Như Ánh Dương Lụi Tàn

Mộc Nhan tỉnh dậy trong trạng thái không được tốt cho lắm. Cô nhớ lại chuyện tối qua mà có chút xấu hổ, hôm qua chỉ vì một câu nói của anh mà cô đã ấm ức kể lể chuyện xảy ra ngày hôm qua như cô vợ nhỏ bé mách lẻo chồng chuyện mình bị khi dễ. Sau đó anh đã rất tức giận và nói rằng:

- Anh cho nhà họ Lã biến mất khỏi đây nhé!

Cô đã ngăn cản ngay bởi không chỉ vì một người mà liên lụy đến cả nhà họ được. Sau đó anh lại nói:

- Vậy anh giết một mình hắn ta.

Mộc Nhan cạn lời, cô phải giải thích với anh rằng hắn ta chưa làm gì quá đáng để mà đến mức đoạt mạng. À…thì…cho người đánh hắn ta vài trận là được. Mọi chuyện là như vậy…

Mộc Nhan mệt mỏi thay quần áo, vệ sinh cá nhân sau đó xuống nhà thì thấy Quân Mạc Phàm hiên ngang ngồi ở phòng khách. Cô lại gần hốt hoảng nói:

- Anh…anh…sao…anh lại vào được đây?

Cô quản gia thấy vậy lại gần vui vẻ nói:

- Mộc Nhan, ta thấy cậu ấy cứ đứng ngoài cửa nhà ta từ sớm nên ra hỏi thì biết là bạn trai con nên ta mời cậu ấy vào nhà ngồi đợi con. Con ấy…có bạn trai rồi mà còn giấu…cũng đến tuổi yêu đương rồi mà…

Mộc Nhan ngại ngùng nói:

- Không có đâu…Cô Vương…

Quân Mạc Phàm đừng dậy mỉm cười nói:

- Đi thôi, anh có chuẩn bị bữa sáng cho em rồi.

Nói xong anh quay ra chào cô Vương một tiếng rồi đưa cô đi họ, Mộc Nhan vì ngại mà cúi đầu đi thẳng ra xe ngồi. Anh đưa đồ ăn cho cô rồi nói:

- Từ giờ anh sẽ đưa đón em đều đặn mỗi ngày.


Và đúng như lời anh nói, dù bận thế nào anh cũng vẫn sẽ đưa cô đi học rồi đón cô về. Hôm nay anh có nhắn tin sẽ qua đón cô muộn một chút, bảo cô đợi anh ở quán nào đó gần trường cho an toàn. Lục Tuyết và Vân Hạ cũng đòi đi ra quán ngồi đợi cùng cô cho đỡ buồn chán, tiện ké xe Quân Mạc Phàm về nhà. Nên cô cũng vui vẻ đồng ý, anh chắc cũng không có ý kiến gì đâu. Ba cô nàng vui vẻ bước về phía cổng trường thì bỗng Lã Tần từ đâu đi ra, nhìn anh ta hiện tại không khác tên đầu đường xó chợ là mấy, râu ria mọc đầy mặt, áo sơ mi trắng xộc xệch, tóc tai bù xù. Hắn cầm con dao trên chạy lại túm lấy Mộc Nhan, cô phản xạ nhanh tránh được bàn tay của anh ta lùi lại phía sau. Lã Tần trợn mắt nhìn cô đầy hận ý:

- Mộc Nhan! Tại sao em lại làm thế với anh! Chẳng phải trước đây em thích anh sao, bây giờ anh quay lại theo đuổi em. Vậy mà em lại làm thế với anh!

Mộc Nhan khó hiểu nhìn bộ dạng dị dợm của Lã Tần:

- Anh nói gì vậy? Tôi không hiểu! Nhưng tại sao anh lại thành bộ dạng thế này?

Lã Tần như lên cơn điên mà gào thét:

- Em còn hỏi sao? Tất cả là do em! Haha! Tôi có chết thì cũng phải kéo em chết theo! Haha! Haha!

Học sinh thấy biến thì cũng tụm lại hóng, nhóm Nguyệt Linh cuồng Lã Tần như thần tượng ngày nào giờ cũng chỉ dám đứng một góc mà sợ hãi. Vân Hạ tức giận lên tiếng:

- Tên điên! Có trách thì trách bản thân anh đã làm toàn điều sai trái! Đây là quả báo anh phải nhận.

Lục Tuyết cũng lạnh lùng lên tiếng:

- Đúng vậy! Đừng đổ lỗi cho Mộc Nhan!

Lã Tần đưa đôi mắt hằn học về phía cô nói:

- Mộc Nhan! Hôm nay đừng hòng ai cảm được chúng ta cùng nhau sang thế giới bên kia.

Dứt lời, hắn cầm con dao chạy về phía cô. Mộc Nhan nhanh tay giữ lấy tay hắn. Vân Hạ và Lục Tuyết hoảng hốt hét lên:

- Mộc Nhan! Cẩn thận!


Thấy hai cô nàng định xông lên ngăn cản, Mộc Nhan liền lên tiếng:

- Đừng lại đây! Đứng sang một bên đi! Các cậu không đấu lại được hắn đâu.

Nghe vậy hai cô nàng không dám tiến lên sợ làm ngáng chân Mộc Nhan, chỉ biết lo lắng tìm người giúp đỡ. Nhưng cái trường này toàn người sợ chết làm gì có ai dám giúp. Đúng lúc này một cậu thanh niên cao gầy chạy lại giúp Mộc Nhan hất vang Lã Tần ra. Mộc Nhan ngạc nhiên nói:

- Chí Dư! Cậu…

Chưa để Mộc Nhan nói xong, tên Lã Tần liều mạng xông tới hắn không ngừng đấm vào người Chí Dư, cậu vốn nhỏ người hơn hắn nên sức không thể đấu lại chỉ có chịu trận. Lã Tần không do dự dùng dao đâm vào bụng cậu một nhát. Mộc Nhan tức giận dùng chân đá văng Lã Tần ra ngoài. Cô nhanh chóng đỡ lấy Chí Dư lo lắng hỏi:

- Chí Dư! Sao cậu ngốc vậy! Cậu ổn chứ! Cố gắng chút thôi! Mình đưa cậu đi bệnh viện!

Nói xong cô hướng về phía hai cô bạn nói lớn:

- Mau! Mau gọi cấp cứu đi!

- Mộc Nhan! Cẩn thận đằng sau!

Không biết tên Lã Tần đã đứng dậy từ lúc nào, hắn đang cần dao đâm về phía cô, khoảnh khắc mũi dao đang xuất hiện ngày càng gần trước mắt cô, Mộc Nhan tưởng chừng bản thân xong đời rồi thì anh như vị thần giáng thế dùng chân thon dài đạp vào người hắn khiến hắn ngã lăn ra trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người. Đôi tay rắn rỏi đấm liên tục vào mặt hắn cho đến khi khuôn mặt không thể nhận dạng, hơi thở thoi thóp từng cơn thì anh mới chịu dừng lại. Cầm con dao đùa nghịch trên tay, đôi mắt đầy sát khí lướt qua người Lã Tần một vòng tìm chỗ hiểm chuẩn bị đâm xuống thì Mộc Nhan mới sực tỉnh mà chạy lại giữ lấy tay anh. Đôi mắt chim ưng đang săn con mồi khẽ lướt qua cô khiến Mộc Nhan rùng mình, cô chưa bao giờ thấy bộ mặt đáng sợ như vậy từ anh. Nhưng làm gì nghĩ được nhiều, điều cô không muốn bây giờ chính là việc anh gây ra án mạng nên phải ngăn anh lại. Quân Mạc Phàm nhìn thấy cô thì bình tĩnh hơn, anh xoay cô một vòng rồi hỏi:

- Em không sao chứ?

Cô lắc đầu dịu dàng nhìn anh, thấy anh cô liền cảm thấy an tâm hơn. Chợt nhớ ra còn có người bị thương cô vội vàng nói:

- Chí Dư bị thương, em muốn đưa cậu ấy đến bệnh viện!

Quân Mạc Phàm nhíu mày nói:


- Gọi xe cứu thương cho cậu ta là được rồi!

- Chí Dư vì đỡ dao cho em nên mới bị thương.

Nghe vậy mày Quân Mạc Phàm mới giãn ra, anh thở nhẹ một hơi rồi nói:

- Đi đi! Anh giải quyết ở đây xong rồi đến tìm em!

Đợi một lúc thì xe cứu thương đến, cô cùng hai cô bạn đưa Chí Dư đi bệnh viện, anh ở lại giải quyết tên Lã Tần. Đến bệnh viện, ngồi ở ngoài phòng cấp cứu mà lòng Mộc Nhan không thể bình tĩnh được may có hai cô bạn ngồi bên an ủi. Sau một giờ đồng hồ bác sĩ mới đi ra, Mộc Nhan nhanh chóng chạy lại hỏi:

- Bác sĩ, cậu ấy sao rồi?

- Đa qua cơn nguy kịch, hiện tại đã chuyển qua phòng hồi sức. Người nhà muốn vào thăm thì nên chỉ cho một người vào chăm sóc để cho bệnh nhân nghỉ ngơi. Vết thương khá sâu nên cần tĩnh dưỡng thời gian dài.

- Vâng! Cảm ơn bác sĩ!

Mộc Nhan thở phào nhẹ nhõm, cô quay ra nhìn hai coi bạn mỉm cười nói:

- Cảm ơn hai cậu đã đến đây cùng tớ. Hai cậu về nghỉ ngơi trước đi, tớ muốn vào thăm Chí Dư một lát.

Vân Hạ lo lắng đáp:

- Cậu cũng mệt rồi hay về nghỉ ngơi đi, gọi người nhà cậu ấy đến trước.

Mộc Nhan biết người nhà cậu ấy đến sẽ chỉ là cảm thấy phiền, nên cô lắc đầu nói:

- Không sao! Hai cậu về trước đi. Lát Mạc Phàm đến thì tớ sẽ về cùng anh ấy!

Lục Tuyết gật đầu nói:

- Vậy bọn tớ về trước, cậu cũng đừng quá sức.


- Được!

Tiễn hai người bạn ra về cô mới vào phòng Chí Dư đang nằm nghỉ ngơi! Bình thường cậu đã gầy nay bị thương trong tiều tụy không khác một người đã mất đi tinh thần sống. Cô cũng không dám gọi người nhà cậu ấy đến sợ họ không những không quan tâm mà còn trách móc cậu ấy, vứt bỏ cậu ấy một mình tại nơi lạnh lẽo này. Mộc Nhan cầm lấy tay Chí Dư thì thầm nói:

- Chí Dư! Là tớ nợ cậu một mạng. Không phải là hai mạng mới đúng, không biết dùng gì báo đáp. Chỉ có thể làm bạn của cậu, giúp cậu có một cuộc sống vui vẻ hơn. Vậy mà cậu toàn vì tớ mà bị thương, tớ không biết phải làm thế nào với cậu nữa!

- Chí Dư! Mong cậu sẽ mau khỏe lại, chúng ta vẫn sẽ trở thành bạn bè tốt của nhau! Tớ sẽ đưa cậu đi đến những nơi đẹp nhất mà cậu chưa từng thấy, ăn những món ngon mà cậu chưa từng ăn. Làm những việc mà bạn bè thân thiết từng làm.

Tiếng điện thoại di động vang lên, Mộc Nhan vội vàng bắt máy, đầu dây bên kia là âm thanh quen thuộc vang lên:

- Anh đến rồi, chúng ta về nhà thôi!

Cô cũng nhanh chóng tạm biệt Chí Dư rồi ra về, Mộc Nhan vừa bước ra khỏi phòng thì có một người mặc âu phục đã bước vào. Chí Dư cũng mở đôi mắt ra, bên trong con mắt không hề thấy một chút mệt mỏi nào. Tên cận vệ cung kính nói:

- Ông chủ! Ngài không sao chứ?

- Không sao! Vết thương ngoài da thôi.

Tên cận vệ lo lắng đáp:

- Nhưng vừa rồi tôi có nghe bác sĩ nói…

- Diễn chút trò để khiến cô ấy cảm thấy tội lỗi. Như vậy không phải rất thú vị sao…Nhà họ Lã sao rồi?

- Đã giải quyết xong rồi ạ, Lã Tần bị Quân Mạc Phàm bắt đi đến đồn cảnh sát và đã bị tống vào tù. Dự là khoảng hai ngày nữa sẽ có tin tức trên báo về cái trên của Lã Tần và sự biến mất của họ Lã.

Chí Dư nở nụ cười tâm cơ nói:

- Tốt lắm! Vậy thì thực hiện kế hoạch luôn đi!

- Đã rõ, thưa ngài!

Nhận lệnh xong tên cận vệ cũng nhanh chóng rời đi, để lại Chi Dư trong phòng nợ nụ cười thỏa mãn trước kế hoạch hoàn hảo mà mình đã vạch ra


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận