Như Ánh Dương Lụi Tàn

Kể từ hôm xảy ra sự việc đó đến giờ cũng đã được nửa tháng, cô và anh cũng không có bất kì sự liên lạc gì. Mộc Nhan bước ra khỏi lớp với tâm trạng vui vẻ vì bắt đầu từ ngày mai chính thức được nghỉ hè. Đầu cô đang lên kế hoạch cho những chuyến đi du lịch vào khoảng thời gian này thay vì đến công ty ba cô để thực tập. Cô vốn muốn đi cùng Lục Tuyết và Vân Hạ nhưng kể từ hôm chuyện xảy ra ở quán bar, Vân Hạ chỉ để lại một lời nhắn rồi mất tăm hơi, đến điện thoại cũng không thể liên lạc được. Mộc Nhan cảm thấy tâm trạng trùng xuống hẳn, lúc này Lục Tuyết từ xa đi lại vui vẻ giơ điện thoại trước mặt cô nói:

- Mộc Nhan! Vân Hạ hẹn chúng ta đến thành phố nơi cậu ấy sống để chơi đó.

Mộc Nhan nhíu mày nhìn tin nhắn:

- Có sao!

Lục Tuyết thở dài bất lực nói:

- Chả nhẽ cậu không để ý điện thoại của bản thân từ sáng đến giờ sao? Bảo sao bọn tớ nhắn tin trong nhóm rôm rả như vậy mà không thấy cậu phản hồi.

Mộc Nhan mang vẻ mặt hỗi lối nhìn Lục Tuyết:

- Cho tớ xin lỗi nha! Là do tớ không để ý!

Lục Tuyết chỉ biết lắc đầu nói:

- Thôi được rồi! Ngày mai chúng ta xuất phát luôn được không? Tớ thật sự muốn đến đó lắm rồi! Nghe nói ở đó có rất nhiều cảnh đẹp!

- Được chứ! Tớ chán cái cảnh ở nhà một mình lắm rồi!

Nói xong, cô và Lục Tuyết cùng nhau ra về, trên đường về còn không quên lên kế hoạch tỉ mỉ cho chuyến đi.


…..

Đặt chân xuống thành phố, Mộc Nhan tham lam hít lấy không khí mát mẻ ở đây, khác xa với không khí nóng nực của nơi cô sống. Trong lòng bỗng chốc có chút cảm giác ấm áp lướt qua. Cô và Lục Tuyết được tài xế nhà Vân Hạ đón, đưa đến nơi Vân Hạ đang sống. Nơi Vân Hạ sống lại là căn biệt thự nằm ở ngoại thành, đi xe mất khoảng 2 giờ đồng hồ băng qua những con đường quanh co ven biển mới đến được nhà của Vân Hạ. Từ xa cô và Lục Tuyết đã thấy Vân Hạ đang đứng trước cổng đợi hai người. Vừa bước xuống xe Vân Hạ đã chạy lại ôm lấy hai người giọng đầy xúc động:

- Xin lỗi vì đã biến mất mà không nói lời nào với hai cậu. Chắc hai cậu lo lắng cho tớ lắm.

Lục Tuyết mỉm cười dịu dàng xoa đầu Vân Hạ:

- Cậu đó, đáng bị phạt!

Mộc Nhan cũng tiếp lời:

- Để giúp cậu đền bù lỗi lầm này, thì kì nghỉ hè này cậu phải chịu trách nhiệm với bọn tớ.

Vân Hạ cười tươi gật đầu liên tục, ba người vừa bước vào nhà vừa nói chuyện vui vẻ. Khu biệt thự này ngoài người làm ra cũng chỉ có Vân Hạ sống, ba mẹ cô ấy đều làm ăn ở nước ngoài. Ba người ăn tối tắm rửa lên giường tâm sự đến tận khuya mới bắt đầu đi ngủ.

Mới sáng sớm Vân Hạ đã lôi cô và Lục Tuyết dậy:

- Dậy đi nào hai công chúa của tôi, tối nay chú tớ mở tiệc sinh nhật nên tớ muốn hai cậu đi cùng tớ đến đó.

Lục Tuyết nhăn mặt đáp:

- Có ổn không đó, dù sao cũng là chú cậu có phải chú bọn tớ đâu.

Mộc Nhan ngáp ngủ tiếp tục vùi mặt mình trên gối:

- Không đi.

Vân Hạ kéo hai cô nàng dậy nói:

- Là chú tớ bảo, nếu hai cậu đến đây rồi thì đến cùng cho vui.

Lục Tuyết đáp:

- Chú cậu biết bọn tớ đến đây sao?

Vân Hạ gật đầu giải thích:

- Ừm! Nếu không có sự cho phép của chú tớ thì chúng ta sao có thể gặp nhau.

Mộc Nhan nghe vậy bật dậy đáp:


- Chú cậu có bị vặn vẹo về tâm lý không vậy, kiểm soát cậu quá mức rồi đó.

Vân Hạ lại gần thì thầm:

- Thật ra là do ba mẹ tớ nhờ chú ấy thôi. Chứ chú ý có quan tâm đến chuyện tớ bị cấm túc đâu, tớ chỉ nhờ chú ấy không nói cho ba mẹ tớ là được.

Lục Tuyết đáp:

- Nhưng nhìn chú ấy cũng thật đáng sợ đi.

Vân Hạ thở dài nói:

- Có chuyện này chỉ người trong nhà biết, các cậu chỉ nên nghe thôi đừng bàn luận nhiều.

Lục Tuyết và Mộc Nhan trưng vẻ mặt hóng chuyện gật đầu liên tục, Vân Hạ phì cười nói:

- Sinh nhật này là chú tớ tổ chức cho mợ tớ cũng chính là vợ chú ấy. Nhưng mợ ấy mất được ba năm rồi. Trước khi mợ mất, chú rất ôn nhu dịu dàng chứ không đáng sợ như bây giờ đâu.

Lục Tuyết bất ngờ đáp:

- Không ngờ lại có chuyện buồn như vậy đó, chắc hẳn khi tổ chức sinh nhật chú ấy cũng không vui nổi đâu nhỉ? Vậy mà còn tổ chức to như vậy.

Vân Hạ tiếp lời:

- Thật ra tổ chức sinh nhật này với mục đích nhử con mồi, người mà đã tạo ra vụ tai nạn khiến gia đình mợ ấy rơi vào hoàn cảnh bi thảm. Sau đó mợ tớ cũng là bị kẻ đó sát hại. Không biết mục đích của kẻ đó là gì, nhưng khả năng cao liên quan đến chú tớ, vì vậy chú tớ tổ chức sinh thần cho mợ là để thu hút kẻ đó.

Lục Tuyết cảm giác ơn lạnh mà nói:


- Quá đáng sợ đi, vậy thì tiệc sinh nhật này cũng quá nguy hiểm rồi.

Vân Hạ đáp:

- Yên tâm đi, toàn người của chú tớ chà trộn vào đó không phải lo đâu.

Mộc Nhan im lặng nãy giờ cũng lên tiếng:

- Vậy thì đi.

Vân Hạ quay ra nhìn khuôn mặt không biểu cảm của cô nghi ngờ nói;

- Cậu không thấy sợ sao?

Mộc Nhan thấy sợ? Không! Khi nghe câu chuyện này, trong thâm tâm cô chỉ thấy một dòng chảy lạnh lẽo chạy qua, sau đó cô cũng không biết diễn tả thế nào, thật khó chịu. Cô quay ra nhìn hai cô nàng mỉm cười nói:

- Đáng sợ bằng chú cậu sao?

Vân Hạ và Lục Tuyết nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý với câu nói của cô. Rất có lý, hiện tại chưa thấy ai đáng sợ bằng chú của Vân Hạ cả.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận