Như Ảnh Tùy Hình


Một tuần sau.
Khi Ngôn Cách vừa bước xuống xe hơi của nhà mình, cô đã thấy trước cổng trường một đám nam sinh đứng tụm ba tụm bảy nháo nhác nhìn ngó, trên tay người nào cũng cầm một hộp đồ ăn sáng và một chai nước, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Khoảng một phút sau, Uông Hiểu Phù xuất hiện từ xa đi đến, đúng kiểu giai nhân xuất hiện trong một hoàn cảnh mộng mơ thơ đẹp, its nhất đối với bọn con trai là vậy.

Đám nữ sinh vẻ mặt không thân thiện bĩu môi khinh thường đi ngang qua, âm thầm chế giễu, người này có chút nào giống cô giáo chứ, y hệt mọt kẻ lẳng lơ chuyên quyến rũ đàn ông thì có, nhìn đi, từ khi cô ta tới trường, đám nam sinh trong trường cứ như bị bùa mê thuốc lú, say mê cô ta đến mụ mị cả đầu óc.
Bỗng nhiên, một nữ sinh xách theo một cái xô màu xanh, trong đó chứa đầy chất lỏng màu đen bốc lên mùi thối, một đường tạt thẳng đến cái người xinh đẹp mỹ miều kia, miệng còn không ngừng gào lên: “Dám quyến rũ người yêu tao, mày là cái thứ hồ ly tinh chứ cô giáo cái đ** gì, tao sẽ ý kiến lên ban giám hiệu tống cổ mày khỏi này! Đồ đàn bà không biết xấu hổ.”
Uông Hiểu Phù kinh hãi hét lên một tiếng, sau đó một mũi thối um xộc thẳng vào mũi của cô, làm đầu óc cũng choáng váng theo, nghe nữ sinh trước mặt đang kêu gào cô lập tức phản bác: “ Bạn học Tiêu này, bạn trai của em thì em tự giữ, cô không hề liên quan gì đến hai đứa, cô nhâts định sẽ không bỏ qua cho em đâu!!!”
Từ trước đến nay, cô chưa từng trải qua hoàn cảnh nào xấu hổ như thế này, chưa có người nào dám đối xử với cô như vậy cả!!! Đám học sinh con ông cháu cha này ỷ quyền ỷ thế gây khó dễ thì thôi đi, bây giờ còn dám lấy nước cống tạt vào người cô, cô có thể nhịn sao?!!!!
Đám học sinh lại bắt đầu đứng chỉ trỏ bàn tán xì xào, những nam sinh yêu mến Uông Hiểu Phù cũng không dám đứng ra giúp đỡ, bởi vì bộ dáng của cô giáo lúc này đúng là vừa bết bát vừa thối, bọn họ con nhà gia giáo, là thiếu gia trong nhà, làm sao chịu cho nổi cái này chứ!

Nữ sinh họ Tiêu kia lại không biết sợ, cô cười khẩy một cái, vẻ mặt đay nghiến mà nói: “ Đi đi, có giỏi thì đi nói xem, ban giám hiệu sẽ bảo vệ tôi hay là sẽ khai trừ cô chứ! Hừ”
Đám học sinh đứng bên cạnh cũng cười khinh thường, gia thế Tiêu Thư này cũng không phải dạng vừa, huống chi đợt vừa qua cha của cô ấy còn ủng họ hơn mười vạn cho trường tu sửa nhà đa chức năng, hiệu trưởng sẽ dám đắc tội à?
Uông Hiểu Phù tức đến nghiến răng, nhưng cô cũng biết chuyện nhà nữ sinh này vừa quyên góp, làm sao hiệu trưởng trách phạt nó được chứ, có khi sẽ còn phạt ngược lại cô, khó khăn lắm cô mới chen chân vào được nơi có mức lương cao này, sao có thể cam tâm bỏ đi được!
Đúng lúc mọi người cho rằng chuyện này đến đây là xong, Ngôn Cách lại một tay vác chiếc balo màu vàng chanh của mình khoác lên vai, mái tóc đen đuôi ngựa đung đưa theo từng bước chân của cô, đứng trước mặt Uông Hiểu Phù người đang bốc mùi nồng nặc, dùng áo khoác của mình khoác lên người cô giáo, sau đó cười tủm tỉm với nữ sinh họ Tiêu kia, lời nói lại thoáng như nhẹ nhàng nhưng lại cứng rắng lạ thường: “ Tiêu Thư này, tôi sẽ đứng ra làm nhân chứng cho cô giáo Uông, thật may mắn, lúc nãy vui quá nên có quay video lại nè, cô có muốn xem cùng tôi không??”
Tiêu Thư trợn mắt há mồm trong chốc lát, mới giật mình: “ Cậu…”
Chưa kịp nói hết câu Ngôn Cách đã cắt ngang nói tiếp: “ Nếu thầy hiệu trưởng không xử lý được thì mình sẽ báo án, đây chính là cố ý gây thương tích cho người khác, bị phạt hình như cũng không nhẹ đâu, mà mình nghĩ chắc thầy hiệu trưởng trường mình cũng sẽ không bất công đâu, cậu nghĩ mình nói có đúng không?”
Gia đinh Ngôn gia và Tiêu gia là đối thủ từ trước tới giờ, bây giờ nhìn cô ta lộng hành làm hại người khác, Ngôn Cách cô đúng là không thể nào bỏ qua được mà, không nhân cơ hội lần này giáo huấn một trận thì còn chờ đến khi nào nữa!!
Tiêu Thư cắn răng, đôi mắt đẹp trừng lớn: “ Ngôn Cách kia, cậu cứ lớn lối vậy đi, sẽ có ngày cậu sẽ khóc ròng cho coi! Hừ!”
Nói xong Tiêu Thư định quay người bỏ đi, đã bị Ngôn Cách nhanh tay kéo lại, hất hất hàm: “ Định đi đâu, cậu còn chưa xin lỗi cô giáo Uông.”
Tiêu Thư không thể tin nổi kêu lên: “ Cái gì?!!!! Cậu bắt tôi xin lỗi cô ta? Cô ta quyến rũ bạn trai của tôi thì tại sao tôi phải xin lỗi!!!!!”

Người tụ tập trước cổng ngày càng đông, có người còn cầm điện thoại ra quay, bọn họ thấy trận combat này 100% người thắng chính là Ngôn cách, trước giờ hai người này đã là kỳ phùng địch thủ, không ai chịu thua ai, vậy thì Ngôn Cách làm sao mà buông tha cơ hội làm xấu mặt này của Tiêu Thư được.
Ngôn Cách cười hì hì, vô cùng dí dỏm nói: “Cái này chứng tỏ cậu không đủ quyến rũ bạn trai của cậu đó, nếu cậu mà được một phần như tôi thì chưa chắc bị đâu nha, đàn ông mà, ai mà chẳng bị thu hút bởi cái đẹp cơ chứ, cô giáo Uông là được nam sinh cả trường yêu mến, làm sao mà cậu nói cô ấy quyến rũ bồ cậu được nha.”
Tiêu Thư mặt mày xám ngắt, ngón tay chỉ thẳng vào mặt hai người trước mặt nhưng không nói lại cái miệng nhanh nhảu của Ngôn Cách, cứ đứng như trời trồng ở đó, làm trò cười cho mọi người xung quanh, có vài nữ sinh không nhịn được mà cười hả hê chế giễu.
Ngôn Cách thấy mục đích đã đạt được, cũng chẳng ép buột thêm, chỉ đưa tay khoác lấy vai Uông Hiểu Phù như đang bảo vệ, sảng khoái nói: “Thôi được rồi, bạn học Tiêu mắt cao hơn trời làm sao có thể chịu cúi đầu xin lỗi người khác được, chúng ta đi thôi cô.”
Uông Hiểu Phù ngây ngốc bị nữ sinh xinh đẹp bên cạnh vừa ôm vừa kéo đi, bỏ lại đám người đang nhốn nháo xung quanh như ong vỡ tổ, cô không nghĩ bỗng dưng lại có người xuất hiện giúp đỡ, còn là một nữ sinh nhỏ nhắn thoạt nhìn có chút nhu mì này nữa.
Đến được phòng tắm công cộng trong trường, Ngôn Cách lôi ra bộ quần áo thể dục đưa cho Uông Hiểu Phù, cô nói: “Cô mau tắm rửa rồi mặc tạm cái này đi, nếu cô muốn báo lên nhà trường thì em sẽ giúp cô đứng ra làm chứng.”
Uông Hiểu Phù ngốc ngốc hỏi lại: “Không phải em có quay lại video rồi ư?”
Ngôn Cách cười một cái tinh nghịch, giọng điệu có chút lưu manh: “Chuyện xảy ra bất ngờ làm sao mà em quay kịp chứ, em chỉ hù cô ấy chút thôi, cô không thất mặt của Tiêu Thư đen như màu gan heo rất thú vị à.

Ha ha ha.”

Uông Hiểu Phù lúc này: “…” Đám con nhà giàu này lúc nào cũng muốn đùa nghịch người khác để làm niềm vui như vậy à!?
Ngôn Cách ngưng cười, nghiêm túc nói: “Nhưng em là muốn giúp cô thật, dù người đó không phải là Tiêu Thư thì em vẫn sẽ đứng ra giúp cô, chẳng qua hôm nay vừa lúc lại chính là Tiêu Thư mới làm em vui vẻ như thế, cô đừng hiểu nhầm em nha.”
Uông Hiểu Phù gật gật đầu, dù sao sự giúp đỡ của nữ sinh này đúng là cô không thể phủ nhận được, từ lúc bước chân vào chỗ này cô đã bị đám nữ sinh kia giở trò biết bao nhiêu lần nhưng chẳng ai lên tiếng giúp đỡ cô, ngay cả đám nam sinh ngày ngày theo đuôi cô cũng chỉ biết ngoảnh mặt làm ngơ, điều này càng làm cô cảm kích Ngôn Cách hơn.
Khi Ngôn Cách vừa bước vào lớp, đã bị Tiêu Thư chặn lại, vẻ mặt của cô ta vô cùng xấu, giọng điệu có chút u ám: “ Ngôn Cách, cậu không có bạn trai thì cậu chẳng hiêu được cảm giác của tôi, hôm nay cậu mạnh miệng như vậy để tôi xem đến ngày cậu bị như vậy thì có đủ bình tĩnh hay không nhé.”
Nói xong không chờ Ngôn Cách trả lời đã xoay người bỏ đi về lớp.
Ngôn Cách mởi miệng chửi thề một tiếng, ai nói tôi không có bạn trai hả? Bạn trai của tôi còn đàn ông gấp mấy lần bạn trai của cậu nhé, dám trù ẻo tôi!!!! Chuyện cô nói sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu! Bởi vì tôi đẹp thế này mà, còn ai có thể quyến rũ được chú ấy cơ chứ! Hừ.
Tô Man Tử vừa thấy bạn thân bước vào liền nói với giọng không vui: “Này, hôm nay tự dưng cậu lại giúp đỡ cô Uông làm gi?”
Ngôn Cách lôi điện thoại ra nhắn tin chúc buổi sáng với Cố Dư, miệng thì nói: “Thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ chứ sao.

Mình hào hiệp thế nào thì cậu cũng biết rồi đó.”
“ Cậu là cái đồ nhiều chuyện thì có.


Có ngày cũng gặp chuyện cho xem.” Tô Man Tử cười nhạo một tiếng, không hiểu sao cô lại cực kỳ không thích cô giáo mới này, cảm giác cứ làm sao ấy.
Ngôn Cách le lưỡi chẳng nói gì, sao hôm nay ai cũng quở cô vậy nè, giúp người ta bộ sai hay sao hả!?
…..

Cố Dư bên này đang đưa mẹ đi khám định kỳ, nhận được tin nhắn của cô gái nhỏ hắn không tự chủ được mà nở nụ cười thoải mái, bà Cố ở bên cạnh liếc nhìn con trai mình, nhận ra được khác lạ lập tức hỏi: “Con cười cái gì vậy?”
Cố Dư giật mình, theo phản xạ lắc đầu: “ Dạ? không có gì ạ, chỉ là tin nhắn của Tô Phi.”
Bà Cố lập tức xìu xuống, lẩm bẩm: “Người ta đã có vợ sắp có cả con luôn rồi, con có tư cách gì mà chơi với người có vợ chứ.”
Cố Dư đứng bên cạnh: “….”
Mẹ, con cũng có người yêu rồi đó, đợi qua một thời gian nữa nếu ổn định con sẽ báo với mẹ ngay!!! Xin mẹ đừng mạt sát con nữa mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận