Như Ánh Dương Lụi Tàn

Mộc Nhan ra ngoài hóng, muốn tìm chỗ yên tĩnh nhưng vì chưa vào tiệc nên rất nhiều người ở bên ngoài. Mải quan sát xung quanh mà không để ý, từ lỗi rẽ một người đàn ông mặc áo sợ mi đen, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang. Đằng sau anh ta còn có thêm hai kẻ mặc âu phục đen đi theo, Mộc Nhan vô tình va phải anh ta, mặt vì thế mà đập vào ngực anh ta. Tiếng bốp vang lớn khiến Mộc Nhan cảm tưởng nó vang vọng ra cả biển khơi, không biết người phía trước có thật sự là người không mà ngực cứng như đá, trán Mộc Nhan đỏ lên một vùng. Cô vừa xoa trán vừa cúi đầu nói:

- Xin lỗi! Tôi không để ý!

Kẻ trước mắt đưa tay đụng vào vết đỏ ở trán cô, giọng khàn trầm đầy nam tính vang lên:

- Đau lắm không? Một lát nữa sẽ bị sưng lên đó!

Mộc Nhan đơ người trước lời nói của anh ta, cô đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn sau đó ngại ngùng nói:

- Tôi…không sao! Cảm ơn anh!

Người đối diện còn chưa lên tiếng, thì Quân Mạc Phàm đứng sau nhìn thấy toàn bộ, giọng lạnh lùng vang lên:

- Mộc Nhan, qua đây!

Cô giật mình quay lại, cúi đầu đáp lễ người trước mặt sau đó chạy về phía anh. Cô nhìn anh nói:

- Anh sao tìm được tôi nhanh vậy?

Anh đưa ánh mắt dò xét nhìn kẻ đằng kia, sau đó lại quay ra nhìn cô mỉm cười nói:

- Bí mật!

Cô bĩu môi nói:

- Xì! Tôi đây cũng không thèm nghe nữa!

Anh mỉm cười đáp:


- Đi thôi! Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi!

Cô cũng khoác tay theo anh vào sảnh chính, sự việc vừa rồi cô cũng không để ý nhiều. Cô nhìn anh hỏi:

- Tìm được kẻ tình nghi chưa?

Anh nhẹ nhàng đáp:

- Chưa, có thế lực lớn chống lưng, tìm không dễ…

Cô cũng có thể hiểu, thế giới này rộng lớn như vậy, anh cũng không phải là thần thánh nói tìm được ngay cũng không thể. Dù sao cũng nhiều kể có thế lực lớn chứ không chỉ riêng anh.

Vào trong sảnh chính, mọi người đã tập có mặt đầy đủ. Nhạc bắt đầu vang lên, từ trên sân bước ra người dẫn chương trình. Chất giọng ví von cất lên:

- Xin chào các khách mời, tôi là trợ lý của ngài Joneses! Tôi thay mặt ngày ấy xin gửi lời cảm ơn tới quý khách đã bỏ thời gian quý báu của mình để tham gia bữa tiệc ra mắt của Joneses. Ông chủ lớn kinh doanh trong nhiều lĩnh vực tại nước ngoài. Bữa tiệc này để chính thức tuyên bố rằng, ông chủ của chúng tôi đang bắt đầu kinh doanh trong nước. Hiện tại một số công ty nhỏ đã được thành lập và gần đây chỉ sau ba tháng thành lập, công ty J&T đã nằm trong top 3 lĩnh vực kinh doanh đá quý trong nước. Chính vì vậy đây sẽ là bữa tiệc chúc mừng sự thành công của chúng tôi cũng như tạo mối quan hệ thân thiết với các quý khách có mặt trong buổi tiệc này. Rất mong chúng ta sẽ có những cuộc hợp tác ăn ý.

Và sau đây, Joneses! Ông chủ của chúng tôi sẽ có đôi lời gửi tới mọi người!

Lời phát biểu vừa kết thúc, một nam nhân thân hình cao lớn, mặc bộ âu phục màu xám, tóc cắt tỉa gọn gàng. Đôi mắt mang màu xám xanh như của loài sói xuất hiện sau lớp mặt nạ tinh tế. Đôi môi mỏng hồng hào khẽ cong nhẹ tạo nên sự quyến rũ mà lạnh lùng. Anh lại gần cầm mic, động tác phong thái nhẹ nhàng. Giọng cất lên đầy cuốn hút mạnh mẽ:

- Cảm ơn mọi người đã tham gia bữa tiệc này, vì một số lý do tôi phải đeo mặt nạ. Mong mọi người không quá để ý. Hãy thưởng thức bữa tiệc này hết mình trong đêm nay! Đây là phần quà gặp mặt mà Joneses tặng quý vị. Bữa tiệc chính thức bắt đầu!

Tiếng vỗ tay hò reo vang khắp hội trường, mọi người bắt đầu hòa nhập vào bữa tiệc. Người được gọi là ông chủ đó cuối cùng vẫn không lộ mặt, vừa dứt lời, anh ta đã biến mất sau cánh gà để lại mọi người tự do hoạt động. Quả là một người thần bí, dù không nhìn thấy mặt nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, Mộc Nhan đã cảm thấy một nỗi sợ không tên. Nhưng cô lại cảm giác mình đã nhìn thấy người này ở đâu rồi nhưng lại không thể nhớ nổi!

Quân Mạc Phàm nắm lấy eo cô, khẽ cúi người thì thầm vào tai:

- Người ta đi mất rồi, em còn nhìn gì nữa!


Mộc Nhan giật mình quay ra khẽ đánh vào ngực anh nói:

- Chỉ là tò mò thì nhìn thôi, anh cấm được sao!

Quân Mạc Phàm bật cười nói:

- Nhìn tôi thôi chưa đủ à, tham lam là không tốt đâu Mộc Nhan!

Cô thẹn quá hóa giận, nhéo vào eo anh, gằn giọng đáp:

- Tôi tham lam đó thì sao!

Anh không chấp nhặt cô, đặt tay cô lên vai mình nói:

- Chúng ta cùng nhảy một bài chứ!

Không để cô đáp lại, anh xoay người cô, dẫn dắt cô hòa mình vào sân khấu nhảy. Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều người, Mộc Nhan và anh như trở thành tâm đi cầu tỏa sáng giữa sân khấu. Mọi động tác ăn ý như đã từng nhảy cùng nhau rất nhiều lần, mặc dù đây là lần đầu cô nhảy cùng anh. Quân Mạc Phàm khẽ nói:

- Mộc Nhan, trước khi gặp tôi em đã tìm nhảy cùng ai chưa?

Mộc Nhan cũng thành thật đáp:

- Chưa từng, anh là người đầu tiên đấy! Còn anh? À chắc là cùng cô ấy rất nhiều lần nhỉ?

Quân Mạc Phàm chăm chú nhìn cô, cho đến khi kết thúc điệu nhảy anh mới đáp:


- Trước đó hay bây giờ thậm chí là tương lai luôn chỉ duy nhất mình em!

Mộc Nhan không hiểu lời anh nói, cô định lên tiếng hỏi anh thì có một người phục vụ bỗng lại gần nói nhỏ gì đó với anh, anh quay ra nhắc cô vài câu:

- Em có thể ra ngoài hóng gió, nhớ cẩn thận chút! Tôi có chút việc phải đi!

Chưa để cô đáp lại, anh đã vội quay người đi theo hướng người phục vụ vừa nãy. Cô đứng ngơ ngẩn tại chỗ một hồi sau đó thở dài bước ra khỏi sảnh chính. Hiện tại ở phía ngoài không còn ai cả, cầm ly rượu vang đi đến lan can hóng gió, hương vị mặn mòi của biển cả lan tỏa trong khoang miệng lẫn khứu giác của cô. Mộc Nhan hài lòng nhâm nhi ly rượu vang trên tay.

*****

Lúc này, trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy, người đàn ông tuấn tú đang dùng kim tiêm đâm vào cơ bắp cuồn cuộn của mình, mồ hôi không ngừng toát ra, khuôn mặt nhịn đau đến nỗi gân xanh đều nổi lên. Trợ lý đứng bên cạnh, giọng lo lắng vang lên:

- Ông chủ! Việc dùng thuốc teo cơ bắp này mà không có máy hỗ trợ giảm đau sẽ thật sự rất đau đớn, thưa ngài! Anh nếu không ổn hay là…

Người đàn ông đó cất giọng trầm ổn nói:

- Không sao! Thuốc mới đỡ đau hơn, tôi chịu được. Thuốc này có tác dụng trong bao lâu

Người trợ lý cung kính đáp:

- Trong hai ngày ạ, lâu hơi với thuốc cũ một ngày.

- Được! Tiếp tục nâng cấp lên!

- Dạ!

- Đi làm việc của anh đi, ở đây tôi tự lo được!

- Vậy, ngài chú ý một chút! Tôi xin lui!

Sau khi chịu cơn đau đớn như gãy hai chục đốt xương thì người đàn ông đó từ một người to khỏe biến thành một thiếu niên nhỏ bẻ gầy gò. Anh đội bộ tóc giả lên đầu, chỉnh sao cho tóc mái che đi gần nửa khuôn mặt, mặc trên mình bộ đồng phục của nhân viên phục vụ. Chỉnh trang một hồi cho đến khi bản thân thấy hài lòng mới bước ra ngoài!

*****


Quân Mạc Phàm nhận được tin tức rằng kẻ tình nghi đang lởn vởn xung quanh khi dãy phòng nghỉ, anh đi xem xét tình hình một hồi thì bỗng thấy một dáng người nhỏ bé, mái tóc đen dài mặc trên mình bộ vái trắng tinh khiết. Cô gái khi quay người ở lối ngoặt làm lộ nửa khuôn mặt, Quân Mạc Phàm nhìn thấy trái tim chợt nhói lên, anh vô thức gọi:

- Mộc Nhan!

Cô gái dường như không nghe thấy lời vẫn tiếp tục bước đi, trong khoảnh khắc này Quân Mạc Phàm trở nên rối loạn, tâm trí anh giờ chỉ còn hình bóng của người con gái vừa rồi, người con gái anh yêu thương, anh nhớ mong suốt bao năm trời. Đôi chân thon dài gấp gáp đuổi theo hình bóng ấy đến tận ra bên ngoài du thuyền, giọng hoảng loạn cất lên cố gắng để người con gái đó quay đầu lại nhìn về phía anh:

- Mộc Nhan! Mộc Nhan!

Mộc Nhan đang nhâm nhi ly rượu trên tay thì nghe thấy giọng anh gọi tên cô, cô quay ra nhìn thấy anh từ xa đang bước lại gần. Mỉm cười nói:

- Đã xong việc rồi sao? Cô gì gấp gáp mà gọi tên tôi tận hai lần vậy…

Vừa dứt lời thì có một vài người đi qua cô, một người không biết vô tình hay cô ý đâm mạnh vào người cô, khiến đôi chân đang đi giày cao gót bị mất thăng bằng ngã về phía lan can. Do lan can thấp, cô có xu hướng ngã nhào ra khỏi lan can. Tại khoảnh khắc sắp ngã xuống, cô thấy anh đã đi lại gần phía mình, cố gắng đưa tay về phía anh nhưng người cô như chết lặng. Anh lại lướt qua cô như người lạ, đôi mắt không giấu khỏi sự nhung nhớ nhìn người con gái mặc váy trắng đi phía trước một đoạn, giọng đầy yêu thương cất lên:

- Mộc Nhan! Nhan Nhan!

Nhận thấy bản thân đã ngã ra khỏi lan can, cô phản xạ nhanh nắm chắt lấy lan can. Cả người lơ lửng bên ngoài, ở phía dưới là đại dương mang một màu đen tôi. Mộc Nhan không thể tưởng tượng được nếu bản thân mà rơi xuống thì liệu còn mạng mà trở về mặc dù cô biết bơi. Cô ngước mắt lên tìm kiếm sự giúp đỡ, chỉ còn bóng dáng của Quân Mạc Phàm đã đi qua chỗ cô một đoạn, cô cố gắng hét lên:

- Quân Mạc Phàm! Mạc Phàm! Cứu tôi! Mạc Phàm!..

Anh như một tên điên cứ đi về phía trước gọi tên Mộc Nhan. Cô vô thức bật cười đầy chế giễu:

- Cái người hắn gọi vốn dĩ không phải cô mà là Mộc Nhan trong lòng hắn! Nếu người con gái đó còn sống, cô chỉ là hạt bụi trong mắt hắn mà thôi. Vậy mà vì chút hành động nhỏ nhoi của hắn mà cô cứ tưởng bản thân đã có vị trí trong lòng hắn? Thôi đi Mộc Nhan! Mày chỉ là đồ thay thế vì có nét giống người hắn nhung nhớ mà thôi! Nếu cô ấy quay về thì mày chả là cái gì cả! Đồ ngu ngốc này!

Mộc Nhan bỗng cảm thấy cay sống mũi, bao nhiêu uất ức ùa về cùng lúc, cô tự nói với bản thân:

- Khóc lóc cái gì chứ! Mày sắp chết rồi đó! Còn ở đây mà nghĩ đến anh ta à! Mộc Nhan ơi Mộc Nhan! Mày cũng có ngày trở nên tồi tàn thế này à! Huhu! Đáng ghét!

Tay bắt đầu cảm thấy đuối sức, cô cố gắng hét lên lần nữa:

- Có ai không! Cứu tôi với! Cứu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận