Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi


Chờ nó cuối cùng cũng leo lên được căn phòng trên tầng ba thì trong phòng đã không còn một ai.

Thằng bé bước đến bên giường, ngơ ngác nhìn giường một hồi lâu, sau đó cúi người ngồi xổm bên cạnh, hai tay ôm lấy đầu gối, một vòng khí đen từ trong cơ thể bay ra.

Phòng khách ở tầng một biệt thự được thắp sáng trưng.

Áo đen nói: “Mấy người chắc chắn cả tối nay không thấy khỉ ốm sao?”
Trần Thiên: “Không phải hắn vẫn luôn đi theo anh ư?”
Khỉ ốm biến mất.

Hắn trước giờ vẫn luôn đi theo áo đen, Trần Thiên dẫn hắn đến chỗ con chó bị đập chết, sau khi bảo hắn chôn cất cho nó xong thì cũng không để ý đến hắn nữa, Trần Thiên cho rằng khỉ ốm lại đi tìm nhóm áo đen.

Mà áo đen thì lại nghĩ hắn đi cùng nhóm Trần Thiên.


Đến nửa đêm mọi người trở về biệt thự mới phát hiện khỉ ốm đã biết mất.

Trần Tình nói: “Đừng nói nữa, mau đi tìm người đi!”
Sắc mặt cô hơi khó coi, nói thêm một câu: “Cũng tìm xem có con chó nào hay không.


Mọi người hiểu ý cô, sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng.

Toàn bộ biệt thự lại được lật tung lên lần nữa, nhưng cũng không thấy có con chó đen nào.

Trần Tình hỏi: “Có cần ra ngoài biệt thự tìm không anh?”
Trần Thiên lắc đầu, “Nếu khỉ ốm còn sống, có lẽ sẽ ở yên trong biệt thự, cho dù hắn có biến thành chó thì cũng không dám đi lang thang ở bên ngoài, chỉ có thể đợi chúng ta trở về và cầu cứu.



Có một sự im lặng nặng nề trong phòng khách.

Trần Thiên đột nhiên nghĩ đến con chó nhỏ được bế đến nhà thờ tối nay, sắc mặt tái nhợt.

Bên ngoài nhà thờ, ba người họ chứng kiến cảnh phù dâu cầm dao mổ xẻ con chó nhỏ màu đen kia, một người hỏi có nên cứu hay không, người kia nói phù dâu cũng đâu phải giết người nên không cần mạo hiểm.

Nếu khỉ ốm thật sự là con chó nhỏ đó, vậy thì thế giới này lại một lần nữa dùng “chúng sinh bình đẳng” đẫm máu ấy để chế giễu hắn.

Trong lòng Trần Tình bỗng dưng ngột ngạt, như có dự cảm mà nhìn sang Trần Thiên, phát hiện Trần Thiên có chỗ không ổn.

“Anh, anh bị sao vậy, sao lại trông phờ phạc thế này?”
Trần Thiên vuốt mặt một cái, hít sâu nói: “Anh cảm thấy khỉ ốm có thể chính là con chó nhỏ màu đen bị phù dâu hành hạ đến chết trong nhà thờ.


“Từ lúc bọn anh nhìn thấy nó thì nó đã bị một người trong thôn ôm đi, suốt quãng đường đi nó không ngừng sủa và nhìn dáo dác khắp nơi cho đến khi vào nhà thờ, bây giờ ngẫm lại cảm thấy nó có hơi bất thường.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận