Trần Tình nói: “Loại mâu thuẫn này rất có thể sẽ là điểm đột phá quan trọng.
”
Trần Thiên nhìn bản đồ, như suy tư cái gì đó, “Vừa rồi cậu nhóc khờ khạo kia thật sự chỉ là thuận miệng nói thôi sao?”
*
Trong đoàn xe cưới, cô dâu và chú rể ngồi ở chiếc xe đầu tiên, đằng sau là xe phù dâu.
Phù dâu chỉ có một người ngồi ở ghế phụ, nên ba người chen chúc trên hàng ghế sau.
“Làm phiền mọi người rồi.
” Chúc Song Song vừa lên xe đã nói với tài xế và phù dâu.
Phù dâu cũng nhiệt tình như chú rể và cô dâu, “Phiền gì đâu mà phiền, hôm nay là ngày trọng đại, càng đông càng vui mà.
”
“Với cả.
” Phù dâu híp mắt cười, chầm chậm nói, “Thôn Hòe Dương bọn tôi hiếu khách lắm.
”
Chúc Song Song và phù dâu đều là con gái, tuổi cũng xêm xêm nhau, cô chủ động trò chuyện với phù dâu để tìm cách khai thác thông tin từ đối phương.
“Em thấy đoàn xe đi từ ngoài vào chắc hẳn là đi đón dâu nhỉ, cô dâu không phải là người thôn nhưng chị phù dâu lại là người trong thôn Hòe Dương à?”
Tô Vãng Sinh ngạc nhiên nhìn Chúc Song Song, sau đó cũng yên tâm quan sát bên ngoài xe.
Phù dâu cười cười, “Đúng vậy, cô dâu là người bên ngoài, nhà cô ấy ở rất xa nên bạn bè đều không tiện đến, tôi là em họ của chú rể nên đứng ra làm phù dâu cho chị ấy luôn.
”
Chúc Song Song: “Quan hệ của mọi người thật tốt.
”
Chúc Song Song và phù dâu trò chuyện rất vui vẻ, chiếc xe lái bon bon trong thôn cũng suôn sẻ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Tô Vãng Sinh vẫn luôn quan sát thôn này qua cửa sổ xe.
Ngoài việc nhìn thấy cửa hàng đồ cưới và cửa hàng tang lễ nằm đối diện nhau, thì cũng không phát hiện được chỗ nào bất thường khác.
Không giống như những gì hắn cảm nhận được từ lúc còn đứng ngoài quốc lộ, đây là một thôn làng giàu có và yên bình.
Con đường rộng rãi và sạch sẽ, cây cối ven đường tươi tốt, phía sau là dãy biệt thự nhỏ.
Trên đường thường có người già đi tản bộ cùng trẻ con vui đùa nhảy nhót, mặt trời chiếu rọi lên người họ, trên khuôn mặt ai cũng lộ rõ vẻ hạnh phúc thực sự.
Tô Vãng Sinh thu hồi tầm mắt, nghi ngờ mà nhíu mày.
Xe rẽ vào một khúc cua đi vào một con đường khác.
Chúc Song Song đang nói chuyện với phù dâu đột nhiên thở dốc, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Không chỉ cô, Tô Vãng Sinh cũng chú ý thấy Ninh Túc nãy giờ vẫn luôn lười biếng nằm tựa lên cửa sổ xe ngắm cảnh cũng bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, căng cứng cơ thể.
Hắn lập tức quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.