Hôm nay vừa kéo ghế ngồi vào bàn ăn sáng (có gì đâu, lại vẫn là món xôi giò cổ truyền 13k một đĩa, nhai trệu trạo như bò nhai rơm. Dạo này anh tiết kiệm dù biết ăn bún bò vẫn ngon hơn) thì có người anh quen biết bước tới vừa cười vừa hỏi:
- Chuyện của em sao rồi?
Anh cũng cố nặn ra nụ cười đáp lễ, bảo:
- Vẫn thế thôi!
Đó là kiểu trả lời cố tình qua quýt, cốt đừng để bị hỏi thêm câu gì nữa. Anh không thể trả lời bất cứ ai về điều này, vì em biết đấy, kẻ muốn hiểu ngọn ngành để chia sẻ thì ít, người thích biết chuyện để thỏa mãn sự tò mò thì nhiều.
Đôi khi nhìn lên trời chiều, bắt gặp một cánh chim cô đơn bay mải miết giữa khoảng không vô định, anh vẫn thường tự hỏi nó sẽ bay về đâu? Nó có cảm thấy cô độc không, hay cô độc chính là tên gọi khác của những khoảnh khắc bình yên trong lòng nó?
Cuộc đời như biển cả, ai không bơi sẽ chìm. Chúng ta ai cũng đang bơi giữa đời, nhưng đâu là bến bờ, đâu là nơi cần tới, không ai giống ai. Có kẻ bơi chỉ để không bị chìm, có kẻ vừa bơi vừa nghĩ liệu thằng bên cạnh nó đã sắp đến bờ trước mình chưa?
Nhiều người xung quanh ta cũng vậy, nhìn thấy điều không may mắn của kẻ khác đôi lúc lại là động lực giúp họ suy nghĩ lạc quan hơn với đời.
Vì vậy đừng bảo sao anh mãi là cánh chim cô độc giữa trời chiều. Cánh chim mỏi mệt đi qua giông bão không bao giờ để lại dấu vết…
Nói cùng em, người xa lạ