Cái tên Mạnh lại 1 lần nữa lấn chiếm tim tôi. Bỗng từ trong ngõ phát ra tiếng 1 người con trai trầm ấm vang lên:"Tao về rồi đây". Tôi quay người lại. Người con trai tóc vàng, khuôn mặt rạng ngời, dáng người cao, ko ai khác ngoài anh. Đúng vậy. Anh đã về. Tôi ko kìm được chạy đến ôm chầm lấy anh. Anh hơi bất ngờ nhưng cũng mỉm cười và ôm lại tôi. Bao nhiêu nhớ thương, bao nhiêu sự mong chờ, bao nhiêu nước mắt kìm nén trong những ngày tháng qua chợt dâng trào và bật ra. Tôi dụi đầu vào ngực anh, hít hà mùi hương từ anh, khóc như 1 đứa trẻ con. Lúc này tôi chợt nghĩ tôi là người con gái hạnh phúc nhất thế gian. Đúng. Tôi đang thật sự rất hạnh phúc.
......
- Em vẫn khỏe chứ? - giọng anh trầm ấm vang lên bên tai tôi.
- Em khỏe, còn anh?
- Anh vẫn thế, nhìn em khác nhiều quá - anh hỏi tôi, tay mân mê cốc cà phê. Thực sự đến giờ tôi cũng ko nghĩ tôi và anh sẽ nói chuyện như vầy.
- Anh cũng thế.
Bầu ko khí bỗng trở nên căng thẳng hơn. Ko ai nói j thêm. Cuối cùng vẫn là anh lên tiếng trước.
- Em.... chắc có người yêu rồi nhỉ - anh cười miễn cưỡng.
- Em á - thật sự tôi rất ngạc nhiên khi anh hỏi tôi câu đó, ko lẽ anh ko biết rằng tôi đã chờ đợi anh bao nhiêu năm qua.
- Sao vậy? - anh cũng ngạc nhiên ko kém.
- Em chưa có người yêu. Anh cũng biết là.....
Chưa nói hết câu tôi đã bị anh "bịt miệng" bằng một nụ hôn. Tim tôi bắt đầu đập "lỗi nhịp". Tôi nhắm mắt tận hưởng nụ hôn tưởng chừng như dài hàng trăm thế kỉ từ anh. Cuối cùng nụ hôn cũng dứt, hơi thở của 2 chúng tôi dường như gấp gáp hơn, giọng anh trầm ấm vang lên bên tai tôi.
- Đừng nói j cả, anh vẫn yêu em.
Sau câu nói của anh, người tôi lại 1 lần nữa rơi vào trạng thái "người ơi ở lại hồn đi nhé". Anh nhìn tôi cười rồi kéo tôi sát lại gần anh. Thời gian ơi! Hãy dừng lại để tôi được ở bên anh mãi thế này.
********
Anh ôm eo nó. Tim nó như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Đã lâu lắm rồi nó ko có được cảm giác ấm áp, gần gũi như ở bên anh lúc này.
- Em ngồi đây đợi anh đi lấy xe rồi đưa em về - anh nói rồi chạy đi.
Nó đứng đợi anh ở cổng trường. Bình thường nó vẫn đứng đây đợi bố mẹ, đã quen với những cái nhìn dòm ngó của các anh chàng trong trường, nhưng hôm nay khuôn mặt nó rạng rỡ nên càng trở nên đẹp hơn, ai ko nhìn thì mới lạ.
- Đang nghĩ j mà cười một mình vậy nhóc - tiếng 1 người con trai vang lên và tất nhiên nó nhớ giọng người con trai này, ko ai khác chính là tên đã đụng nó ở xe bus.
- Ko liên quan đến anh.
- Nhóc là người yêu của thằng Mạnh hả? - anh ta tiến đến chỗ nó.
- Thì sao? Liên quan j đến anh hả?
- Ko, anh chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Thằng Mạnh đâu thích con gái đâu mặc dù nó đã........ - chưa nói hết câu anh đã bị giọng nói của Mạnh chặn họng.
- An Anh, mau lên xe đi.
Nhìn thấy anh, nó vội chạy đến mặc dù nó đang rất muốn nghe vế sau câu nói của Dương. Suốt dọc đường về nhà, nó nghĩ ngợi mãi ko thôi.
- Em đừng nghe Dương nói. Anh..... - Em hiểu mà, anh ko cần nói j đâu, em tin anh.
Chiếc xe đỗ xịch lại trước cổng nhà anh. Nó ngạc nhiên hết đưa mắt nhìn anh lại quay sang nhìn ngôi nhà.
- Sao anh lại đưa em đến đây? - nó tháo dây an toàn và xuống xe.
- Hôm nay anh muốn em ở cùng anh - anh nháy mắt tinh nghịch với nó.
- Nhưng......
- Anh đã xin phép mẹ em rồi, em ko phải lo nữa - rồi anh kéo tay nó vào nhà, đúng lúc đó thì trời đổ mưa, tiếng sấm làm nó rùng mình.
- Nếu anh ko kéo em vào nhà nhanh thì chắc bây giờ người em đã thành chuột lột rồi.
Bước vào nhà, nó ngó xung quanh. Kể từ ngày anh đi nó chưa bao giờ quay trở lại nơi này. Ngôi nhà vẫn sạch sẽ tinh tươm như vẫn được dọn dẹp thường xuyên. Dòng suy nghĩ của nó ngay lập tức bị cắt ngang bởi giọng nói trầm ấm của anh.
- Em uống gì?
- Cho em tách cà phê được rồi.
- Anh ko ngờ là em biết uống cà phê đấy. Từ lúc nào vậy?
- Hihi, em cũng ko biết, thói quen rồi anh ạ.
Một lúc lâu sau thấy anh bước ra từ bếp.
- Chết, anh quên chưa mua cà phê. Em ngồi đây đợi anh nhé, anh chạy ra siêu thị 1 lát rồi về.
Nó bật cười khi thấy vẻ lúng túng của anh. Anh vẫn thế, vẫn hậu đậu như ngày nào. Nó ngồi đợi anh, 1 tiếng..... 2 tiếng..... 3 tiếng...... mãi chưa thấy anh về, nó bồn chồn trong lòng, ko lẽ anh đã xảy ra chuyện gì sao? Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, nó chạy ra mở cửa. Một cô gái vô cùng xinh xắn đang đứng trước mặt nó.
- Ơ - cô gái nhìn thấy nó, vô cùng ngạc nhiên.
- Cô là....
- Cho mình hỏi, đây có phải nhà anh Mạnh ko?
- À, đúng, có chuyện gì ko bạn?
- Vậy bạn là ai?
- Mình là.....
- Bạn là em gái Mạnh đúng ko, mình đã từng nghe Mạnh kể anh ấy có một cô em gái rất đẹp. Quả đúng là vậy, bạn thực sự rất đẹp - Mạnh có em gái ư? Sao trước giờ nó chưa từng nghe anh ấy kể về việc này. Môi nó nhếch lên một nụ cười đau khổ.
- Chị là bạn gái của anh trai em, rất vui được gặp em - tim nó như có một mũi tên xuyên qua, đau, xót..... - Thôi, cũng muộn rồi. Phiền em báo lại với anh trai em khi nào về thì gọi cho chị ngay nhé, pp em.
Cô gái đó đi rồi nó vẫn đứng ngẩn ngơ ở ngoài cửa. Sao anh ấy lại lừa dối nó, sao có thể nhẫn tâm vậy chứ. Nó cầm máy nhắn tin cho anh:" Nhà em có việc, em về trước đây, khi khác gặp lại anh sau". Rồi nó đóng cửa cận thận cho anh và ra về.
* * * Như đoán trước có điều chẳng lành, nhận được tin nhắn của nó, anh vội chạy về nhà . Anh điên cuồng lục tung căn nhà lên tìm nó. Trời lại đang mưa nó có thể đi đâu được chứ. Nó mới nhắn tin cho anh cách đây không lâu, chắc chưa thể đi xa được. Anh lao ra ngoài mưa, mưa xối xả bắn lên người anh nhưng cũng thể ngăn cản được anh đi tìm nó. Rồi anh nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn, mái tóc dài bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, bước đi xiêu vẹo. Anh vội vàng chạy đến ôm nó vào lòng. Nó hơi bất ngờ, ra sức đẩy anh ra nhưng cánh tay săn chắc của anh dường như không chịu thua. Nó gục đầu vào vai anh khóc, tiếng khóc của nó làm anh phải thả nó ra.
- Em sao vậy, chẳng nhẽ em không muốn anh ôm sao? - anh lo lắng hỏi.
- Anh còn có thể ôm tôi sao, tôi thực sự quá ngây thơ khi đã tin anh đến lần thứ 2.
Nó đẩy anh ra và một mình bước đi. Anh chạy theo kéo tay nó lại.
- Có chuyện gì vậy, em nói gì anh không hiểu?
- Có chuyện gì thì chính anh mới là người hiểu rõ nhất chứ - nó hét lên trong mưa. Mưa như cũng đang oán giận anh như nó ngày một nặng hạt hơn.
- Anh.....
- Đủ rồi, về với cô bạn gái của anh đi - giọng nó yếu ớt.
Nói rồi nó lại bước đi xiêu vẹo. Đầu óc nó quay cuồng trong mưa. Màn mưa làm mắt nó mờ nhạt hơn. Bịch......
..............
- An Anh, An Anh, tình dậy đi con, đừng làm mẹ sợ, An Anh - trong cơn mê man, tôi nghe thấy tiếng của mẹ, xung quanh là một màu trắng xóa.
Tôi từ từ mở mắt, tôi đang ở đâu? Tôi nhìn thấy khuôn mặt mẹ đang lo lắng cho tôi.
- Mẹ, sao con lại ở đây?
- Con làm mẹ lo quá, đây là bệnh viện, hôm qua con bị ngất trước cửa, Mạnh đã đưa con vào nhà, con không nhớ gì hết hả?
- Mạnh! Mạnh đâu?
- Mạnh nó về từ tối hôm qua, nói còn phải đi học, chiều nay sẽ đến thăm con.
- Con cũng đỡ rồi, mẹ cho con đi học đi - tôi nằng nặc nhổm người dậy, thực sự lúc này đây tôi rất muốn gặp anh, muốn được nghe anh giải thích về chuyện ngày hôm qua.
- Không được, con vẫn còn rất yếu phải nằm đây nghỉ.
Tôi cũng đang yếu nên không thể cãi lại mẹ. Đúng lúc đó thì cửa phòng mở ra. Là anh - Mạnh.
- Mạnh đấy hả cháu, may quá, con bé cứ đòi đi gặp cháu từ nãy giờ, cô nói mãi nó không nghe, thôi cháu ở lại trông nó dùm cô nhé, cô phải đến công ty bây giờ - mẹ tôi lên tiếng trước.
- Vâng, cháu sẽ chăm sóc An Anh ạ.
- Ừ, vậy phiền cháu.
Mẹ ra ngoài và đóng cửa cẩn thận, bỏ mặc 2 đứa chúng tôi ở đây.
Anh tiến đến chỗ tôi và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Tôi nhìn từng cử chỉ của anh. Có khi nào đã có lúc nào đó, 1 người con gái khác cũng nhìn anh như vậy. Đang nghĩ ngợi lung tung thì tiếng của anh vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
- Chuyện hôm qua em nói là sao?
- Em....
- Em sao vậy? Chẳng giống em chút nào. Có chuyện gì hả An Anh.
- Em hỏi anh một câu được chứ.
- Ừ, em cứ hỏi.
- Sang bên đó, anh có quen cô gái nào không. Mà nói đúng hơn là anh có yêu cô gái nào không. - Anh..... - anh hơi chần chừ và có lẽ cũng bị bất ngờ bởi câu hỏi của tôi - sao em lại hỏi thế.
- Hôm qua, khi anh ra siêu thị có 1 cô gái đến tìm anh. Cô ấy nói cô ấy là bạn gái anh.
- Em tin cô ta?
- Tất nhiên là không, nhưng bây giờ em muốn nghe một lời giải thích từ anh - giọng tôi hơi nghẹn lại.
Anh có lẽ cũng nhận ra tôi đang hơi mất bình tĩnh. Anh cầm tay tôi và nói những lời ngọt ngào để xoa dịu tôi. Nhưng tôi vung tay anh ra.
- Anh nghĩ em tin những lời đó của anh sao? - tôi nhíu mày - em không phải là con ngốc.
- Không lẽ em tin những lời cô ta nói thật sao. Em không tin anh ư?
- Tin anh? ha, bị anh lừa tình 2 lần mà anh vẫn còn bảo em tin anh sao.
- Anh....
- Anh làm sao? à, hay anh định bảo vệ cô ta, người bạn gái của anh? vậy thì anh làm được rồi đấy......
Chưa để tôi kịp nói hết câu, anh liền kéo tôi lại và đặt lên môi tôi một nụ hôn. Tôi vùng vậy ra khỏi anh, nhưng sức tôi sao có thể đọ lại sức anh chứ. Nước mắt giàn dụa, tôi ôm anh và đáp trả nụ hôn ấy.
- Anh sẽ bảo vệ em, sẽ yêu em, sẽ không bao giờ để em phải chịu tổn thương 1 lần nữa. Anh hứa đấy - anh xoa đầu tôi.
Nước mắt như lắng đọng trong tim chợt vỡ òa. Tôi ôm anh khóc nức nở trong vòng tay anh. Tôi không đơn thuần chỉ là thích anh nữa rồi. Tôi đã yêu anh, yêu rất nhiều