Nó với tôi đi cửa sau (cửa trước bị chặn từ đầu tới cuối). Chặn đường thật vất vả, phục binh chặn ở khắp nơi nên không thể đường hoàng ngồi xe hơi hay thong thả đi bộ được, chúng tôi phải rẽ đường này, quẹo đường kia, nép vào hốc nọ.
Khủng khiếp lắm, cứ như là quân Lam sơn bị vây. Hàng chục cao thủ Karate, mười mấy vận động viên điền kinh cấp cao, với năm sáu quân sư có cái đầu như Chu Du, Gia Cát Lượng phục sẵn trên từng mét, từng bụi cây thậm chí cả trong... thùng rác.
- Giờ tôi hiểu tại sao cô giỏi võ rồi. – Nó dựa người vào một góc tường, thở dốc.
Tôi thở dài:
- Ừ.
Nó nhìn ra đoạn đường. Đường giờ đầy người qua lại, thời điểm tốt.
- Cơ hội tốt! Chạy! – Nó nắm tay tôi băng qua đường.
Hình như đã tới đích hay sao nó buông tay tôi ra.
Chỉ là một góc đường, Có gì đặc biệt đâu. Vậy mà bắt tôi mặc đồ đẹp, nghỉ dạy mà tới đây cho bằng được. Nhưng sợ nó buồn nên tôi không dám nói ra.
- Nè! - Tự nhiên nó đưa cho tôi một đoạn vải đen.
- Chi? – Tôi ngạc nhiên.
- Băng mắt lại, tôi không đủ cao để bịt mắt cô. – Nó chống nạnh.
Ý tưởng gì kỳ cục vậy trời?
- Này, khác gì dẫn tử tội tới pháp trường đâu? – Tôi phản đối.
- Tôi biết cô ưa tò mò mà nơi đây phải giữ bí mật lối vào nên phải dùng biện pháp mạnh. – Nó nói.
- Gì phải giữ bí mật vậy? – Tôi cầm đoạn vải đen tự bịt mắt mình lại.
- Tốt! Đi! – Nó nắm tay tôi dẫn đi.
Trời đất tối om, tôi chỉ biết tiếng chân chúng tôi đi vang vọng và hơi ấm từ tay nó toả ra. Tôi không thể định hướng cho mình, bàn chân tôi đi theo sự dẫn đường của nó một cách vô thức. Càng lúc âm thanh càng lúc càng lặng đi, nó cũng không hề nói cho tôi biết tôi đang đi ở đâu. Nhiều lúc ngột ngạt đến nỗi tôi chỉ muốn giật phăng đoạn vải ra. Giờ tôi thật sự khâm phục những người khiếm thị.
- Gỡ ra đi! – Nó buông tay tôi ra.
Chờ giây phút này đã lâu, tôi liền gỡ đoạn vải đen ra.
Trước mặt tôi là một căn phòng sang trọng, ánh nến lung linh vô cùng ấm áp. Giữa phòng đặt một cái bàn mặt làm bằng kính, chân làm bằng thuỷ tinh, trên bàn đặt một chiếc khay được đậy nắp cẩn thận. Bên cạnh đó là ba chiếc ghế gỗ được đánh véc-ni sáng loáng. Trên một trong ba chiếc ghế ấy là phu nhân. Bà đang nhìn tôi mỉm cười.
- Nhiệm vụ hoàn thành. – Nó cúi người trước mặt mẹ.
- Phu... phu nhân. – Tôi lắp bắp. – Đây... đây là...
- Con ngồi xuống đây! – Bà chỉ vào chiếc ghế bên cạnh. - Ta đã mất mấy ngày để chuẩn bị bàn tiệc cho hôm nay đấy!
- Nhưng... hôm nay... sao phải làm phiền phu nhân vậy. – Tôi trở nên lúng túng trước sự dịu dàng của phu nhân.
- Ngốc! Cô biết hôm nay là ngày gì không? – Nó nói giọng trách móc. – Hôm nay là 13/10, sinh nhật cô đó! – Nó mở cái nắp ra.
Trong đó là một ổ bánh kem, được trang trí rất đẹp, ngọn nến mang hình số 16 còn được cắm trên đó.
- Chúc mừng sinh nhật con! – Phu nhân mỉm cười.
Phải rồi, hôm nay là sinh nhật tôi mà. 13/10 ngoài là ngày mang cho tôi nhiều lợi nhuận và nhiều xui xẻo nhất cũng là ngày mẹ sinh ra tôi, ngày tôi cất tiếng khóc chào đời.
- Con... con... – Tôi xúc động không nói nên lời.
- Đừng có chảy nước, kẻo lúc thổi bánh, bánh rã hết. – Nó mồi lửa cho cây nến cắm trên ổ bánh.
- Cám ơn! – Tôi vô cùng sung sướng.
- Mừng sinh nhật lần thứ 16 của cô! – Nó khẽ mỉm cười.
- ----***-----
- Tạm biệt! – Tôi vẫy tay với nó. – Cám ơn về ổ bánh.
- Biết rồi! Tạm biệt! À, cái này cho cô! – Nó ném cho tôi một cái hộp nhỏ rồi thẳng bước về nhà. (Phục binh biến hết rồi.)
Tôi mở cửa, bước vào nhà. (Cửa trước hẳn hoi) Giờ có lẽ cha đang rủa thầm tôi vì bị cả trăm tên con trai phỏng vấn và gí một đống quà bắt phải nhận.
- Con về rồi đây!
Bùm! Bùm! Hàng chục tua kim tuyến từ hai bên cửa phun ra tuôn lên đầu tóc tôi.
- Happy birthday! – Hai con bạn ở đâu lao ra ôm chầm lấy tôi.
- Ủa? Mấy bồ...
- Tụi này tới nhà bồ lâu rồi. Xin lỗi vì hồi sáng đã cho bồ ra rìa nhé. – Trân gỡ mấy tua kim tuyến trên tóc tôi.
- Tụi này phải giữ bí mật về việc chuẩn bị tiệc sinh nhật cho bồ. – Vân vỗ vai tôi.
Tôi ôm chầm hai con bạn, cảm động vô cùng.
- Cám ơn mấy bồ!
“Boyfriend” của Trân đem ra một cái bánh kem lớn, trên còn cắm các cây nến còn cháy, mỉm cười.
- Chúc mừng sinh nhật Tiểu Mai!
- Xin lỗi bé Mai nhé! Tại chi phí eo hẹp nên bọn này tự làm bánh ở phòng thủ công trường nên có lẽ không ngon lắm. – Anh Sơn gãi đầu.
- Không sao! Em vui lắm! – Tôi mỉm cười.
Anh Dũng đặt bánh kem lên bàn.
- Em thổi nến đi!
Tôi gật đầu, hít một hơi thật sâu, thổi mạnh. Nến tắt hết.
- Happy birthday to you! Happy birthday to you! - Bốn người đồng thanh hát.
- Thank you! – Tôi thử một miếng kem trên ổ bánh. – Ngon tuyệt!
- Thật không? – Vân vui sướng.
- Hôm nay em đẹp thật đấy! – Anh Dũng ngắm tôi từ trên xuống dưới.
- Đương nhiên rồi! Đây là bộ váy em ưng nhất mà. – Tôi tự hào nói.
Thế là tôi được hai lần ăn sinh nhật 16 tuổi rồi. Thứ sáu ngày 13 cũng không hẳn là ngày xui nhỉ.