Nó đang tung tăng chạy khắp nơi tìm lớp của mình nhưng khổ nỗi cái trường này rộng quá trời quá đất. Cũng bởi mắt láo liêng tìm lớp 10a5, nó vô tình đâm vào 1 cái 'cột nhà' ngã ê m*ng. Xoa xoa cái m*ng đáng thương, nó phồng má chu mỏ định bụng phun màn mắng té tát cái kẻ va vô nó thì lại ngơ ra trông ngu vô cùng.
Còn cái 'cột nhà' kia thì nghĩ nó bị va đập mạnh trong lúc ngã nên bị ngơ luôn rồi.
-Em không sao chứ?
Nó lắc đầu cho tỉnh lại khiến cái anh chàng 'cột nhà' tưởng nó bị vấn đề thật rồi. Nhưng rất may, nó đã lấy lại ý thức, toét mồm cười trả lời.
-Omo, anh thật là đẹp trai đó!-nó vốn là fan trong 'hội những người kết vẻ đẹp thư sinh của các chàng' mà.
Mỉm cười thích thú về cô bé dễ thương' kì lạ trước mặt, anh đưa tay ra làm quen.
-Cảm ơn em, anh là Nhật Lâm Phong lớp 11. Rất vui được làm quen.
Nó như không tưởng tượng được là Lâm Phong lại bắt chuyện với mình' cười tít mắt để lộ lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu làm 1 người vốn chả quan tâm tới con gái là Lâm Phong còn phải đỏ mặt. Đang mở miệng định bụng giới thiệu chút về bản thân nhưng ông trời...à đúng hơn là chuông vô lớp độc ác đã cướp mất lời nó. Bây giờ mới nhận ra sắp muộn, nó phóng như điên đi tìm cái lớp quái quỉ đang ở chỗ nào, lòng thầm rủa số đen như con mực suýt quen được anh đẹp trai. Tốn bao công sức, cuối cũng cái lớp 10a5 này ở cuối dãy hướng ngược lại hướng nó đi. Tự cốc vào đầu mình, nó nhẹ nhàng bước vô lớp, tất cả học sinh trố mắt ra nhìn nó như sinh vật lạ...thiệt ngại mà.
Cô chút nhiệm dạy văn nhẹ nhàng đẩy kính lên, giọng điệu khó chịu nhìn nó.
-E hèm...cả lớp, đây là bạn Nguyễn Hoàng Thiên Vy mới chuyển vô lớp ta. "Nhà nghèo mà như nữ hoàng, buổi đầu đi trễ tới 20 phút..."
Mặc dù nói nhỏ nhưng cái tai thính như cú của nó liền bắt ngay tần suất. Nhếch miệng cười khinh bà cô hám tiền, khinh nghèo, nó về cái bàn cuối dãy còn trống. Đặt cặp xuống bàn, mỉm cười chào cô bạn ngồi cạnh.
-Chào bạn xinh đẹp, rất vui làm quen.
Trái với cái vẻ vui tươi của nó, cô bạn đó lại trả lời thờ ơ.
-Chào, Vũ Minh Ngọc.
Nó chả tỏ chút thái độ gì, lôi tập sách vở dày cộp trong cặp ra đọc ngấu nghiến. Ai nhìn xuống chỗ nó cũng tưởng học sinh gương mẫu chăm chỉ, chỉ Minh Ngọc là biết sự thật về...những cuốn truyện tranh kẹp sau sách đánh lừa mọi người. Không chịu được nữa, Minh Ngọc quay sang hỏi nó với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
-Này, cậu thích tuýp con trai gì? Không nói thật là tui mách cô cậu đọc truyện đấy.
Chớp chớp mắt vì cái thái độ kì lạ của cô bạn cùng bàn, nó đáp lại.
-Ừm... kiểu thư sinh, học giỏi là thần tượng của tôi.
Nhìn khuôn mặt mơ màng suy nghĩ đó, đột nhiên Minh Ngọc cười cười làm nó nổi da gà.
-Vậy tụi mình làm bạn nha!
Tính cách có chút kì quặc của Minh Ngọc làm nó cảm thấy thú vị liền đồng ý, vả lại có 1 người bạn ở trường mới cũng tốt hơn là không có ai.
-Từ nay cậu sẽ được sống thoải mái tại trường này.
-...?
-Hì...trông cậu ngố ngố nhưng dễ thương ghê ha! Thực ra bạn trai mình là thành viên trong tứ quái của trường này nên thấy bạn mới tới mình phải hỏi rõ...hì!
Minh Ngọc gãi đầu ngại ngùng khác hẳn lúc khó chịu chào nó.
-Thế bạn trai cậu là đại ca đứng đầu tứ quái à?-nó tò mò hỏi.
-À không, đại ca tứ quái là người siêu mạnh. Và người đó là...
Đang đến phần cao trào trong câu chuyện thì bọn nó bị bà chủ nhiệm phát hiện phạt ra đứng ngoài hành lang. Nhưng đây là lớp cá biệt nên hình phạt cũng vô cùng đặc biệt.
Hai đứa nó hậm hực ra ngoài lấy mỗi đứa 3 xô nước đầy, sau đó chuẩn bị thêm tấm bảng và viên phấn. Kết quả là bọn nó đứng trong vòng tròn nhỏ vạch riêng, đứng bằng 1 chân, chân kia giữ xô nước, hai tay dang rộng xách theo 2 xô và đặc biệt là tấm bảng ghi chữ 'bị phạt' trông thật tức cười. Không những vậy, tụi nó còn tinh nghịch ngậm thêm cành hoa hồng trong miệng cho thêm rồ man tịch làm lũ học sinh đang học quay qua nhìn cũng phải phì cười=> cả lớp cười theo=> tiết học của bà chủ nhiệm đành kết thúc sớm hơn bóng thường=> cả lớp được chơi nốt tiết.