CHƯƠNG 3
Tên diễn viên đứng ở lối đi bị gã gạt ra, hắn khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về hướng tài xế.
Khi gã cơ bắp sắp đi tới chỗ tài xế thì một tiếng thét chói tai chợt vang lên trong xe.
“A! —— Aaaaaaaa!”
Tiếng hét đó phát ra từ cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi trước Ninh Túc.
Người trong xe đều nhìn cô, bao gồm cả gã cơ bắp đang muốn đi tìm tài xế khi nãy, hắn cất giọng hằn học nói: “Mày hét cái đéo gì vậy!”
Trong xe vốn đã bị bầu không khí lo âu và rối rắm bao phủ, một tiếng hét này càng làm tim mọi người giật thót lên, phá vỡ sự bình tĩnh mà họ cố duy trì nãy giờ, sự nôn nóng và cáu gắt dường như muốn tràn ra.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa sợ hãi nói không nên lời, hoảng loạn chỉ ra bên ngoài cửa sổ.
Vừa rồi người trong xe chỉ để ý đến tên diễn viên, người mặc vest và gã cơ bắp cho nên không có ai nhìn ra bên ngoài, lúc này bọn họ cùng đổ dồn ánh mắt ra cửa sổ, nhưng chỉ kịp nhìn thấy đuôi xe của một chiếc xe vừa chạy qua.
Ngoài cửa sổ vẫn là bóng tối dày đặc, khiến người khác không thể phân biệt đó là màn đêm hay là sương mù đen kịt không thể tan.
Chỉ có điều là nó vẫn yên lặng không chút tiếng động.
Màu đen vô tận và tĩnh lặng không đáy như vậy khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái đã cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng dưới ánh đèn pha mù mờ, phía sau của chiếc xe kia lại làm cho người ta yên ổn hơn đôi chút.
Bọn họ bỗng dưng xuất hiện ở nơi đây, mọi thứ bên ngoài cửa sổ đều tạo nên một loại sợ hãi không chân thật, tuy nhiên chiếc xe kia đã khiến cho nỗi sợ hư vô ấy vơi bớt đi, cũng làm người khác an lòng vì có mối liên hệ xã hội.
Xe kia là loại xe du lịch thông thường trên các tuyến đường rộng vào ban ngày, màu sơn trên xe là màu trắng và đỏ, nhưng có thể làm họ cảm thấy chân thật nhất chính là biển số xe bắt đầu bằng chữ “Điển L”[1].
[1] BIỂN SỐ XE BÊN TRUNG KHÁC VỚI BÊN MÌNH.
ĐOẠN TIẾP THEO CÓ GIẢI THÍCH NÊN CÁC BẠN ĐỌC SẼ RÕ HƠN.