“No rồi hả?”
Đứa bé lần đầu tiên đáp lại Ninh Túc, gật gật đầu.
Ninh Túc nở nụ cười, đẹp hơn cả mặt trăng trên bầu trời đêm, “Nhưng tao còn rất đói thì phải làm sao đây?”
“…”
Trần Thiên và Trần Tình không thấy Ninh Túc và đồ tể ở bên sông, họ tìm kiếm quanh sông một hồi, sau đó lại chạy đến nhà tang lễ bên cạnh, nhưng vẫn không tìm thấy ai.
Giữa nhà tang lễ và con sông kia có một con đường đất, Trần Thiên ngồi xổm xuống quan sát kỹ, “Hình như có dấu vết bị kéo đi.
”
Trần Tình lập tức căng thẳng, “Có khi nào cậu ấy bị kéo đến lò mổ hay không?!”
Hai anh em vội vã chạy đến lò mổ thì trên đường gặp phải Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh, hai người họ còn khẩn trương hơn cả bọn họ, gần như là xông về phía lò mổ.
Vừa bước vào cổng lò mổ thì nhìn thấy Ninh Túc đang ngồi bên đống lửa ăn xiên nướng.
“…”
Không biết trên cái xiên kia là xiên cái gì, chẳng có miếng nào giống nhau, như thể được lấy từ những chỗ không biết tên rồi xâu lại.
Chúc Song Song hỏi trước: “Cậu đang ăn gì vậy?”
Ninh Túc: “Nói chung là protein từ thịt.
”
Chúc Song Song lại hỏi: “Cậu lấy nó ở đâu?”
Ninh Túc chột dạ mà đảo mắt nửa vòng.
Trần Thiên không có tâm trạng nói chuyện này, hắn trực tiếp hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ninh Túc cũng nói thật: “Tôi bị đồ tể kéo đến lò mổ, sau đó hắn nhét tôi vào trong lò thiêu, cuối cùng được thằng nhóc kia lôi ra.
”
Tô Vãng Sinh nói sơ qua thằng bé kia cho bọn họ.
Trần Thiên nói: “Thằng bé này cũng cần phải chú ý.
”
Nhưng điều quan trọng bây giờ chính là trao đổi thông tin tối nay.
Trần Thiên dẫn đầu nói về bên hắn trước, Trần Tình nghe xong hơi kinh ngạc một chút, hiển nhiên cô cũng nhớ lại chuyện hồi đại học của mình.
Trần Tình nói: “Quy tắc của hệ thống yêu cầu tất cả chúng sinh phải bình đẳng, chúng ta sát sinh đều sẽ bị trừng phạt thích đáng, còn bọn họ nằm ngoài quy tắc nên có thể tùy ý tra tấn và giết hại động vật sao?”
Chúc Song Song nói: “Có lẽ bọn họ cũng sẽ gặp báo ứng, chẳng qua không phải bây giờ thôi.
”
Mọi người đều nhìn về phía cô.
Chúc Song Song nói lại suy đoán mà trước đó cô nói với Tô Vãng Sinh cho mọi người một lần nữa.
Mọi người nghe xong đều có chút kinh ngạc.
Trần Tình: “Không ngờ từ mấy chiếc xe mà cậu đã có thể suy luận ra điều này, thật sự là không ngờ tới.
”
Ninh Túc: “Từ nhỏ đã được ngồi nhiều siêu xe như vậy, vừa đủ tuổi là có xế hộp riêng, hâm mộ ghê.
”