Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi


Lúc Chúc Song Song và những người khác quay trở lại lò mổ, cổng lò mổ đã được khóa bằng xích sắt.

Vừa về biệt thự Chúc Song Song đã gõ cửa phòng bọn họ, Tô Vãng Sinh ra mở cửa cho cô, bước vào trong cô đã nhìn thấy Ninh Túc đang ngồi trên bệ cửa sổ ăn hoa lăng tiêu.

Ánh hoàng hôn màu vàng ấm áp rọi lên người cậu, vầng sáng mỏng manh quấn lấy mái tóc mềm mại của, sống lưng cậu thẳng tắp, động tác ăn hoa chậm rãi ung dung.

Nhìn thấy khung cảnh đẹp như tranh vẽ này, Chúc Song Song chẳng hiểu sao lại cảm nhận được một cảm xúc gọi là tủi thân.

Cậu không được phép ăn thịt trong tiệc cưới, ngay cả rau xanh cũng chưa ăn miếng nào.

Lúc này trông cậu như một đứa trẻ bị ngược đãi bởi những kẻ xấu xa, vì bị bỏ đói mà chỉ có thể tìm nơi cỏ dại để ăn tạm bợ.

“…”
Chúc Song Song vội đưa số kẹo mình mới vơ vét được từ nhóm của Trần Tình cho cậu.


Tâm trạng của Ninh Túc tốt hơn rõ rệt.

Chúc Song Song ngồi trên bệ cửa sổ với cậu, nhìn cậu ăn từng đóa hoa, hỏi: “Ăn ngon không?”
Ninh Túc gật đầu, “Ăn cho no thôi, cỡ cô ăn một đóa hẳn là no rồi, có muốn ăn thử không?”
Hoa lăng tiêu kia càng nhìn càng quỷ dị, chất lỏng từ cánh hoa thật sự rất giống với máu tươi, màu xanh lục của dây mây kết hợp với màu đỏ trông như những mạch máu.

Chúc Song Song vội lắc đầu, “Tôi no rồi, cậu ăn đi.


Ninh Túc gật đầu, lại bỏ một đoá vào miệng.

Rõ ràng ăn hoa khiến cậu cảm thấy sung sướng và thoải mái, cậu còn đung đưa chân ngoài cửa sổ, hỏi Chúc Song Song: “Trước kia cô viết kịch bản zombie kể về cái gì vậy?”
“Uầy, nói là phim Zombie, nhưng thật ra là ngôn lù trá hình đấy.

” Chúc Song Song bất đắc dĩ nói, “Chịu thôi, bây giờ người ta chỉ chuộng phim tình yêu ngọt ngào.



Ninh Túc hơi trợn to mắt, “Yêu sao? Zombie cũng có thể yêu sao?”
“Tất nhiên rồi, trước khi thành zombie thì họ cũng là người mà, những zombie vẫn còn ý thức và suy nghĩ thì chắc chắn sẽ còn nhân tính.


Chúc Song Song chống hai tay lên bệ cửa sổ, ngẩng đầu đón ánh hoàng hôn ấm áp, “Chỉ cần có nhân tính thì nhất định sẽ có thể yêu.


Một cơn gió thổi qua, giàn hoa lăng tiêu phập phồng trong gió như dòng máu dập dờn bên cửa sổ.

Ninh Túc ‘ừ’ một tiếng, híp mắt lại.

Tô Vãng Sinh: “Hai người à, đừng nói đến chuyện yêu đương nữa được không, mau xuống dưới đi, nhóm Trần Thiên đang đợi kìa.


Tối hôm qua bọn họ ở biệt thự thu thập manh mối, tất nhiên đêm nay không thể lãng phí thời gian ở biệt thự nữa, đã là đêm thứ hai, nhất định phải ra ngoài điều tra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận