Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái


Hắn biểu tình nghiêm cẩn, thủ pháp mới lạ, tựa hồ đang buồn rầu với nồi quá nhỏ mà chân cua quá dài, liền tay không bẻ chân của thành từng đoạn, ném vào trong nồi, vỏ cua cứng nện vào sắt thép phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

Bên kia, đồ vật lớn lên như là một mảng rong biển lớn, đã đội nắp nồi đang sôi từ trong nồi chạy trốn ra, đang dán tường bò lên trên, Kỷ Luận xé nó xuống, thô bạo mà nhét trở lại nồi, vì không cho nó tiếp tục chạy trốn, tay hắn cũng đặt ở trong nồi vẫn luôn ẩn nó.

Lửa lớn đáy nồi khiến cho nước trong nồi thực nhanh sôi trào, không chịu nổi nước nóng, "Rong biển” như nổi điên vặn vẹo ở trong nồi, quẩy cho nước nóng vẩy ra.

Kỷ Luân làm lơ nó giãy giụa trước khi chết, thờ ơ mà cùng nó vật lộn ở trong nước sôi, hoàn toàn không để bụng tay mình khả năng sẽ được nấu chín cùng gia hỏa này.

Tần Minh Hoàng nhìn một màn trước mặt này, trong đầu là một khoảnh trống to đùng, trắng giống như nền tuyết mùa đông.

Sau đó cô lay động thân mình một chút, từ chấn động hoàn hồn, bắt đầu chậm rãi nghĩ, nếu cái nồi canh này chín, rốt cuộc là canh rong biển hay là canh thịt người?Nào có nhân loại có thể làm ra loại sự tình này ở trong phòng bếp! Tần Minh Hoàng cảm giác mình sắp thở không nổi, cô cơ hồ muốn thét lên, hoặc là lại cho đầu Kỷ Luân một gậy.

Không được vũ nhục nguyên liệu nấu ăn! không được vũ nhục phòng bếp! không được vũ nhục trù nghệ của nhân loại!"Tránh ra!” Cô rốt cuộc không thể nhẫn nại, sắc mặt dữ tợn mà đẩy Kỷ Luân ra, kéo tay áo lên vừa tắt lửa vừa rút ra dao để trong phòng bếp, vớt ra rong biển còn hơi hơi giãy giụa, đốc đốc đốc băm nó vài nhát, tiếp theo chỉ thấy ánh đao lóe lên, rong biển thành một đống sợi, lúc này cuối cùng đã không thể động đậy.

Sợi rong biển lại thả vào nước nóng một lần, rải lên gia vị quấy một quấy.


Phá vỡ chân của móc ra thịt cua bên trong, vứt bỏ cái vỏ.

Thân cua quá mức khổng lồ, lồng hấp chưng không nổi, Tần Minh Hoàng nghiến răng nghiến lợi xốc toàn bộ cái nắp lên, dùng nước chấm mình đã pha tưới xổi lên thịt bên trong, cuối cùng mang kính bảo vệ mắt, túm súng phun lửa làm một bữa nướng BBQ cuồng dã --Tần Minh Hoàng biểu tình trong chết lặng mang theo ba phần mờ mịt, ngồi ở bên bàn ăn nhìn một đống đồ ăn trên bàn, cô làm.

Sự tình vì sao lại biến thành cái dạng này, cô cũng không phải rất rõ ràng.

Tóm lại hiện tại tiến sĩ Kỷ Luân đang đứng ở bên cô, không tiếng động mà thúc giục cô nhanh ăn đi.

Ha ha, buồn cười, ai sẽ ăn đồ ăn làm từ nguyên liệu nấu ăn kỳ quái lại lịch không rõ.

Cô túm đũa lên gắp một ít "Sợi rong biển” nhét vào trong miệng.

Cô cũng không muốn ăn, nhưng thật sự quá thơm.

Cô thật đáng chết, lòng hiếu kỳ không chỗ sắp đặt, còn không thể áp lực yêu thích mỹ thực.

Thịt cua hồng nhạt béo ngậy, tươi ngon đến cực điểm, sợi rong biển lại giòn giòn ngon miệng, thịt của loài cá không biết tên cũng trơn mềm thơm ngọt!.

.

Mấy ngày qua, lần đầu ăn uống no đủ, tiến vào thời gian hiền giả, Tần Minh Hoàng lười biếng dựa vào trên ghế không muốn động.

Kỷ Luân ngồi xuống gần cô, một tay thật cẩn thận mà dán dán lên bụng cô hơi phồng, động tác giống người chồng tiêu chuẩn cùng vợ đi kiểm tra thai sản, ánh mắt giống bà ngoại quan tâm cháu có ăn no hay không.

"Em thích sao?” hắn lại lộ ra gương mặt tươi cười cứng nhắc tiêu chuẩn hỏi.

Tần Minh Hoàng tâm tình cũng không tệ lắm, đẩy tay hắn ra, ngữ khí còn tính là ôn hòa, "Hương vị không tồi.


”Đâu chỉ không tồi, thực sự rất ngon, là hải sản mỹ vị nhất đời này cô từng ăn! Dù tiến sĩ đáng chết này đang thực nghiệm mấy thứ có độc hay không, có thể ăn hay không, cô đều nhận.

Nhận thấy hơi thở cô hòa hoãn, tản mát ra khí vị no đủ sung sướng, Kỷ Luân ngọt ngào nũng nịu mà dựa thân thể vào trên vai cô, "Tôi bắt rất nhiều, em còn muốn ăn sao?”Tần Minh Hoàng dùng một ngón tay đẩy đầu hắn ra, "Không cần, tôi no, tự anh ăn đi.

"Vừa rồi cô thật đúng là một chút cũng không phần cho hắn, một mình ăn hết toàn bộ đồ ăn.

Cô chỉ thuận miệng khách khi một câu, đồng thời cũng muốn thử xem hắn có thể ăn những thứ cổ quái này hay không, nhưng Kỷ Luân hình như được cho phép, cao hứng mà nói: "Vậy tôi ăn.

”Hắn chính là trên đường trộm ăn chút đồ thừa, còn chưa chính thức ăn đâu, hẳn so với Tần Minh Hoàng đói bụng càng lâu hơn, nhưng thiên tính chịu không nổi để giống mình đói bụng, chính hắn lại chịu được đói, cho nên mới nhịn đến bây giờ.

Tần Minh Hoàng nhìn hắn trống rỗng lấy ra một thứ màu đen trắng, quái ngư hình ngũ giác ! ! Đại khái là cá đi, một ngụm cẳn lên.

Chất lỏng đỏ tươi giống như máu vẩy ra, bắn lên lông mi thật dài của hắn, còn chảy xuống từ khóe miệng hắn không ít.

Kỷ Luân quan trực tiếp dùng các chi cuốn lấy con mồi, nhét vào cái miệng khổng lồ, hắn có thể tiêu hóa đại bộ phận sinh vật không Hải, bao gồm sò hến có vỏ cứng rắn nhất.

Bất quá, Tần Minh Hoàng đang nhìn hắn, vì để cô tiếp nhận mình, Kỷ Luân không ở trước mặt cô hiển lộ nguyên hình để ăn, mà dựa theo hình thái nhân loại.

Dùng hình dạng nhân loại từng ngụm nhỏ cắn xé con mồi ăn, cảm giác này hết sức mới mẻ, hơn nữa hết sức cố gắng.


Đối với Kỷ Luân mà nói, giống như là muốn một con cá mập có miệng khổng lồ chỉ dùng khóe miệng cắn từng chút.

Đây có thể nói là cách ăn hàm súc với hắn, ở trong mắt Tần Minh Hoàng lại hoàn toàn là một tình huống khác.

Cảnh phim trường kinh dị gì đây, cô cũng có chút chịu không được! Tần Minh Hoàng yết hầu giật giật, biểu tình vi diệu mà xoay đầu đi, không nhìn hiện trường ăn uống hung tàn đó.

Thật vất vả chờ hắn ăn xong một con quái ngư, Tần Minh Hoàng lại dùng khóe mắt dư quang thấy hắn lấy ra một con cua, so với con cô ăn nhỏ hơn rất nhiều, đồng dạng có vỏ cứng rắn, cô không quên lúc vừa rồi xử lý vỏ cua, gãy ba con dao phòng bếp.

Chỉ thấy tiến sĩ Kỷ Luân giống như ăn bánh quy, cả vỏ bỏ vào trong miệng cắn từng miếng, nháy mắt vỡ nát cả vỏ, bị hắn nhai nhai nuốt xuống.

Đây là rằng thép cứng kiểu gì nha!Tần Minh Hoàng nghĩ thầm, hiện giờ nhìn qua hắn không giống có dị năng, càng giống quái vật.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận