Ánh trăng giăng kín toàn bộ lò mổ, soi rõ cây khô ở bên cạnh, hai khuôn mặt ngơ ngơ y hệt nhau.
Ninh Túc chần chờ một lát, nghi ngờ nhìn nó hỏi, “Tao đều đã nói hết nước hết cái rồi mà mày vẫn không định cho tao biết chuyện gì đã xảy ra với thôn Hòe Dương sao?”
“Hừm, mày vẫn không muốn nói cho tao biết à?” Mặt Ninh Túc không cảm xúc nói.
“Vậy tao khen mày thì mày phải biết cảm ơn chứ, phải làm một đứa trẻ lễ phép.
”
Thằng bé vẫn chỉ ngước nhìn cậu, như một con rô bốt nhỏ bị câm ngu ngơ với nhiệm vụ cố định là “nhìn Ninh Túc”.
Ninh Túc để nó xuống đất, còn mình thì ngồi cạnh đống lửa.
Thằng bé vẫn theo sát cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu và tiếp tục quan sát cậu.
Nó trông chỉ tầm 4 đến 5 tuổi, cơ thể gầy gò, khi ngồi xuống như bị vo thành một cục nhỏ.
Ninh Túc liếc nó, im lặng vài giây sau đó đưa ngón trỏ ra, “Ăn đi nè.
”
Ngón tay trước mặt thon dài, có màu và đường gân tựa như ngọc bích.
Thằng bé ngây người nhìn nó, một lúc sau mới vươn cổ lại gần.
Cái miệng nhỏ nhắn màu xám tím khẽ mở, cẩn thận cắn ngón tay rồi mút.
Trên cánh tay nhẵn nhụi của nó hằn rõ cả mạch máu, màu sắc chuyển dần từ tím sang đen, theo thứ tự từ cẳng tay đến mu bàn tay thay đổi, giống như có dây leo màu đen uyển chuyển trong cơ thể, lại giống như một loại ma trận nào đó.
Ninh Túc: “Quả nhiên mày cũng thích thứ này.
”
Lúc còn trên xe tang, cậu phát hiện tài xế xương khô, con dơi nhỏ và các xúc tu đều thích nó, vì vậy cậu đoán thằng nhóc này cũng sẽ thích.
“Đừng ăn nhiều quá, nó không phải cái gì tốt lành đâu.
”
Dù sao đó cũng là thứ mà cậu hấp thụ từ hàng trăm triệu con zombie, được các nhà khoa học loài người gọi là virus zombie.
Bây giờ nhắc lại, Ninh Túc lại nghĩ đến mấy cái xác chết ngoài cửa sổ mà cậu nhìn thấy trên xe tang.
Một trong số đó chính là anh chồng đã chết của người phụ nữ vừa mới ra khỏi phó bản.
Ninh Túc nhướng mày suy nghĩ, sau đó nói: “Có điều, nói không chừng đây là chất dinh dưỡng đối với tụi bây cũng nên nhỉ?”
Thằng nhóc vừa hút chất đen trong người Ninh Túc vừa nhìn cậu, không biết có hiểu những gì Ninh Túc nói không, nhưng nó là một đứa bé biết lắng nghe.
Nó có thể khiến Ninh Túc nói rất nhiều chuyện một cách thoải mái trước mặt nó.
Vài phút sau, đứa bé đã mở miệng nhả ngón tay ra.
Ấy vậy mà Ninh Túc phát hiện ra cái miệng nhỏ nhắn của nó không có tím tái như bên ngoài, có chút hồng hào, ánh mắt nhìn Ninh Túc càng trở sáng ngời hơn.