Tô Phi có vẻ đang rất vui, cậu ta ôm cô gái ngồi cạnh mình, nói: “ Nào, giới thiệu với cô đây là Vương Nhu, bạn gái tôi, hiện tại đã có thai hai tháng rồi đó, ha ha ha”
Vương Nhu tựa hồ rất xấu hổ, giơ tay đấm nhẹ lên người Tô Phi, vẻ mặt ngại ngùng cũng không che được nụ cười hạnh phúc trên môi, cô quay đầu chào hỏi với Ngôn Cách.
“ Chào em, đã nghe Tô Phi kể về em rất nhiều, hôm nay mới được gặp.
”
“ Hả?? Kể cái gì về em cơ?” Ngôn Cách hoài nghi nhìn nhìn.
“ Chuyện em theo đuổi…” Vương Nhu vẫn chưa nhận ra được điều gì lạ, còn đang vui vẻ nói liền bị người yêu vươn tay bịt miệng cô lại.
Ngôn Cách: “…” Anh đừng tưởng bịt miệng chị ấy lại là tôi không biết kể gì nhé!!! Anh đúng là cái thứ nhiều chuyện nhất tôi từng gặp a!!
Ngôn Cách cũng không truy hỏi, chỉ cười nói với Vương Nhu: “ Chúc mừng hai người nha, vậy khi nào hai người cưới ạ?”
Nhắc đến vấn đề này Tô Phi bỗng nhiên mặt mũi trở nên đen thui, ánh mắt tựa như vô cùng tủi thân cùng bất mãn nhìn sang Vương Nhu, không cam tâm nói.
“ Nhu Nhu muốn sinh con ra rồi mới làm đám cưới!”
Ngôn Cách tựa hồ cũng thấy không có gì không đúng, vẫn rất nhiệt tình nói chuyện với Vương Nhu, hai người rất nhanh liền trở nên thân thiết, cười nói không ngớt, đến nỗi Tô Phi cùng Cố Dư chen vào vài câu liền bị đánh bật trở ra.
Lúc Ngôn Cách nhìn chén của mình liền nghẹn họng, đầy ú ụ đồ ăn, nhìn kiểu gì cũng sắp tràn ra tới nơi, cô quay phát đầu nhìn người đàn ông đang nâng ly cạn chén với mọi người.
Cố Dư cảm nhận được tầm nhìn, hắn quay đầu lại, vừa lúc bốn mắt chạm vào nhau, vì uống hơi nhiều nên ánh mắt của hắn ngà ngà say, trở nên ướt át mị hoặc lòng người, khóe môi kéo thành một nụ cười tùy ý như cũ: “ Thế nào, mau ăn đi nào, Cách-Cách!!”
Ngôn Cách tựa hồ như say, say mê nhìn hắn, nhìn bàn tay đang cầm lấy ly rượu của hắn, nhìn từng khớp tay tuyệt mỹ, cô bỗng có loại xúc động muốn ôm lấy đôi tay kia giấu vào trong người, không muốn ai thấy nó, đúng là cô nghĩ sao liền làm như vây.
Cố Dư còn chưa kịp phản ứng đã bị cô dùng sức giữ lấy bàn tay mình, ôm chặt vào ngực, còn không ngừng cọ cọ mặt lên cánh tay hắn lẩm bẩm nói gì đó.
Cố Dư bị cảm xúc mềm mại ở bàn tay làm đông cứng: “….
”
Cố Dư sợ người khác nhìn thấy, vội vàng muốn rút tay ra nhưng cô vẫn dùng cả người ôm chặt cả cánh tay của hắn, thấy Tô Phi say xỉn đến tối tăm mặt mày đang chuẩn bị qua đây hắn liền túm lấy cô đứng dậy, chỉnh lại động tác giống như đang đỡ cô.
Vương Nhu nhìn thấy liền hỏi: “ Tiểu Cách làm sao thế ạ?”
Cố Dư khoát khoát tay, cười cười: “ Không sao, nhóc con hơi chóng mặt, tôi đưa cô ấy ra ngoài cho tỉnh táo chút.
”
Nói xong liền vừa ôm vừa kéo con ma men lên tầng thượng của quán, hắn lấy nước lọc cho cô uống, rồi lại đưa khăn mặt cho cô lâu, lúc nay cô mới hơi tỉnh táo, nhưng ánh mắt vẫn còn hơi men, ngây dại mơ màng, nhất quyết không buông bàn tay hắn ra.
Sân thượng của Poc Poc trồng đầy hoa cỏ, không gian như một không gian ngoài trời nhỏ, vừa thoải mái vừa đẹp, ở đó còn có một tấm phản bằng gỗ lớn, Ngôn Cách ngồi trên tấm phản mơ hồ nhìn người đàn ông bên cạnh rồi lại nhìn lên bầu trời đầy sao, cô lẩm bẩm.
“ Tôi….
chưa có say.
”
“ Tôi cũng không nói nhóc say.
” Cố Dư chậm rãi đáp lại.
“ Nhưng…nhưng mà tôi lại thấy đau đầu á, tôi…tôi thấy tận hai chú Cố…ơ?? chú đừng…đừng lung lay nữa…” Ngôn Cách hơi hơi nghiêng đầu, bộ dáng tủi thân nhìn hắn, hai mắt thấm hơi men trở nên mông lung, ánh mắt ngây thơ trong veo dán lên người hắn không dời.
Cố Dư bị ánh mắt đó nhìn có chút không yên, nghe cô nói vậy liền hung hăng trợn mắt với cô: “ Đáng đời nhóc! Đừng quấy nữa không là tôi đánh nhóc đấy.
”
Ngôn Cách bỗng dưng giật giật khóe môi, bĩu môi một cái, rồi lại mở to đôi mắt ướt át, giống như không thể tin được lên án, giọng cũng trở nên sụt sùi: “ Chú, chú quát tôi??”
Cố Dư đối diện với ánh mắt bất kể lúc nào cũng có thể khóc ngay kia: “….
”
Ngôn Cách buông tay hắn ra, cô xoắn xoắn hai tay, hai bàn chân cũng chụm lại chà chà trên đất, cúi đầu lẩm bẩm, giọng nói mềm mại tủi thân: “ Chú Cố, vậy, vậy mà quát mình? Mình không tốt ư? Sao, sao lại quát mình cơ chứ! Chú, chú Cố thật là xấu.
”
Cố Dư ngay lúc này: “…………………” Hắn quả thật muốn chửi thề! MÁ!!!
Ngay lúc này Ngôn Cách bỗng dưng len lén đưa mắt nhìn hắn, sau đó lại thu lại, rồi lại lén lút nhìn, sau đó tiếp tục thu lại, tựa hồ đang băn khoăn cái gì đó.
Cố Dư bị dáng vẻ của cô chọc cười, đúng là từ ngày quen cô tới giờ chưa từng biết khi cô say lại nghịch ngợm đáng yêu như vậy!! Cứ ậm à ậm ừ, thậm tha thậm thụt cái gì thế không biết nữa, hắn xoa xoa đầu cô, giọng bất giác trở nên ôn nhu hiếm có: “ Tôi không có quát nhóc, uống rượu nên tông có chút lạc.
”
Ngôn Cách giống như không nghe thấy lời nói của hắn, cô đột ngột vươn người qua, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy mặt người đàn ông, môi áp môi, bốn mắt nhìn nhau chăm chằm, hai con mắt là vui sướng, còn hai con còn lại là chết sững không kịp phản ứng…
Cố Dư ngây người nhìn gương mặt xinh đẹp đang phóng to trước mắt, hắn cảm nhận được môi mình đụng chạm với một phiến môi mềm mềm căng mọng khác, thậm chí hắn còn nghe thấy được mùi hoa quả vấn vít xung quanh.
Cố Dư: “….
” Hắn bị một nhóc con cưỡng hôn!!!!!!!
Ngôn Cách thề, cô chỉ làm theo bản năng, cô cũng chưa từng hôn ai nên chỉ là môi áp môi, đơn giản vậy đó nhưng lại không biết làm cho người đàn ông kia dậy sóng, sau khi hôn xong cô thỏa mãn liếm liếm môi, nhu thuận ngồi lại bên cạnh, hai tay đặt ở đầu gối, gương mặt nghiêng nghiêng nở nụ cười tươi rói, hai mắt cong cong hướng hắn mà nhìn.
……….
.
Ngôn Cách không biết đã ngủ bao lâu, mới chậm rì rì mở mắt, chầm chậm đảo mắt nhìn xung quanh, ồ, bầu trời đêm nay thật đẹp, ặc, nhưng là tên nào đưa cô ra ngoài trời ngủ hả??? Cô bật dậy theo phản xạ, liền bị đụng phải người ngồi phía trước, đau đến choáng váng mặt mày.
Bỗng một giọng nói trầm ấm, mang theo tia cợt nhả quen thuộc: “ Ồ, tỉnh rồi à, tôi còn tưởng phải vác nhóc xuống dưới.
”
Cố Dư lưng bị người khác đập vào, không quay đầu lại hắn cũng thừa biết là ai, góc tay kẹp điếu thuốc hút một hơi rồi mở miệng trêu chọc cô, con nhóc này thật là….
.
hôn hắn thì thôi đi, xong còn nằm xuống ngủ ngon như vậy, hắn không đành lòng để cô nằm ở đây một mình đành phải ở lại cùng.
Ngôn Cách xoa xoa mũi, bỗng dưng nhớ lại lúc nãy mình say thì làm ra cái hành động điên rồ gì, mặt cô đỏ bừng, giống như bị lửa thiêu đốt, cô lấy tay quạt quạt mặt, hít vào thở ra điều chỉnh lại tinh thần, cô cười gượng một tiếng.
“ Ài, hình như tôi…có chút say.
”
Cố Dư nghoảnh lại nhìn cô, tròng mắt màu hổ phách sáng lên trong đêm, giống như muốn đem cô gái trước mặt xoáy sâu rồi hút vào bên trong, khóe môi hơi cong lên.
Ngôn Cách chột dạ vội chuyển đề tài, gợi vài câu chuyện để nói, quả thật cô không chịu nổi ánh mắt như biết cười kia của hắn, nãy cô đã hôn hắn thật rồi, hic, tại sao lại là lúc say cơ chứ, cô hoàn toàn không biết được cảm nhận lúc đó a!!!! Hối hận chết cô rồi!
“ Khụ, hay là chú Cố….
”
“ Sao?” Cố Dư liếc cô một cái ung dung hỏi.
“ Cái đó….
hay là chúng ta hôn lại lần nữa đi?” Ngôn Cách chớp chớp đôi mắt đen láy, rụt rè mở miệng
Cố Dư: “….
” Khả năng con nhóc này còn say….
.
“ Không….
không được sao??” Ngôn Cách bị ánh mắt của hắn nhìn đến lạnh sống lưng, cô lắp bắp hỏi lại.
Cứ nghĩ Cố Dư sẽ không trả lời, không ngờ lại thấy vẻ mặt hắn trở nên nhu hòa, lần đầu tiên mỉm cười nho nhã: “ Nhóc xác định tình cảm của nhóc dành cho tôi là yêu thích?”.