Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi


Khi Tô Vãng Sinh thức dậy thì mặt trời đã ló dạng.

Ánh nắng chói chang từ cửa sổ rọi vào cùng tiếng chim hót líu lo bên ngoài thật êm ái.

Trên bệ cửa sổ, thân thể thiếu niên nửa ẩn trong tấm màn mỏng trắng tinh, hướng về phía mặt trời mà hái những bông hoa lăng tiêu mọc cao vút bên cửa sổ.

Ngón tay trắng muốt mảnh khảnh kết hợp với những cánh hoa đỏ thắm tạo thành một sự tương phản rõ rệt, xương ngón tay hơi nhô lên, khiến mạch máu màu tím trở nên rõ nét, nó có màu sắc của tranh sơn dầu lại có vẻ đẹp của tranh nước.

Tô Vãng Sinh ngẩn ngơ trong chốc lát, hắn cứ ngỡ rằng bản thân đang ở một khu du lịch xinh đẹp nào đấy chứ không phải là đang trong một phó bản đáng sợ có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Hắn ngồi dậy khỏi giường, nhìn Ninh Túc đã gấp chăn bông của cậu lại ngay ngắn, “Không thể tin được là tôi ngủ ngon đến vậy, xem ra tối qua thật yên bình, biệt thự cũng chẳng xảy ra chuyện gì.


Hắn nghe thấy Ninh Túc phát ra một tiếng ‘ừm’ mơ hồ.


Tô Vãng Sinh đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy Ninh Túc đang bỏ hoa lăng tiêu vào miệng mình.

Những bông lăng tiêu trong biệt thự đều là màu đỏ hệt như máu, Ninh Túc rũ hàng mi đen dài của mình, trong miệng thì nhai hoa, nước hoa đỏ sẫm nhuộm lên cánh môi nhạt màu của cậu, càng làm cho làn da của cậu trắng như bông tuyết.

Cảnh tượng này thật đẹp lại quỷ dị, trái tim Tô Vãng Sinh hẫng mất một nhịp, không thể diễn tả được cảm xúc lúc này của mình là gì.

Hắn ổn định lại tâm trạng hỏi: “Cậu thích căn biệt thự này là bởi vì giàn hoa lăng tiêu này sao?”
Ninh Túc ‘ừ’ một tiếng, dùng tay lau miệng, trên mu bàn tay trắng ngần dính nước hoa đo đỏ, cậu nói: “Tôi thích hoa lăng tiêu.


“Tại sao?”
“Nơi tôi trở thành… Nơi tôi lớn lên có rất nhiều hoa lăng tiêu, vào những thời khắc quan trọng nhất đời tôi đều luôn có sự hiện diện của nó.



Tô Vãng Sinh gật đầu, tầm mắt quét qua chỗ phồng lên trong túi áo ngủ của Ninh Túc.

Những người dân trong thôn nhiệt tình và chu đáo, không chỉ dọn dẹp phòng ốc cho họ mà còn chuẩn bị cả đồ ngủ cho họ thay.

Bộ đồ ngủ này gần như giống hệt với bộ đồ trắng mà Ninh Túc mặc ban ngày, bên trên có một chiếc túi.

Tô Vãng Sinh phì cười: “Lúc ngủ mà còn không quên nhét một viên kẹo vào túi à.


Ninh Túc chớp mắt.

Tô Vãng Sinh rướn người lên cửa sổ, duỗi tay ra hái một bông lăng tiêu cho Ninh Túc, nhưng vừa nhìn thấy tay mình hắn lại đột nhiên khựng lại.

Ninh Túc cũng nhìn theo.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận