Thẩm Đằng cùng Quỳ Linh Lam nhìn nhau mấy giây.
" Tôi tới thăm Tiểu Cẩn".
Thẩm Đằng biết Mộ Thiếu Cẩn có thành kiến với Quỳ Linh Lam, bệnh của cậu cũng từ đây mà ra nên anh không muốn Quỳ Linh Lam tiếp xúc với Mộ Thiếu Cẩn cho lắm.
Chưa kể vụ việc tối hôm đó còn chưa rõ ràng tại sao hai người lại bị ngã xuống sườn núi, Thẩm Đằng cũng có nghi ngờ là Quỳ Linh Lam cùng Mộ Thiếu Cần xảy ra xô xát nhưng cả hai người đều không ai nói ra, anh cũng không tiện hỏi.
Dù thế nào Thẩm Đằng cũng không phải người vô tình vô nghĩa, Quỳ Linh Lam cũng tính là bạn bè nhiều năm với anh thời học sinh, đều là người lớn với nhau cả rồi, không thể nói từ bỏ là không quan tâm gì được.
Kết cục tốt nhất anh vẫn mong muốn là Tiểu Cẩn có thể hòa hợp với Quỳ Linh Lam, nhưng điều này thật sự rất khó xảy ra.
Quỳ Linh Lam thấy Thẩm Đằng không đáp lại thì lườm anh một cái rồi đẩy tay anh ra bước luôn vào trong.
Thẩm Đăng cũng kinh ngạc về thái độ này của Quỳ Linh Lam.
Quỳ Linh Lam trước nay vì dành tình cảm cho Thẩm Đằng nên luôn tỏ ra rất đúng mực, thái độ này thật sự khiến
Thầm Đằng nghĩ rằng Quỳ Linh Lam đã từ bỏ thật rồi.
Quỳ Linh Lam đẩy theo cây treo túi truyền nước lom khom bước tới bên giường của Mộ Thiếu Cẩn.
Nếu cậu không phải bị bó bột thì Mộ Thiếu Cẩn tin rằng cậu trông còn khỏe mạnh hơn anh ta, người mang danh tới thăm bệnh.
" Cậu khỏe hơn ch..." Quỳ Linh Lam nói một nửa lại cảm thấy câu hỏi của mình có vẻ lấy lệ quá, không thấy có sự lo lắng nên nói lại " Vết thương của cậu đỡ hơn chưa?".
Mộ Thiếu Cần giơ lên cánh tay và cái cổ chân bị bó bột cứng ngắc " Anh có muốn bóc ra xem không?".
Quỳ Linh Lam nhận ra câu hỏi của mình hơi thất thố nên lúng túng gãi đầu.
Thẩm Đằng dụi mắt, anh không nhìn nhầm chứ, Quỳ Linh Lam hình như hai tai đều đỏ lên rồi, cái biểu hiện ngại ngùng kia là cái khỉ gì.
Quỳ Linh Lam đặt túi ni lông cầm trên tay để lên bàn " Đây là cháo hải sản mẹ tôi nấu, ngon lắm, có thể nhanh hồi phục vết thương liên quan tới xương, cậu mới tỉnh dậy chắc cũng đói rồi, mau ăn đi cho nóng, nếu cậu thích thì bữa nào tôi cũng đem tiếp cho".
Mộ Thiếu Cẩn nhìn bộ dạng lo lắng, quan tâm của Quỳ Linh Lam dành cho mình mà cảm thấy đầu ngứa râm ran, không biết là do não cậu hỏng rồi, hay là não Quỳ Linh Lam hỏng rồi nữa.
Hay là trong cháo kia có độc không nhỉ?
Mộ Thiếu Cẩn muốn giơ tay gãi đầu nhưng quên mất tay cậu đang bó bột chỉ đành mắt tròn mắt dẹt nhìn Quỳ
Linh Lam, đây là chiêu thức mới của tình địch à?
" Tôi...!Cảm ơn ý tốt của anh nhé".
Thẩm Đắng mặc dù không tin vào phán đoán của bản thân nhưng anh làm sao lại không nhìn ra ý đồ của Quỳ
Linh Lam, ít ra anh và cậu ta đã làm bạn với nhau nhiều năm, vài thứ vẫn là vừa nhìn liền hiểu.
Thẩm Đằng đi tới nhận lấy túi cháo tiện thể chen vào giữa khiến Quỳ Linh Lam phải lùi lại mấy bước " Cảm ơn cậu đã quan tâm tới vợ của tôi như vậy, Quỳ phu nhân cũng vất vả rồi, mấy thứ đồ ăn thế này cứ để Thẩm gia tôi tự lo là được rồi".
Làm như Thẩm gia anh không có đồ ăn vậy, Tiểu Cẩn muốn ăn cái gì anh cũng chiều hết.
Quỳ Linh Lam nhìn Thẩm Đằng bằng ánh mắt khó chịu, sao trước nay cậu lại không phát hiện ra tên đàn ông này phiền phức thế nhỉ.
" Thẩm Đằng, cậu không phải lo chuyện công ty à, nghe nói công ty nhà cậu ở thành phố này có thanh tra tới kiểm tra đấy".
Thẩm Đằng đứng trước mặt Quỳ Linh Lam, anh cao hơn anh ta nửa cái đầu, dáng người cao to áp đảo " Đều xong cả rồi, ngược lại là cậu, hình như đến giờ uống thuốc rồi đấy, mau về phòng, đừng để bác sĩ đợi lâu trễ giờ".
Quỳ Linh Lam khoanh tay trước ngực vẻ mặt hơi khó chịu " Biết rồi, tôi về đây, Tiểu Cẩn nghỉ ngơi đi nhé, nào rảnh tôi lại qua chơi".
Thẩm Đắng, cậu được lắm, cứ chờ đó.
* Thả tim tim, vote, tặng quà, share truyện, bình luận, đánh giá...!có gì dùng nấy là được cho tác giả có động lực nha bà con*