Gần mười hai giờ đêm Ngôn Cách vẫn chưa ngủ được, quả thật lâu ngày không gặp Cố Dư cô thật sự có chút nhớ hắn, nhìn đồng hồ đoán chừng giờ này hắn đã về rồi, cô lập tức cầm điện thoại gọi điện qua.
Sau ba hồi chuông không ai bắt máy, cô buồn bực tắt máy, lẩm bẩm chửi thầm, làm cái gì mà lại không chịu nhận điện thoại chứ, rõ ràng bình thường giờ này hắn đã về rồi.
Đột nhiên bài nhạc chuông quen thuộc vang lên làm Ngôn Cách đang rầu rĩ giật bắn người, nhìn thấy người gọi chính là người vừa không bắt máy cô bỗng dưng có chút muốn hờn dỗi, ai ôi, cái tuổi dậy thì đúng là tâm tình con gái không thể nào đoán được mà.
Muốn để lâu hơn nhưng lại sợ hắn sẽ không gọi lại nữa, vội vàng nhấn nghe, giọng bất cần đời: “ Alo, chú có chuyện gì à, đã muộn thế này rồi còn gọi điện cho em làm gì? À, lúc nãy là em bị kẹt máy gọi nhầm đấy.
”
Bên kia đầu dây Cố Dư như thấy được trò mèo của cô gái nhỏ, hắn bật cười thành tiếng, sau đó lưu manh nói: “ Anh còn tưởng đêm khuya em lại khao khát ngủ không được.
”
Như chột dạ, Ngôn Cách gào ầm lên: “ Em khao khát cái gì chứ, rõ ràng là em chưa ngủ được thôi nha!!!!”
Cái tên này lúc nào cũng đổ oan cô suy nghĩ bậy bạ, thực chất hắn mới là người chuyện nói bậy bạ thì có, đã không nghe điện thoại thì thôi còn dám chọc ghẹo cô nữa!!
Nói ra thì cũng lạ, Tô Man Tử từng nói Ngôn Cách thay đổi rồi, chính là ở chỗ bình thường cô mặt dày không biết xấu hổ là gì, người khác chọc ghẹo cô còn có thể đệm thêm vài câu làm người khác nghẹn họng, bây giờ thì mỗi lần Cố Dư trêu cô mấy câu, cô lập tức nổi đóa, giống như phản ứng theo cảm tính vậy đấy, Tô Man Tử nói đấy chính dấu hiệu người khác khi yêu, thích giận dỗi, làm nũng với người yêu, Ngôn Ccachs ban đầu không tin nhưng giờ thì cô tin thật rồi!!
Cố Dư cười vang, mãi mọt lúc sau mới nói: “ Anh bảo em khao khát đồ ăn, em nghĩ đi đâu vậy hả?”
Ngôn Cách ngẩn người, cảm thấy cái người này rõ ràng là gài bẫy hố cô một trận, đang định mở miệng mắng chửi, lại nghe thấy hắn đều đều nói.
“ Anh mang đồ ăn tới cho em, mau xuống lấy đi!”
“….
.
”
….
.
Lúc Ngôn Cách thập thò lén lút ra đến cổng nhà mình, cô thấy một bóng đen đứng cách đó không xa, đã hơn mười hai giờ rưỡi, xung quanh tắt điện tối mù, chỉ còn mỗi ánh sáng lập lòe màu đỏ, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của thuốc lá bay đến, cây cối rậm rạp lay động theo từng làn gió kêu xào xạc xào xạc, dù là người sống ở đây nhưng đến Ngôn Cách cũng cảm giác rất sợ cái khung gian tĩnh lặng quỷ dị này, cô chỉ thuận miệng nói đói, chú ấy lại thật sự đem đồ ăn đến cho mình, lúc này cô không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình.
“ Chú Cố?!”
Bóng đen kia theo tiếng cô gọi liền quay qua, dần dần tiến tới gần cổng, y hệt đi từ bóng đem ra tới ánh sáng, một người đàn ông mặt mũi khí phách hai tay xách hai túi giấy, miệng ngậm điếu thuốc còn đang hơi giương lên.
“ Lâu quá đấy, lạnh chết anh rồi!” Cố Dư vừa đưa hai túi đồ vào khe cửa vừa lầm bầm oán trách cô gái nhỏ, hắn phải vứt bỏ mặt mũi bị Tô Phi chê cười mà đi mua đồ ăn cho cô, vậy mà còn bị bắt đứng chờ lâu đến vậy, hắn lạnh đến sắp cóng rồi đây này.
Ngôn Cách vội vàng nhận lấy, hạ giọng nói nhỏ: “Xin lỗi nha, em phải canh anh hai đi ngủ rồi mới dám xuống.
”
Cô cũng vất vả lắm đó, anh hai ngồi ở cửa sổ gần cầu thang đọc sách, cô làm sao dám chạy xuống cơ chứ!!!!
Hôm nay Ngôn Cách mặc một bộ đồ ngủ hình con gấu koala, còn có hai cái tai trên mũ rất dễ thương, mái tóc đen xài xõa tung trước ngực, vẻ mặt thì lấm la lấm lét, bộ dáng lúc này của cô y hệt một con gấu nhỏ đi ăn trộm, hết sức dễ thương.
Cố Dư không nhịn được nghĩ đến lời Tô Phi nói lúc tối, hắn thích cô ư? Hắn không biết đó có phải là thích không nữa bởi vì rất lâu rồi chưa thích ai khác, hắn không rõ cảm giác của mình lúc này đối với cô có còn là để đối phó cho có hay không nữa!
Ngôn Cách hai mắt láo liêng liếc liên tục, cuối cùng hỏi: “ Chú Cố….
hay là em hôn chú một cái bồi thường nha?”
Chưa đợi người đàn ông phản ứng, Ngôn Cách đã nhanh nhảu kiễng chân lên với qua kéo hắn đến gần cổng, sau đó hôn một cái thật mạnh lên má, hôn xong còn rất thích thú cười nhe răng híp mắt, thật sự rất thỏa mãn đó, cô bây giờ không cần ăn cũng đã thấy rất no rồi.
Người đàn ông vừa được hôn thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, hắn vươn tay qua song sắt sờ sờ cái đầu xù của cô, hơi cười cười: “Được rồi, mau vào nhà đi, lạnh lắm!”
Ngôn Cách có chút không nỡ đi vào, ánh mắt luyến tiếc cứ quay lại dòm người đang đứng sau song cửa, mới gặp có bao nhiêu mà đã phải đi nữa rồi, hắn bỏ thời gian đi mau đồ ăn cho cô còn chạy đến nơi xa xôi này đưa đồ ăn nữa, vậy mà cũng chỉ kịp nói vài câu với hôn một cái? Nghĩ thế nào người được lợi hình như là cô á?
Nghĩ nghĩ thấy không thoải mái, cô xoay người lại đi đến gần cổng, hơi nghiêng đầu nói: “ Hình như chú vẫn lỗ, hay là chú hôn em để lấy lời lại nha?”
Cố Dư dở khóc dở cười, hắn đưa tay vuốt vuốt cái đầu húi cua gọn gàng, ánh mắt khóa chặt trên người con gấu xám kia, gionjg càng thêm trầm thấp gợi cảm: “Không cần đâu, anh sẽ cho em nợ, sau đó gom lại một lần đòi một thể.
”
Ánh mắt hắn hơi lia về phía căn phòng trên tầng hai đang sáng đèn, một bóng người đang đứng trên ban công nhìn đến phía này, hắn cảm nhận được sự bực bội của chủ nhân nó, xem ra cậu thanh niên này cũng rất khó dây vào đây! Mới gặp hắn có một lần mà đã tỏ thái độ thù địch như vậy rồi.
Ngôn Cách trợn to mắt, còn có chuyện gom lại một lần rồi tính một thể à?
“ Chú…”
Chưa kịp phản bác đã bị Cố Dư đánh gãy: “ Được rồi, được rồi, em mau vào đi.
Anh cũng về đã mẹ anh gọi nãy giờ rồi.
”
Nói xong hắn phất phất tay như đang ra hiệu đuổi cô vào, em mau vào đi, anh hai của em sắp nổi điên rồi đấy.
Còn không mau vào thì cậu ta thật sự sẽ xuống tận đây nuốt sống anh đó.
Ngôn Cách bĩu môi xoay người vào nhà, được thôi, mai lại tính sổ với chú, nhìn chú ăn mặc mỏng manh như vậy, em cũng sợ chú bị trúng gió!
………
Lúc Cố Dư về đến nhà đã hơn một giờ sáng, hắn vừa tắm xong bước ra ngoài đã thấy điện thoại báo một loạt tin nhắn tới, thuận tay cầm lên đọc, một hàng chữ đập vào mắt làm chấn động cả người.
[ Cố Dư, là mình đây, Uông Hiểu Phù của cậu đã quay lại, thời gian qua cậu có khỏe không? Nếu được mình và cậu gặp nhau nhé? Được không??]
[Mình biết cậu giận mình đã bỏ đi, nhưng mình thật sự có nỗi khổ tâm, mong cậu sẽ hiểu.
]
[Nếu được xin cậu hãy gọi lại cho mình nhé! Dư Dư!]
Toàn bộ máu trong người như bị đông lại, hai mắt dán chặt vào từng dòng chữ trên màn hình như thể hận không moi được từ điện thoại ra ngoài, vẻ mặt âm trầm, đã qua bao nhiêu năm rồi, khi nhận được tin nhắn từ người mà hắn từng mong mỏi nhất, hắn lại cảm thấy trỗng rỗng một cách đáng sợ như thể này, tâm trạng lúc này của hắn như bị trộn lẫn bởi hàng trăm loại cảm xúc khác, không thể nào nói nỗi.
Chậm rãi tắt màn hình, ngồi phịch xuống chiếc giường nhỏ của mình, trầm mặc cúi đầu nhìn nền nhà, cố gắng bình ổn lại nội tâm đang rối như tơ vò của mình.
.