" Cậu có biết Lam ca bị chứng khó đông máu không? Bình thường đều phải tránh cho anh ấy bị thương, sức khỏe anh ấy vốn đã không tốt rồi, cậu thật là độc ác, từng tưởng chúng tôi không nhìn ra ý đồ của cậu".
Mộ Thiếu Cẩn ù tai, mấy người này đang nói cái gì, cậu đâu có làm cái gì đâu cơ chứ, cậu không có làm thật mà.
Thẩm Đằng lao tới ôm bế Quỳ Linh Lam lên hô to với hai người kia " Đừng có ở đó nói nhiều nữa, ra lấy xe đưa cậu ấy đi cấp cứu, mau lên!".
Mộ Thiếu Cẩn ngồi co ro ở trong góc run rẩy nhìn bọn họ vội vàng ra khỏi nhà, tiếng ồn ào của tiếng cửa, tiếng chân, tiếng xe vang lên sau đó là một khoảng lặng tĩnh mịch.
Yên tĩnh tới mức cậu nghe rõ tiếng tim mình đang đập thình thịch thình thịch.
Cậu nhìn sàn nhà đầy máu, nước và mảnh thủy tinh văng khắp nơi mà lòng như bị dao cắt.
Cậu nhìn tới khung cửa nơi tiên sinh đứng ban nãy, ánh mắt lúc đó của anh ấy là gì nhỉ...!Tức giận, phẫn nộ hay là...!ghét bỏ.
Hình như tiên sinh thật sự cho rằng cậu đã hại Quỳ Linh Lam đúng không nhỉ?
Vậy thì không được rồi.
" Tiên sinh!!...!Tiên sinh ơi!!!...!Hức!!".
Mộ Thiếu Cẩn gào to lên đứng dậy lảo đạo chạy ra phía cửa nhà đóng chặt mặc cho vết thương ở chân đang chảy máu nhưng không có ai đáp lại cả, vết thương dưới chân cậu vẫn đang chảy máu, không nhiều lắm, nhưng đủ in rõ từng bước chân mà chạy đi từ phòng bếp ra tới ngạch cửa.
Mộ Thiếu Cẩn rưng rưng nhìn vào khoảng không rồi cúi xuống ôm lấy mặt lí nhí nói " Không phải em làm đâu mà...".
Mộ Thiếu Cẩn quay lại nhìn vết chân của mình trên sàn, tiên sinh không thích nhà bị bẩn, cậu lại làm cho khắp nơi đều là máu, không được, như vậy tiên sinh sẽ lại càng giận, cậu phải dọn dẹp ngay.
Mộ Thiếu Cẩn lấy khăn cẩn thận cắm cúi lau từng vệt máu trên sàn, cậu đau, nhưng không phải ở vết thương mà là ở lồng ngực.
Bình thường khi cậu bị thương tiên sinh cũng sẽ lo lắng nhưng hôm nay tiên sinh vì lo lắng cho Quỳ Linh Lam mà không nhận ra cậu bị thương, hoặc là nói anh ấy nhìn thấy nhưng không quan trọng bằng Quỳ Linh Lam nên có thể bỏ qua chăng.
Nhưng cậu cũng đau mà...
Sau khi dọn dẹp hết mớ hỗn độn trong phòng bếp Mộ Thiếu Cẩn mới nhận ra, nhưng nơi cậu bò trên sàn để lau lại có vệt máu mới từ chân cậu chảy ra.
lau kiểu gì cũng không hết.
Khi xưa tay cậu từng bị đám buôn người đánh gãy, sau này cũng không khỏi hẳn được, nếu làm việc quá nhiều sẽ khiến cánh tay đau nhức không thôi.
Mộ Thiếu Cẩn dựa lưng vào tủ lạnh ngồi sụp xuống ôm lấy thân mình.
Hiện tại đã qua hơn một tiếng, bên Quỳ Linh Lam chắc cũng qua cơn nguy kịch rồi nhỉ.
Mộ Thiếu Cẩn run rẩy lấy điện thoại trong túi ra, trong danh bạ chỉ có đúng một số duy nhất của tiên sinh.
Cậu vào mục tin nhắn, gõ ra một đống chữ xong lại xóa đi, cứ liên tục như vậy suốt một lúc không dám gửi đi.
Sau cùng cậu quyết định ấn gọi điện, cũng có thể tiên sinh sẽ không bắt máy.
" Alo".
Nghe thấy giọng nói của tiên sinh, cổ họng như nghẹn lại, nước mắt cố giữ bấy giờ cũng thi nhau âm thầm tuôn ra, giọng nói lí nhí sợ hãi run rẩy.
" Alo, tiên sinh".
" Ừm, sao vậy?" Giọng anh điềm tĩnh hơn cậu tưởng.
Mộ Thiếu Cẩn đau tay, cậu đổi điện thoại sang tay bên kia dè dặt cẩn thận nói " Quỳ thiếu gia đã ổn chưa ạ?".
Thẩm Đằng mấy giây sau mới trả lời " Bác sĩ đã cầm máu rồi, đang truyền máu, có lẽ phải ở lại viện một hôm".
Mộ Thiếu Cẩn cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại nhưng tiếng nấc khi khóc vẫn bị Thẩm Đằng nghe thấy.
" Sao em..." Thẩm Đằng ngừng mấy giây, giọng nói có vẻ từ tốn hơn " Đợi tới sáng Tiểu Lam tỉnh dậy rồi tôi sẽ quay về nhà nói chuyện với em về chuyện ban nãy".
Mộ Thiếu Cẩn ngừng thở gần một phút, cậu sợ hãi " Tiên sinh, không phải do em làm đâu mà, anh tin em đi mà, em không cố ý làm Quỳ thiếu gia bị thương".
Thẩm Đằng đáp lại " Tôi nói rồi, đợi tôi về rồi nói, em cứ nghỉ ngơi trước đi".
" Không!" Mộ Thiếu Cẩn sợ Thẩm Đằng tắt máy nên nói hơi lớn tiếng, xong cậu nhận ra sự thất thố của mình mà quay về âm giọng run rẩy " Anh đừng giận em mà, nếu mọi người đã cho rằng là do em vậy thì là do em đi, tiên sinh đừng giận, đừng đuổi em đi mà, chỉ cần tiên sinh hết giận thì em làm gì cũng được...!Nếu tiên sinh cho rằng là do em hãm hại Quỳ thiếu gia vậy thì em sẽ trả lại gấp đôi cho anh ấy là được mà".
Giọng Mộ Thiếu Cẩn vô cùng mất bình tĩnh, chứng tỏ tinh thần cậu cũng đang không bình thường.
Chân tay run rẩy nên cậu vô tình chạm vào nút tắt máy lúc nào không hay, khi nghe được tiếng tút tút kết thúc cuộc gọi còn tưởng là do Thẩm Đằng tắt máy.
Hai mắt cậu trống rỗng như người mất hồn.