Nhóc! Tôi yêu em thật rồi.

CHAP 59
Khương có nên nói không? Nói Khương với Nguyệt Anh sẽ bắt đầu tìm hiểu nhau… Anh nói được sao? Ngay cả khi nhìn vào mắt nó bây jờ… Khương một chữ cũng không thể lên tiếng… Anh thích nó nhưng lại không có can đảm nói ra… có phải anh ngốc wá không? Thứ tình yêu này anh dày vò đến bao jờ? Có lẽ anh cũng dần hiểu được cảm jác khi Nguyệt Anh đơn phương thích anh là như thế nào.
Quay mặt đi để tránh ánh nhìn của nó.
Thanh càng khó hiểu hơn. Trong đầu nó xuất hiện suy nghĩ đáng sợ, nếu như Nguyệt Anh với Khương thật sự có j đó thì liệu rằng Vương sẽ để ý đến nó… Nó tuy có năng lực khác người thường nhưng nó vẫn là con người, đã là con người thì thứ tình cảm ích kỉ đó ai mà chẳng có. Thật lòng chúc phúc người khác đó là thứ ngớ ngẩn nhất. Bạn có thể thật lòng chúc phúc cho người bạn yêu sao? Tình yêu ai cũng ích kỉ ngòai đời hòan tòan khác trong phim ảnh… nếu kêu nó jống trong phim thật lòng chúc phúc cho Nguyệt Anh với Vương .. nó không làm được.
“Anh nói đi Khương? Anh và Nguyệt Anh có quan hệ j?”
“ Tôi …. Chúng tôi không có wan hệ j hết. Tôi coi Nguyệt Anh là em gái thôi.”
Khương xoay mặt không muốn đối diện với nó.

Bọn họ không có quan hệ j sao? Nó đã tưởng bở rồi? Ngốc thật… Nguyệt Anh với Khương làm sao có thể? Nguyệt Anh thích Vương Vương cũng thích Nguyệt Anh điều đó thì có j sai chứ. Là do bản thân nó cố chấp không chịu hiểu thôi. Mới nãy nó có suy nghĩ ích kỉ như zậy, thật đáng sợ. Nó đâm ra ghét bản thân mình…
Không nói j nó quay người bước ra khỏi phòng, thật sự nó không muốn nói j vào lúc này. Nó đúng là điên thật rồi, nó thích Vương Vương thích Nguyệt Anh, Nguyệt Anh hình như cũng thích Vương, vậy hóa ra nó là người thứ 3 sao? Cảm jác làm người thứ 3 khó chịu thật… Nếu như có một ngày bạn chợt phát hiện mình chính là người thứ 3 mặc dù không hề xen vào chuyện tình cảm của họ bạn có thấy đau lòng không? Thế giới đó vốn dĩ là của họ, bạn hòan tòan không có một chút cơ hội để chen vào… bạn lấy tư cách j xen vào họ… vốn dĩ ngay từ đầu bạn đã không thể.
Đang mơ hồ thì nghe thấy có tiếng cãi nhau xung wanh mình, nó chợt dừng lại thì phát hiện mình đã ra ngay sau sân trường hồi nào không hay.
“Anh không biết, con người anh như thế nào em còn không hiểu?”
“ Tôi rất mệt, chỉ muốn hỏi anh, giờ anh muốn gì?”
“ Bắt đầu lại, anh muốn bắt đầu lại với em, về đây cũng chỉ vì mục đích đó”
“ Bắt đầu lại? Cho dù tôi có bắt đầu lại với anh thì tình cảm có còn như trước không? Huống chi tôi còn ghét anh đến mức này, kêu tôi bắt đầu lại với anh. Đúng là cực hình.”
Như nói xong chạy ra ngòai thì đụng phải nó đang đứng nhìn Như bằng con mắt ngạc nhiên. Phải, nó nghe thấy rồi, chuyện Như với Phong nó cũng lờ mờ đóan được là như thế nào.
“ Thanh….” Như cũng ngạc nhiên như nó, trong lòng rất khó chịu, cũng không biết phải nói chuyện ra sao, Như chạy đi bỏ mặc đó vẫn còn bỡ ngỡ đứng đó.
Phong đứng đó, mắt anh rơi vào không trung. “ Cực hình ?” Phong chưa từng nghĩ quen anh lại là cực hình đối với Như, anh không hiểu rốt cuộc anh đã sai ở đâu mà khiến Như ghét anh đến thế. Tình cảm không được đáp trả đã là rất đau, mà thứ tính cảm này còn khiến người mình thích ghét mình thì nỗi đau này không còn gì để tả nỗi. Anh yêu Như đến cuồng dại, giờ kêu anh từ bỏ, kêu anh đừng cố chấp nữa, anh không làm được. Phải làm sao đây? để Như có thể quay về bên anh.
Nó đứng nhìn Phong từ đằng sau, lưng Phong rất rộng làm nó như cảm giác được hơi ấm tỏa ra từ đó, nó cũng từng được cảm nhận hơi ấm ấy khi Vương cõng nó, cũng có lúc nó còn nhìn thấy hoa anh đào rơi xung quanh mình nữa mà.

Nó lê từng bước trên hành lang lớp, nó chợt nhớ tới giấc mơ đó, người nó gặp dưới nước rất quen, quen thuộc đến nỗi tim nó như thắt lại khi thấy người đó, giống như nỗi đau khi nhìn thấy Vương cùng với Nguyệt Anh. Không, không phải, nỗi đau này còn hơn thế, day dứt kéo dài mãi, nhưng sao người này lại đáng sợ đến thế, nếu không có….. nó quên mất….. người đeo khuyên tai khuyếch bạc kia… nêú không có người đó, phải chăng nó sẽ chết. Người đó phải chăng là Vương.
I need some love like I've never needed love before
Wanna make love to ya baby
I had a little love now I'm back for more
Wanna make love to ya baby
Tiếng chuông điện thoại kéo nó ra khỏi suy nghĩ, nhìn vô màn hình, nó thấy lão gia đang gọi. Mỗi lần lão gia gọi là y như rằng có chuyện lớn, nó hơi bất an mà bắt máy.
“ Con định không bắt máy sao?”

“ Không có, tại con đang học thôi.”
Lão gia cười, ông sống từng tuổi này làm sao không biết suy nghĩ của nó thế nào.
“ Được rồi, tan học về nhà chính đi, lâu rồi không gặp, ta hơi nhớ con đấy.”
Nhớ ?? Hàng ngàn câu hỏi bắt đầu hoạt động trong não nó, chưa từng nghe lão gia nói gì về chuyện nhớ hay không? Chắc chắn lại có chuyện rồi.
“ Con biết rồi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận