Lò mổ có vài căn phòng, không biết là phòng ướp lạnh hay là kho chứa đồ, lúc đi ngang qua lò mổ có thể nhìn thấy hai căn phòng đó, nhưng đều có bóng râm che, cho dù có mở cửa thì cũng rất tối, lúc đó nhìn lướt qua thật sự là rất âm u.
“Hình như là một đứa bé.
” Cậu nói xong thì chân mày hơi nhíu lại, “Nhưng lúc đó quá tối nên tôi cũng không chắc đó có phải là một đứa bé hay không, bởi vì tứ chi của nó quỳ trên đất, giống mấy con chó con mèo vậy.
”
Khi xe vào thôn, tốc độ xe chậm lại rất nhiều, mất từ một đến hai giây mới qua hết cổng lò mổ.
Trong một căn phòng ở góc đối diện với cửa ra vào, cửa sổ được đóng chặt, cửa kéo thông thường của lò mổ cũng đều đóng kín, căn phòng nửa sáng nửa tối.
Trong một hai giây, Ninh Túc liền nhìn thấy thứ gì đó bò tới cửa trong một căn phòng tối tăm mờ mịt, ánh sáng từ từ trong mắt nó lóe lên trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào cậu.
Hai ánh mắt nhỏ đó có độ sáng khác nhau, một cái đậm một cái thì lại nhạt.
Cho dù thị lực của Ninh Túc tốt hơn người thường đi nữa, nhưng cậu cũng không rõ đó có phải là một đứa trẻ hay không.
Nếu là trẻ con, xét theo hình thể đã hơn ba tuổi, nhưng tại sao vẫn còn chưa biết đi mà lại bò trên mặt đất?
Hơn nữa hai con mắt của nó rõ ràng không giống nhau.
Nghe Ninh Túc nói xong, Chúc Song Song lại bắt đầu tưởng tượng tùm lum mà chà chà cánh tay nổi da gà, sau đó liên tưởng đến cảm giác hụt hơi khi đi ngang qua lò mổ lại cảm thấy cả người bứt rứt không thôi.
Đây là góc tối duy nhất mà họ tìm thấy trong thôn làng giàu có ấm áp này, Tô Vãng Ninh hỏi, “Tại sao một chuyện quan trọng như vậy mà bây giờ cậu mới nói?”
Ninh Túc tỏ vẻ khó hiểu, “Thì trước đó anh có hỏi tôi đâu.
”
“…”
OK, hắn hiểu rồi.
Cần phải thọc cho một cái thì mới chịu á lên một tiếng.
Tô Vãng Sinh day day thái dương, nói: “Đại khái lò mổ kia có vấn đề, đợi có thời gian chúng ta lại đến đó kiểm tra thử.
”
“Được.
” Chúc Song Song nói.
Thường có khán giả sỉ vả cái tính tò mò tìm đường chết của các nhân vật chính trong những bộ phim kinh dị, biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn mở ra cánh cửa nào đó cho bằng được.
Là một biên kịch, Chúc Song Song cũng thường vặn ngược lại những bình luận trời ơi đất hỡi này, nếu nhân vật chính không tìm đường chết thì có phim cho tụi bây xem á.