Mở he hé mắt, nó thấy căn phòng hiện đang không có ai canh giữ, cửa đóng kín, cố gắng ngồi dậy cởi trói. Dù gì cũng mang cái danh siêu trộm nên đối với nó chuyện này chỉ đơn giản. Tìm đầu mối của sợi thừng, nó mắt vào 1 miếng sắt nhọn, kéo mạnh 1 cái, tay nó được giải thoát khỏi mớ dây chật ních. Rút cây cặp tóc, bẻ cong, luồn vào ổ khóa, nó loay hoay giây lát *cạch* mở khóa.
Nó nhanh nhẹn, bước đi nhẹ nhàng không có tiếng động, bước về phía cánh cửa...
-Bọn mày mau vào bắt con nhỏ đấy ra đây cho tao.
Pete nói lớn ra lệnh cho lũ đàn em. Bọn chúng lục đục định mở khóa nhưng cửa đã được mở tự lúc nào. Một tên vào kiểm tra, không thấy nó đâu, lo sợ sẽ bị tên Pete xử, mồ hôi túa ra liên tục.
Bực tức cái lũ tay sai vô dụng này, Pete đẩy cửa đi vào thấy tên kia đang nằm bất động dưới sàn, mặt mũi tái mét, miệng ú ớ không ra câu, giữa trán cắm 1 cây kim màu đen.
Nhanh chóng hiểu được tình hình, Pete quay phắt ra sau, tay giơ khẩu súng Glock-17 tầm mắt, đối diện với người trước mặt.
Nó lạnh lùng cầm khẩu FN Herstal FNP-9 cao tầm trán Pete, sẵn sàng bóp cỏ ngay tức khắc nếu tên này có chút biến động nào.
-Quả nhiên là siêu trộm của tổ chức quốc tế W, tôi không nên xem thường cô rồi.
Pete cười khẩy, khuôn mặt không chút thay đổi.
-Tôi phải cám ơn anh vì khẩu FN Herstal FNP-9 trong phòng vũ khí rồi. Nhưng anh cũng không phải tay vừa khi có thể tìm ra danh tính thực của tôi nhỉ...
Nó hơi nghiêng đầu, giọng nói có phần khó chịu.
Bọn tay sai đứng ngoài thấy Pete đang gặp nguy hiểm, đồng loạt xông vào chĩa súng vào nó.
-Hừ...cô mà giết tôi thì cô cũng chẳng toàn mạng mà ra khỏi đây đâu...hahahahahahaha.
Pete nở nụ cười đắc trông vô cùng nhức mắt, nó cũng đâu có sơ ý như vậy, 1 tay cầm súng, 1 tay đưa vào túi áo khoác *cộp...cộp...cộp* hàng trăm viên đạn cỡ 19mm rơi ngổn ngang trên sàn. Tất cả ngạc nhiên, không hiểu nó đã lấy hết số đạn của bọn chúng như thế nào. Không tin vào mắt mình, chúng lấy súng ra kiểm tra, quả thực không còn viên đạn nào cả.
Nhìn khuôn mặt lạnh tanh cùng nụ cười nhạt trên gương mặt nó, sát khí tỏa ra làm chúng không rét mà run.
-Bọn mày, mau giết nó, cứu tao nhanh.
Nhìn đám tay sai đang sợ hãi kia, Pete hét lên ra lệnh nhưng có vẻ chả xi nhê gì với tâm trạng hiện giờ của cả lũ.
Bỗng cửa phòng bị đạp tung ra, 1 đoàn cảnh sát cùng thành viên của tổ chức quốc tế W xông vào, hàng chục khẩu súng hướng về phía lũ kia.
Joy bước vào ra lệnh chỉ huy cấp dưới tới bắt tay sai Pete. Pete vẫn không bỏ cuộc dù tay cầm súng đã run. Tứ quái được Joy đưa đi theo, ngạc nhiên, sửng sốt, đây có phải là nhóc siêu quậy, chuyên bày trò quậy phá không mà giờ là người lạnh lùng, khắp người đầy vết thương, áng đứng vững chắc, tay cầm khẩu súng chĩa thẳng trán Pete.
Bất chợt, Pete đạp mạnh vào bụng nó, bắn vào ổ khóa cửa sổ định chạy trốn. Nó ôm bụng ngã ra sàn, tứ quái vô cùng lo lắng nhưng nó vẫn không kêu than gì. Mỉm cười, nó giơ khẩu súng lên bắn vào kính cửa, kính vỡ tan, bắn ra đâm vào chân, tay Pete trong lúc định nhảy qua cửa sổ.
Pete ngã vật ra đất, tay ôm lấy vết thương rỉ máu, rút những mảnh thủy tinh ra, cảnh sát vây quanh, còng tay, đưa về xe cảnh sát đưa về trụ sở chính của thành phố.
xong việc cũng là lúc nó mặt nó trở nên tái mét, ngất lịm. Nhanh chóng đưa tới bệnh viện gần nhất để điều trị, tứ quái vừa lo lắng lại vừa xuất hiện hàng trăm câu hỏi về nó.
Ba mẹ nó bỏ dở cả hợp đồng vô cùng quan trọng, lên máy bay về nước. Thấy nó có vẻ không sao, chỉ cần nằm ở viện 1 tuần là ổn, họ thở phào nhẹ nhõm.