Rốt cuộc mất cả tuần trời cả lũ cũng chả thể nghĩ được kế hoạch gì ra hồn cả. Bây giờ chính là thời khắc quyết định, Hạ Băng đang làm thủ tục xuất viện còn nó thì sắp xếp đồ đạc mang về.
-Huhu...Thiên Vy ơi, không ngờ mày lại ra đi sớm như vậy...huhu.
Minh Ngọc sụt sùi khóc gào như đưa đám làm nó tái mặt bịt miệng nhỏ gấp, đúng là không nói được câu nào tốt cả.
-Giờ thì chịu rồi. Mẹ em mà đã quyết rồi thì khó lay chuyển được.
Nó nói giọng buồn buồn, xách chiếc túi đồ bước ra chỗ tứ quái và Minh Ngọc đứng. Cả nhóm ôm nhau 1 cái như để tạm biệt, lòng ai cũng lặng trĩu bởi chỉ trong chốc lát thôi đã cách nhau hàng ngàn, hàng vạn km. Thiên Nam bình thường hay trêu chọc nó vậy nhưng thực sự tất yêu quý cô em gái bé nhỏ này. Tất cả đều im lặng đến khi Hạ Băng bước vào.
-Đến giờ rồi, mau đi thôi Vy Vy.
Mẹ nó nhẹ nhàng nhắc sau khi đã cho người mang valy đi trước. Tứ quái và Thiên Ngọc buồn bã gọi taxi đi theo tiễn nó ra sân bay.
Tới sân bay rồi nhưng Minh Ngọc vẫn không muốn buông nó ra, nhất định ôm khư khư cánh tay nó khóc như mãi mãi chẳng gặp lại nhau lần nữa. Thiên Nam im lặng, bao năm phải xa nó rồi, giờ anh em chỉ đoàn tụ được vài tháng, còn chưa thể hiện được hết tình cảm của người anh mà đã chia lìa, trở về như cũ.
Thiên Nhật cũng vậy, đành lòng kéo Minh Ngọc ra khỏi nó. Hai người ôm nhau đau lòng, ở trong vòng tay người mình yêu thương, Minh Ngọc lại càng khóc nhiều hơn, rời xa nhỏ bạn thân nhất.
Còn nơi góc kia, những người còn lại thì buồn hơn bao giờ hết, cảm giác hụt hẫng từ đâu. Ttasi tim như bị xuyên thủng, lỗ hổng càng lớn khi nhìn nó đang đi xa dần...
-------------------------------------
Sáng hôm sau, tại nhà Thiên Nam...
Thiên Nam tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã 7 giờ kém, ngáp dài 1 tiếng, giọng nái ngủ...
-Thiên Vy, mày còn chưa dậy...haizzz nó đã đi Mỹ hôm qua rồi còn đâu.
Thiên Nam nói dở bỗng khựng lại khi nhận ra sự thật.
Cậu cả thấy căn nhà trở về cái cảm giác lạnh lẽo vốn có, không còn nghe thấy tiếng cười nói lanh lảnh hàng sáng của nó nữa. Chán nản, vác cái khuôn mặt ủ rũ tới trường, đang đi trong sân trường, cậu bắt gặp bọn bạn cũng đang vô lớp, mặt ai cũng lạnh tanh, có khi còn hơn cả lạnh như trước khi nơ xuất hiện. Học sinh khắp trường xì xào bàn tán về việc nó nghỉ học, tất cả có phần sợ hãi hơn khi lại gần tứ quái.
Tất nhiên nhỏ Nhã Uyên là kẻ vui nhất rồi, sau 1 thời gian im ắng không chút động tĩnh, giờ đây nhỏ lại tiếp tục lộng hành, coi mình là nhất.
Tứ quái liên tục có những trận đấu với các trường lân vận, Minh Ngọc chán nản đi theo xem.
Dù cố gắng để cuộc sống của trở lại như xưa nhưng sao vẫn thấy trống trải quá.
Bẵng đi đã hết vài ngày, Gia Huy lê bước trên đường , chẳng thèm để ý mình đi đâu. Mải mê, cậu sang đường đúng lúc đèn bật xanh, hàng loạt ô tô xe máy đủ loại phóng lên, bỗng 1 giọng nó trong trẻo vất lên cảnh báo đồng thời lôi cậu ra khỏi dòng xe cộ đông đúc.
-Cảm ơn em, Thiên Vy...hả Thiên Vy???? Sao em lại ở đây? Lẽ ra giờ này em phải ở Mỹ chứ?
Gia Huy kinh ngạc giữ vai nó lay dữ dội, dù vậy khuôn mặt cậu như bừng tỉnh.
-Thì em được phép ở lại Việt Nam rồi.
Nó trả lời mà mặt mũi tỉnh bơ như không. Nhưng đầu tiên,Gia Huy phải lôi nó vô 1 tiệm bánh ngồi nghỉ đã, sau đó lôi điện thoại đánh tín cho cả lũ tập hợp ngay.
Vô cùng kinh ngạc, không biết tên này có lừa mình không, cả lũ nhanh chóng thẳng tiến tới tiệm bánh này.
Thiên Nam đang đánh nhau dở cũng bỏ chúng lại đấy, chạy tới chỗ Gia Huy nói. Thiên Nhật và Minh Ngọc cũng dắt tay nhau đi cùng Lâm Phong trên con xe ô tô đen bóng đắt tiền.
Cả tiệm bánh như muốn nổ tung, trời ơi, ở đâu ra nhiều trai đẹp quá vậy. Các cô gái thi nhau mơ tưởng tới vẻ hoàn mỹ của Gia Huy, Thiên Nam thì rất ngầu với vài vết xước trên mặt, Thiên Nhật điển trai với thời trang dạo phố do chính Minh Ngọc phối đồ cho, còn Lâm Phong vẫn vẻ điềm đạm cuốn hút vốn có.
-Sao mày lại về rồi hả? Con quỷ, về rồi thì phải báo tao chứ.
Minh Ngọc mừng rỡ ôm chặt nó vừa giả giọng trách móc.
-Điều quan trọng là làm sao em được phép về đây?
Đúng là Lâm Phong luôn bình tĩnh, hỏi trúng câu cả lũ đang nghũ trong đầu.
-Không lẽ em trốn?
Thiên Nhật hỏi 1 câu nhưng nhận lại tới 5 cái cốc đầu.
-Chuyện là như vậy nè..
----------------------------------------
-Xin lỗi con nhưng con đành ở lại Mỹ này 1 thời gian nhé.
Ba nó nhẹ nhàng nói, cố làm dịu đi nỗi buồn hiện tại của cô con gái út mình cưng nhất.
-Nhưng con có người yêu tại Việt Nam rồi.
Nó nói xong câu khiến ba nó như hóa đá.
-Mình ơi, con nó có người yêu rồi kìa.
-Ừm...em tin vào con gái mình. Mẹ sẽ cho phép con trở lại và cố gắng có tình yêu đẹp như bế mẹ vậy...
Sau câu nói sến súa lần đầu xuất hiện từ mẹ nó, như có hàng ngàn bông hoa nở rộ cạnh hai người vậy. Nó nuốt nước bọt lo lắng tìm đâu ra 'người yêu lý tưởng' đó giờ nhưng về lại cái đã...
----------------------------------------
-Chuyện là thế đấy.
-Lãng xẹt. Tao không ngờ ba mẹ lại đồng ý chỉ bằng câu nói dối quá là nhảm của mày.
Thiên Nam phán quá phũ cho nó.
Nhưng dù sao thì nó cũng quay trở lại rồi. Cả lũ vui mừng gọi đủ loại bánh trong tiệm ra ăn mừng. Chủ tiêm cũng hạnh phúc lắm khi mà còn có thêm bao nhiêu khách nữ tới để ngắm trai đẹp.