“Chúng ta không nên lãng phí hai đống lửa ấy đúng không nè? Cho nên anh nướng cho em một cái chân dê đi được hơm?”
“Cả ngày hôm nay em không có miếng thịt nào vào bụng hết, đã vậy còn bận suốt cả đêm, thật sự là rất đói.
”
Tất nhiên đồ tể sẽ không nướng thịt dê cho cậu mà còn nhét cậu vào bên trong lò thiêu.
Sau khi lò thiêu đóng lại, bên trong liền chìm vào bóng tối vô tận.
Đây là một cái lò thiêu nhưng lại không hề nóng một tẹo nào, ngược lại còn lạnh đến thấu xương.
Lò thiêu này không biết đã thiêu sống bao nhiêu sinh vật rồi, có cảm giác rét lạnh cũng là một chuyện hết sức bình thường.
Ninh Túc đợi nhiệt độ tăng lên sau khi bên ngoài bắt đầu thiêu.
Nhưng cậu đợi mãi đợi mãi mà nó vẫn lạnh như cũ, cái rét thấu xương ấy xuyên vào người cậu hệt một cơn gió vào mùa đông.
Ninh Túc không kịp chờ mà bắt đầu sờ soạng vách tường bên trong lò.
Mặt tường bên trong không có dấu hiệu nóng lên.
Phía trên gập ghềnh không bằng phẳng, còn có thứ gì đó dính nhớp sền sệt bám lấy ngón tay Ninh Túc, có cảm giác như bị víu lại.
Các ngón tay của cậu tiếp tục lần mò, nhưng kỳ lạ thay là nó vẫn không chạm vào được vách lò ở đối diện.
Ninh Túc khó hiểu, hơi bò về phía trước, cậu không biết mình đã bò trong bóng tối bao lâu thì mới chạm được một thứ gì đó khác hẳn với tường lò mà trước đó cậu từng sờ qua.
Ninh Túc dùng sức đẩy một cái, ai ngờ lại đẩy ra được.
Đây là cửa lò thiêu.
Sau khi đẩy ra, những gì Ninh Túc nhìn thấy quả thực là từ góc độ trong lò mổ.
Chẳng qua…
Ninh Túc ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn vầng trăng đẫm máu trên bầu trời đêm.
Bầu trời tối đen như mực, gió lạnh thổi qua tựa như mực bị khuấy đảo, vầng trăng màu máu treo lơ lửng trên bầu trời tăm tối tỏa ra một luồng khí quỷ dị và rợn người.
Ngay khi Ninh Túc đang định thò đầu ra, mắt cá chân của cậu bỗng trở nên lạnh toát, một bàn tay nhỏ xíu lạnh lẽo nắm lấy nửa cái mắt cá chân cậu kéo về phía sau.
Vất vả lắm mới bò ra đến cửa, Ninh Túc còn chưa kịp ra hóng gió đã bị kéo về lại trong lò.
Cậu nằm yên không nhúc nhích, lò thiêu hơi thấp, hiển nhiên cậu cũng không thể đòi hỏi nó xách cậu cao hơn một chút để không bị cọ da.
Ninh Túc bị kéo về sau từng chút một, cuối cùng chân lơ lửng trên không, bị lôi mạnh ra khỏi lò.
Cái mặt suýt nữa đã đáp về với đất mẹ.