Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi


Sảnh cưới được trang trí đến tráng lệ, chữ ‘Hỉ’ bằng vàng khí thế treo trên bức tường màu đỏ đối diện với cửa ra vào, hàng trăm chân nến chạm khắc bằng vàng cùng với những cây đèn cầy đỏ đang cháy ánh vàng rực rỡ.

Ngọn đèn cầy càng ngày càng ngắn, sáp đỏ chảy xuống đỏ như màu máu trên trán của cô dâu, máu nóng chảy xuống váy cưới vào mỗi lần cô dâu ngước đầu lên.

Có người đến thay bộ đèn cầy kia, một bộ rồi một bộ…
Ngọn đèn cầy không ngừng chiếu sáng những khuôn mặt tươi cười trong sảnh cưới, bọn họ đứng đó nhìn cô dâu trơ trọi quỳ ở chính giữa, mỗi lần cô dâu dập cái đầu đầy máu của mình xuống, trên mặt bọn họ đều lộ ra nụ cười rạng rỡ, trầm trồ khen ngợi hoặc vỗ tay tán thưởng.

Trong tiếng “cốp cốp”, những người chơi càng lúc càng im lặng.

Khi họ đến thôn làng này, người dân trong thôn rất niềm nở hiếu khách, mọi người dân đều nở nụ cười trên môi.


Nụ cười này ban đầu làm những người chơi thấy thả lỏng, nhưng vào giờ phút này lại khiến họ ớn lạnh đến tận đáy lòng.

Bọn họ dường như lúc nào cũng thích cười như vậy nhưng lúc này lại khác ở đâu chứ?
Khi cô dâu không biết bản thân đã dập liên tục bao nhiêu lần, thì mũ phượng nặng trĩu trên đầu cô dâu rốt cuộc cũng không ngóc lên nổi nữa.

Trán cô dâu áp vào sàn nhà màu đen, máu trên trán cũng bị sàn đen thấm hút.

Tiếng reo hò và tiếng cười đùa trong sảnh cưới cũng ngừng lại rồi dần trở nên yên tĩnh.

Dường như không còn người họ hàng nào có ý định tiến lên nữa, người chơi vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì ngoài cổng chợt có hai chiếc xe dừng lại, sáu người ăn mặc chỉnh tề bước xuống.

Sảnh cưới lại vang lên những tràng vỗ tay nồng nhiệt và những lời chúc phúc.


Một người đàn ông chừng 50 tuổi hiền lành chống nạng bước tới trước mặt cô dâu, đặt một phong bao lì xì dày cộp vào chậu đồng.

Cô dâu gục đầu trên mặt đất vốn đã có chút không tỉnh táo, nhưng vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng phong bì rơi xuống chậu bên tai, nhưng đã không còn là tùy tiện ném vào, điều này cho cô dâu một chút hy vọng mong manh.

Cô dâu dùng hết sức ngồi thẳng dậy và dập đầu một cái.

Người đàn ông đó nhẹ nhàng nói: “Con cầm đi.


Phản ứng của cô dâu rất chậm, một lúc sau cô mới nhận ra người đàn ông này bảo cô cầm phong bì đỏ.

Cô chỉ nghĩ được đến đây, cũng không còn sức để suy nghĩ tại sao phòng bì trước đó lại đặt vào trong bồn, còn cái này lại phải cầm lấy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận