỳ Linh Lam nhưng cậu biết con người anh rất tốt "
Không sao đâu ạ".
Cũng nhờ sự việc hôm qua mà quan hệ giữa cậu và tiên sinh lại thân mật hơn, cậu vui còn không kịp nữa mà.
Thẩm Hy nhớ lại hôm qua cậu ta thấy tâm trạng Quỳ Linh Lam không tốt nên định lén ra ngoài mua hoa tặng anh ấy, không ngờ quay lại sự việc đã biến thành thế kia rồi, biết vậy thì hoa có thể mua sau, chỉ cần quay lại sớm hơn một chút thì sự việc đã không nghiêm trọng tới vậy.
Thẩm Đằng giúp Mộ Thiếu Cẩn cắt đồ ăn rồi đổi đĩa lại cho cậu " Mau ăn thôi kẻo đồ ăn nguội mất bây giờ".
Quỳ Linh Lam thắc mắc hỏi " Chuyện hôm qua xử lý thế nào rồi?".
" Còn thế nào nữa, bị tên họ Kỳ kia đích thân giải quyết rồi, thảm lắm, anh không biết đâu, ở trường em cậu ta chính là hội trưởng hội học sinh ác ma mà ai nghe danh cũng sợ đó" Thẩm Hy đáp.
Quỳ Linh Lam nhướn mày " Tên họ Kỳ? Kỳ nào?".
Thẩm Hy ấp úng mấy giây " Thì! thì là, cái này hơi phức tạp".
" Nhà họ Kỳ có hai người con, một trong hai người là chồng của bác em, một người còn lại có một đứa con gái, tên họ Kỳ kia là con trai của người con gái ấy".
Quỳ Linh Lam nhìn Thẩm Hy với ánh mắt nghi ngờ nhân sinh, anh ta biết đây là khách sạn của nhà họ Kỳ mở ra "
Anh! vẫn chưa hiểu cho lắm".
Thẩm Hy vuốt mặt bất lực " Thì là thế này, bác hai em làm dâu của nhà họ Kỳ, nếu gắng gượng bắt quàng làm họ thì Kỳ Thiên Nhất phải gọi em là chú họ nữa đấy, tuy nhiên nếu tính về mặt huyết thống thì bọn em chả liên quan gì tới nhau cả".
Trong giới ai ai cũng biết quan hệ giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Kỳ vô cùng tốt.
Mọi người hàn huyền với nhau, không khí bàn ăn có vẻ không tổi.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Đằng cùng Mộ Thiếu Cẩn chuẩn bị ra ngoài đi chơi, theo lịch trình thì hồm nay sẽ đi leo núi.
Tới một thành phố biển để leo núi nghe có vẻ hơi kỳ lạ nhưng quả thực phong cảnh biển nhìn từ trên núi cũng rất dep.
Mộ Thiếu Cần hồi nhỏ thường xuyên leo núi hái thuốc, cậu vô cùng thích việc leo núi nên Thẩm Đằng liền sắp xếp như vậy, vừa hay anh cũng là người thích rừng núi.
Xuống tới cổng khách sạn lại thấy Thẩm Hy cùng Quỳ Linh Lam đang xếp đồ lên xe, nhìn những dụng cụ và đồ đạc mà họ mang theo Thẩm Đằng không khỏi kinh ngạc " Hai người cũng định đi leo núi à?".
Quỳ Linh Lam cũng kinh ngạc không kém " Đừng nói là hai người cũng định đi leo núi đấy nhé".
Bốn người tám mắt nhìn nhau lúng túng, cuối cùng mọi người quyết định đi chung xe, cùng nhau đi chơi.