Tối hôm đấy cô cùng Quân Mạc Phàm đi ăn tối sau đó cùng lên phố đi dạo, cô vui vẻ dắt ăn đi ăn kem rồi ăn vặt đủ các món. Đôi chân nhỏ không ngừng kéo anh chạy theo, mặc dù anh không ăn nhưng vẫn im lặng theo bước chân của cô, ngắm nhìn khoảnh khắc ánh dương nhỏ trong lòng anh không ngừng tỏa sáng. Cô kéo anh lại gần chiếc ghế đã rồi nói:
- Anh ngồi đây đợi em nha, em qua bên kia mua nước rồi quay trở lại ngay. Anh muốn uống nước trái cây vị gì?
- Vị dâu đi.
Mộc Nhan bĩu môi nói:
- Anh thích uống vị dâu giống em sao? Đàn ông mà lại thích vị dâu sao!
Anh mỉm cười nói:
- Những thứ em thích, anh đều thích!
Mộc Nhan nghe vậy mặt liền đỏ lên như trái cà chua, cô không nói lời nào liền lon ton chạy đi mua nước, anh chỉ biết nhìn theo và bật cười. Mộc Nhan của anh luôn đáng yêu như vậy!. Đọc 𝙩ruyện hay, 𝙩ruy cập ngay ﹢ Tr 𝗨mTruyện.𝑽𝙽 ﹢
Mộc Nhan vui vẻ cầm hai ly kem đi trở lại nhưng khi chỉ còn cách chỗ anh vài bước thì anh bỗng đứng dậy. Biểu cảm của Quân Mạc Phàm trong mắt cô rất lạ, đôi mắt anh không giấu được cảm xúc ngạc nhiên đan xen lẫn nỗi nhớ. Một lần nữa anh cất giọng lớn khiến cô liền nhớ tới cảnh ở du thuyền:
- Mộc Nhan! Nhan Nhan!
Anh chạy lướt qua cô, bờ vai cô bị anh xô đẩy khiến hai cốc kem trên tay rơi xuống. Cô quay người lại run rẩy gọi tên anh:
- Quân Mạc Phàm!
Nhưng anh vẫn cứ bước đi mà không ngoảnh lại, chỉ có những người đi đường tò mò mà quay lại nhìn cô. Mộc Nhan cúi đầu, đôi tay nắm chặt lấy vạt váy. Cô mãi mới có thể hết giận anh vậy mà anh lại lần nữa khiến cô phải bực tức. Đây có lẽ là lần hai anh gọi tên cô nhưng ánh mắt lại hướng đến người con gái khác. Cô đáng nhẽ không nên tin anh, tin vào những lời hứa mà bản thân cô đã cảm thấy sự chân thành trong đó. Mộc Nhan quay người bước đi về phía hướng ngược lại anh. Phía bên này, Quân Mạc Phàm chạy một hồi theo đuổi người con gái hình bóng giống hệt Mộc Nhan nhưng lần nữa giống ở trên du thuyền, anh không thể bắt được người con gái đấy. Rốt cuộc là ai đang cố tình diễn trò cho anh xem? Quân Mạc Phàm bắt máy gọi điện cho Khải Vũ:
- Khải Vũ, xác thực là có kẻ giả mạo Mộc Nhan để lên một kế hoạch nào đó! Cô ta đã vô tình xuất hiện cho tôi thấy hai lần rồi. Nhưng tôi không thể tài nào bắt được cô ta. Anh hãy điều tra chút đi, cô ta là manh mối duy nhất để tìm ra kẻ đó.
Đầu dây bên kia trầm tư nhìn cô gái đang lang thang một mình bên bờ hồ, Khải Vũ lên tiếng:
- Ông chủ! Có chắc là ngài xác thực người đó là giả mạo? Hay ngài vẫn thực sự nghĩ phu nhân còn sống? Và đang ở đâu đó?
Quân Mạc Phàm tức giận gằn giọng:
- Khải Vũ! Tôi nói gì thì anh nghe theo và làm đi. Đừng nhiều lời can thiệp vào chuyện của tôi!
Nói xong anh tức giận tắt máy, anh thừa nhận mỗi khi nhìn thấy hình bóng đó anh lại nghi ngờ phán đoán của bản thân mà bước theo cô gái đó. Làm sao có thể tin nổi khi một người đã chết lại xuất hiện trong một hình hài khác chứ? Nhiều lúc anh đã nghi ngờ rằng cô có phải người của kẻ đó gài vào để theo dõi anh không? Nhưng tiếp xúc cô lâu vậy, anh thấy cũng không có khả năng…Nghĩ một lúc mới chợt nhận ra vừa rồi anh đã bỏ cô lại mà chạy đi. Quân Mạc Phàm vội quay lại thì chỉ thấy hai cốc kem rơi dưới đất, không thấy cô đâu. Anh vội vã chạy đi tìm khắp dọc đường.
Mộc Nhan ngồi bên bờ hồ một lúc thì cô chợt nhận ra, cô gái đó nếu xác thực đã chết rồi tại sao giờ lại xuất hiện, còn xuất hiện lúc cô và anh ở cùng một chỗ? Là do có người cố ý sao? Nhưng nếu thật sự cô ấy chưa chết thì tại sao không quay về bên Quân Mạc Phàm? Hay tại sao Quân Mạc Phàm lại không thể tìm ra cô ấy? Mộc Nhan vỗ chán vài cái, cô cảm xúc đau đầu khi nghĩ đến vấn đề này. Cô không muốn nghĩ nữa, dù sao giờ cũng chả liên quan đến cô ha. Dù nói vậy nhưng cô vẫn không cảm thấy hết khó chịu trong lòng. Lúc này có người tiến lại, giọng nói quen thuộc cất lên:
- Đang nghĩ gì mà thơ thẩn vậy?
Cô giật mình đứng dậy nhìn hắn đầy đề phòng:
- Trương Hán Duy?
Trương Hán Duy nở nụ cười bất đắc dĩ nói:
- Đừng sợ tôi thế chứ! Tôi không bắt nhốt em lại đâu đừng lo.
Lúc này cô mới thả lỏng người, dù sao cô cũng cảm thấy lời hắn nói không phải đùa. Cô lại ngồi xuống giọng buồn bã nói:
- Vậy anh đến đây có việc gì?
Hắn ngồi xuống cạnh cô nghiêm túc nói:
- Anh chỉ muốn được làm bạn với em thôi. Như vậy mới có tư cách bảo vệ em.
Mộc Nhan bật cười nói:
- Anh nói cái gì vậy? Lại định coi tôi là cô ấy à. Tôi là tôi không phải ai cả.
- Anh biết chứ, chỉ là muốn đền bù cho những gì anh đã làm với em thôi. Dù em không đồng ý làm bạn với anh nhưng anh vẫn sẽ bảo vệ em.
- Chỉ là bạn thôi mà có gì không được đâu. Còn bảo vệ ấy, mấy người nói nhưng có bao giờ làm được. Nên dẹp đi.
- Em đang giận Quân Mạc Phàm sao?
- Tôi lấy tư cách gì giận anh ta.
- Vậy là giận rồi.
Cô trừng mắt nhìn hắn:
- Anh còn nhắc đến anh ta nữa là tôi không làm bạn với anh nữa đâu.
Trương Hán Duy giơ tay đầu hàng nói:
- Anh biết mà, anh không dám nói nữa!
Dứt lời hắn còn cố tình làm động tác kéo khóa miệng khiến Mộc Nhan phải bật cười, bao nhiêu sự khó chịu cũng vơi dần đi. Cô nhìn lên bầu trời nói:
- Trời cũng khá muộn rồi, tôi phải về nhà đây.
- Anh đưa em về!
Mộc Nhan do dự một lúc rồi cũng đồng ý. Đúng lúc này Quân Mạc Phàm từ đâu xuất hiện chen vào:
- Đó không phải việc của anh. Mộc Nhan! Về cùng anh!
Anh nắm lấy tay cô định kéo đi thì cô rút mạnh tay ra lạnh lùng nói:
- Tôi về cùng ai thì liên quan gì đến anh!
Quân Mạc Phàm nhíu mày đầy mệt mỏi nói:
- Đừng trẻ con nữa Mộc Nhan! Chuyện vừa rồi là anh sai. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Cô không thèm để ý đến anh, quay ra nhìn Trương Hán Duy nói:
- Chúng ta về thôi!
Quân Mạc Phàm tức giận đến gân xanh nổi đầy trán:
- Đứng lại!
Trương Hán Duy vẻ mặt đầy thách thức nói:
- Cô ấy nói đã không muốn theo anh rồi…
Chưa để hắn nói xong anh đã nhanh tay tặng hắn một cú đấm vào mặt. Trương Hán Duy cũng không vừa liền dơ tay đánh trả. Nhưng Quân Mạc Phàm quá mạnh, anh chiếm thế thượng phong, đè hắn xuống liên tục giáng những cú đấm mạnh mẽ vào mặt hắn. Mộc Nhan hốt hoảng vội vàng ngăn anh lại, nhưng cô ngăn không nổi. Cô tức giận quỳ xuống túm lấy cổ áo anh giáng một cú tát thật mạnh vào má anh. Giọng run rẩy vang lên:
- Quân Mạc Phàm, anh có thôi ngay đi không!
Mới đầu gặp anh, cô thấy anh có chút đáng sợ và lạnh lùng nhưng tiếp xúc lâu anh lại dịu dàng và ấm áp khiến cô quên mất con người thật của anh. Từ lúc hình bóng của cô gái ấy xuất hiện anh như kẻ điên trở nên tàn bạo khiến cô cảm thấy xa cách. Quân Mạc Phàm bất động ngồi đó dùng đôi mắt chim ưng theo dõi cô. Mộc Nhan không để ý, cô đỡ Trương Hán Duy dậy lo lắng hỏi:
- Anh còn ổn không đó!
Hắn phả ra hơi thở nặng nề nói:
- Em đoán xem…
Mộc Nhan đỡ lấy tay hắn để hắn khoác tay lên vai mình, giọng bình tĩnh nói:
- Tôi đưa anh đi bệnh viện.
Nhưng chưa kịp đi thì cô bị anh kéo lại, lần này anh không cho rút tay ra, giọng lạnh lùng ra lệnh:
- Khải Vũ! Đưa cậu ta đi bệnh viện!
Nói xong anh kéo cô đi ra xe của anh, cô tức giận hét lên:
- Quân Mạc Phàm! Tôi nói anh không nghe sao! Buông tôi ra! Đồ khốn!
Anh không nói một lời ném thẳng cô lên xe rồi khóa lại không cho cô chạy thoát. Mộc Nhan mệt mỏi nhìn anh lên xe mà nói:
- Sao vậy! Không tìm được cô ấy nên về đây chút giận lên tôi với Trương Hán Duy sao!
- Em câm mồm lại!
Mộc Nhan không ngờ có ngày cô lại bị anh dùng thái độ và lời lẽ thô lỗ nói chuyện. Mộc Nhan bật cười nói:
- Sao tôi phải theo ý anh! Anh là cái thá gì mà ra lệnh cho tôi! Anh…
Mộc Nhan hăng say mắng thì bị anh dồn vào một góc xe, đôi môi mềm mại bị anh thô bạo nuốt lấy. Mộc Nhan tức giận đấm không ngừng vào ngực anh nhưng cô không tài nào thoát được cho đến khi cô sắp không thở nổi anh mới buông cô ra. Hơi thở ái muội phả vào mặt cô:
- Em còn mắng tôi nữa là tôi ăn em luôn đấy!
Mộc Nhan yếu thế rồi, cô im lặng ngồi một chỗ. Khuôn mặt ấm ức quay về phía cửa xe. Anh nhìn biểu hiện của cô mới hài lòng cho xe chạy. Về đến nhà cô vội vàng ra khỏi xe chạy vào trong nhà. Cô sợ ở lại thêm nữa anh lại làm ra cái hành động gì thì chắc cô không dám tưởng tượng tới. Anh nhìn bóng dáng nhỏ bé lon ton chạy vào nhà suýt vấp ngã thì liền bật cười:
- Mộc Nhan! Xin lỗi! Dù tổn thương em thì em cũng chỉ có thể bên cạnh tôi cả đời này thôi.