Tâm trí nàng tập trung vào bản chuẩn bị mà nàng đang đọc, Elizabeth bước chậm rãi trên con đường từ những nhà kho của Havenhurst đến tòa nhà chính.
Hàng rào cao về phía bên phải nàng đã che chắn những ngôi nhà phục vụ khỏi tầm nhìn của nhà chính nơi những người thợ nề đang làm việc. Một tiếng bước chân dội lên phía sau nàng, và trước khi nàng có thể quay người lại hay phản ứng lại, nàng bị tóm lấy ở eo và bị kéo về phía sau, một bàn tay đàn ông che lấy miệng nàng, ngăn cản tiếng thét sợ hãi hoảng loạn của nàng.
“Suỵt, nín đi, Elizabeth, anh đây” một giọng nói quen thuộc vang lên khẩn cấp. “Đừng hét được không?”
Elizabeth gật đầu, bàn tay nới lỏng ra, và nàng xoay người lại trong vòng tay chờ đợi của Robert. “Anh đã ở đâu vậy?” nàng hỏi, trong lúc cười và khóc và ôm chặt chàng. “Tại sao anh bỏ đi mà không nói với em một tiếng là anh đi đâu? Em có thể giết anh vì đã làm em lo lắng quá-”
Đôi tay chàng ghì chặt vai nàng, lôi nàng đi, và có một biểu hiện khẩn cấp trên khuôn mặt hốc hác của chàng. “Không có thời gian cho những lời giải thích. Gặp anh lùm cây vào lúc choạng vạng tối, và vì chúa đừng nói với ai là em đã gặp anh.”
“Thậm chí cả Bentner-”
“Không ai cả! Anh phải rời khỏi đây trước khi một trong những người hầu nhìn thấy anh. Anh sẽ ở lùm cây gần cây cherry yêu thích của em vào lúc choạng tối.”
Chàng rời nàng ở đấy, di chuyển lén lút khỏi con đường và biến mất trong lùm cây cạnh nó trước khi nhìn nhanh về hai hướng để đảm bảo chàng không bị ai nhìn thấy.
Elizabeth cảm giác như nàng đang tưởng tượng toàn bộ cuộc chạm trán ngắn ngủi kia. Cảm giác không chân thực vẫn đọng lại trong nàng khi nàng bước vào phòng khách, nhìn hoàng hôn buông xuống với sự chậm chạp khó chịu, trong khi nàng đang cố suy nghĩ tại sao Robert lại sẽ sợ hãi nếu bị nhìn thấy bởi người quản gia già trung thành của họ. Rõ ràng là chàng đang gặp vấn đề rắc rối nào đó, có lẽ với những người có thẩm quyền. Nếu như vậy, nàng sẽ nhờ sụ giúp đỡ và những lời khuyên của Ian. Robert là anh trai nàng, và nàng yêu chàng bất kể những lỗi lầm của chàng; Ian sẽ hiểu điều đó. Khi đó, hai người đàn ông sẽ tiến tới đối xử với nhau như họ hàng vì lợi ích của nàng. Nàng lén đi ra khỏi nhà, cảm giác như kẻ trộm.
Robert đang ngồi dựa lưng vào cây cherry cũ, rầu rĩ ngắm đôi ủng bị trầy xước của chàng khi Elizabeth nhìn thấy chàng, và chàng liền nhanh nhẹn đứng dậy. “Em không ngẫu nhiên mang thức ăn đến phải không?”
Nàng đã đúng, nàng đã nhận ra là chàng trông gần chết đói. “Có, nhưng chỉ một ít bánh mỳ và cheese,” nàng giải thích, lấy chúng ra từ phía sau váy của nàng. “Em không nghĩ được cách nào để đưa nhiều đồ ăn ra hơn mà không làm người khác tự hỏi em đang cho ai ăn ngoài lùm cây này, Robert,” nàng hét lên, khong bị xao nhãng bởi thứ nhu cầu thông thường như thức ăn nữa, “Anh đã ở đâu vậy, tại sao anh lại rời em như thế, và cái gì-”
“Anh không rời bỏ em,” chàng ngoạm một miếng dữ tợn. “Chồng em đã bắt cóc anh một tuần sau cuộc đọ súng của bọn anh và tống anh lên một trong những chiếc thuyền của anh ta. anh đáng lẽ đã chết-”
Nỗi đau và sự không tin tràn ngập trong Elizabeth. “Đừng nói điều đó với em,” nàng thét lên, điên cuồng lắc đầu. “Đừng- anh ấy không-”
Hàm Robert nghiến lại, và chàng dật tung chiếc áo sơ mi ra khỏi thắt lưng, nâng nó lên và quanh lưng lại phía nàng. “Đây là vật kỷ niệm của một trong những lần xâm phạm của hắn.”
Một tiếng thét dâng lên trong cổ họng Elizabeth, và nàng ghì mui bàn tay vào miệng nàng, cố gắng che đậy nó. Thậm chí sau đấy nàng có cảm giác như nàng sắp nôn ra. “ôi chúa tôi”, nàng nói hổn hển, nhìn chiếc sẹo hiện lên rõ rệt gạch chéo từng inch trên lưng mỏng của Robert, “Oh my God. Oh my God”
“Em đừng ngât xỉu ra đây.” Robert nói, giữ chặt cánh tay nàng để giúp nàng đứng vững hơn. “Em phải mạnh mẽ, không thì hắn sẽ hoàn thành chiến tích của hắn.”
Elizabeth ngồi sụt xuống đất, để đầu nàng gối tựa vào hai đầu gối, tay nàng vòng chặt xung quanh bụng, đung đưa không dứt đi đi lại lại. “Oh, my God” nàng cứ tiếp tục nói như vậy trước suy nghĩ về da thịt bị đánh đập của chàng. “Oh, my God”
Bắt buộc bản thân nàng thở những hơi thở dài và đều đặn, cuối cùng nàng bình tĩnh hơn. Tất cả mọi nghi ngờ, những cảnh báo, và những dấu vết, kết tinh trong tâm trí nàng, tập trung vào bằng chứng trên lưng bị hành hạ của Robert và một sự băng giá xuyên qua nàng, làm nàng vô tri với tất cả mọi thứ, kể cả nỗi đau. Ian là người tình của nàng, người tình của nàng; nàng đã nằm trong vòng tay của kẻ biết rõ là chàng đã làm gì với anh trai nàng.
Dựa một tay vào cây, nàng run run đứng dậy. “Kể cho em” nàng khàn khàn nói.
“Nói cho em biết tại sao hắn lại làm việc này ư? hay kể cho em về những năm tháng anh trải qua thối nát ở hầm mỏ, kéo than đá ra? hay kể cho em về những đánh đập mà anh bị lần cuối khi anh cố gắng trốn thoát và trở về với em?”
Elizabeth chà hai cánh tay nàng, chúng có cảm giác lạnh cóng và tê liệt. “hãy kể cho em tại sao.” nàng nói.
“Em mong anh phải giải thích lý do hành động của một thằng điên như cái chết tiệt nào đây?” Robert nói rít lên, và rồi với nỗ lực phi thường, chàng bình tĩnh lại. “Anh đã có hai năm để suy nghĩ về nó, đã cố gắng hiểu, và khi anh nghe hắn ta lấy em, mọi việc trở nên rõ ràng như tấm kính. Hắn đã cố gắng giết anh trên đường Mablemarle vào cái tuần diễn ra cuộc đấu súng của bọn anh, em có biết điều đó không?”
“Em đã thuê thám tử để cố gắng tìm anh,” nàng nói, gật đầu với ý nàng biết một phần việc đấy, không nhận thấy Robert trở nên xám hơn lúc trước. “nhưng họ nghĩ anh đã cố gắng giết anh ấy.”
“rác rưởi”
“Đó chỉ là- phỏng đoán,” nàng thừa nhận. “Nhưng tại sao Ian lại muốn giết anh”
“Tại sao ư?” chàng cười khinh bỉ, ngấu nghiến bánh mỳ và cheese như một người đang chết đói trong khi Elizabeth nhìn chàng, tim nàng xoắn lại. “Có một điều là vì anh đã bắn hắn trong cuộc đấu súng. Nhưng nó chưa phải là sự thực. Anh đã làm thất bại kế hoạch của hắn khi anh bước vào nhà kính. Hắn biết là hắn đang vươn lên tầm cao hơn bản thân hắn khi hắn tiến tới em, nhưng anh đã đặt nặng trách nhiệm hơn lên hắn. Em có biết là, “ chàng nói tiếp với điệu cười cay nghiệt, “có những người đã quay lưng lại với hắn vì đoạn ấy không? Khá nhiều đấy, anh nghe nói trước khi anh bị tống vào khoang một trong những chiếc tàu của hắn.”
Elizabeth thở một hơi run run. “Anh định làm gì đây?”
Robert dựa đầu chàng về phía sau và nhắm mắt lại, trông đau khổ. “Hắn sẽ giết anh nếu hắn biết anh vẫn còn sống,” chàng nói với sự tin chắc tuyệt đối. “Anh không thể nhận trận đòn như lần trước nữa, Elizabeth. anh đã ở trên vực chết trong một tuần.”
Một tiếng thổn thức thương xót và sợ hãi dâng lên trong cổ họng nàng. “Buộc tội theo pháp luật chăng?” Nàng hỏi, giọng nàng hạ xuống như lời thì thầm tuyệt vọng. “Ý anh là đến gặp các nhà cầm quyền ư?”
“Anh có nghĩ về việc đấy. Anh muốn làm điều đó kinh khủng đến nỗi anh hầu như không ngủ vào đêm, nhưng bây giờ họ sẽ không tin lời anh. Chồng em bây giờ là một người giàu và có thế lực.” Khi chàng nói “chồng em” chàng nhìn nàng có vẻ buộc tội đến nỗi Elizabeth khó có thể nhìn đôi mắt bị ám ảnh của chàng.
“Em-' nàng nâng bàn tay trong lời xin lỗi vô vọng, nhưng nàng không biết nàng xin lỗi về việc gì, và nước mắt bắt đầu làm mờ mắt nàng và làm cản trở lời nói của nàng. “xin anh” nàng gào lên vô vọng. “Em không biết phải nói hay làm gì đây. Em vẫn chưa biết. Em không thể nghĩ được”
Chàng bỏ rơi miếng bánh mỳ và vòng tay quanh người nàng. “Khổ thân đứa em xinh đẹp,” chàng nói. “Anh đã nằm những đêm không ngủ vì lo lắng cho em, cố gắng không nghĩ đến đôi bàn tay bẩn thỉu của hắn chạm em. Hắn sở hữu nhữn g mỏ than- sâu, những hầm khai thác vô tận dưới lòng đất nơi những người đàn ông làm việc như những con vật và bị đánh như những con bò. Đó là nơi hắn kiếm tiền cho tất cả những gì hắn mua.”
Bao gồm tất cả nữ trang và đồ lông thú chàng đã mua cho nàng, Elizabeth nhận ra, và sự cần thiết phải nôn mửa gần như dồn dập tới. Nàng rùng mình liên tục trong vòng tay Robert. “Nếu anh không đưa anh ấy ra trước quan tòa, anh sẽ làm gì?”
“Anh sẽ làm gì ư?” chàng hỏi. “Đây không phải chỉ là câu hỏi cho mình anh, Elizabeth. Nếu hắn biết là em biết việc hắn làm, cái lưng xinh đẹp của em sẽ không chịu được sự trừng phạt như cái lưng của anh. Em sẽ không thể sống sót qua những gì hắn để cho người của hắn làm với em.”
Vào thời điểm ấy, sự sống không còn quan trọng với Elixabeth nữa. Nàng đang bị hành hạ bên trong. nàng đang dần chết đi.
“Chúng ta phải trốn đi. Dùng tên mới. Tìm cuộc sống mới.” Đó là lần đầu tiên Elixabeth không phải dừng để cân nhắc Havenhurst trước khi đưa ra quyết định. “Ở đâu?” nàng hỏi trong giọng thì thầm rã rời.
“Để việc đó cho anh. Em có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong khoảng thời gian vài ngày?”
Nước mắt rơi xuống từ đôi mắt ghì chặt của nàng bởi vì nàng không sự chọn lựa nào khác. Không có phương án nào khác. Không Ian. “Khá nhiều, em nghĩ vậy” nàng nói đều đều, “nếu em có thể tìm cách bán một vài nữ trang.”
Vòng tay chàng siết chặt, và chàng hôn một nụ hôn anh em lên thái dương nàng. “Em phải nghe theo lời hướng dẫn của anh một cách chính xác. Hãy hữa với anh là em sẽ theo chứ?”
Nàng gật đầu trên vai chàng và đau đớn nuốt. “Phải không ai được biết em bỏ đi. Hắn sẽ ngăn cản em nếu hắn biết được em định làm gì.”
Elizabeth gật đầu lần nữa; Ian sẽ không để nàng đi dễ dàng thế, và sẽ không bao giờ không đưa ra núi những câu hỏi. Sau sự làm tình nóng bỏng của họ, chàng chắc chắn sẽ không tin nàng muốn chia ly vì nàng không muốn sống cùng chàng.
“Bán tất cả mọi thứ có thể được nếu không gây sự nghi ngờ. Hãy đến London. Đó là một thành phố lớn, và nếu em sử dụng cái tên khác và cố gắng biến dạng một chút thì em sẽ không bị nhận ra. vào thứ 6, hãy thuê một xe ngựa từ London đi Thurston Crossing theo đường Bernam. ở đó có một ngôi nhà đưa thư, và anh sẽ đợi em ở đấy. Chồng em sẽ cho một đội tìm kiếm em khi họ biết sự biến mất của em. Họ sẽ tìm người phụ nữ tóc vàng, và nếu họ tìm thấy anh, anh sẽ chết chắc. Nếu em ở với anh, em cũng sẽ như thế nếu hắn tìm thấy em trước. Chúng ta sẽ đi như người đàn ông và người vợ; anh nghĩ đó là cách tốt nhất.”
Elizabeth lắng nghe tất cả mọi điều, nàng hiểu tất cả, nhưng nàng dường như không thể di chuyển hay cảm nhận. “Chúng ta sẽ đi đâu?” nàng hỏi chết lặng. “Anh vẫn chưa quyết định. Đi Brussels, có thể, nhưng nó quá gần. Có thể là American. Chúng ta sẽ di chuyển hướng bắc và ở Helmshead. nó là ngôi làng nhỏ ở phái bờ biển, rất xa lánh và tỉnh lẻ. Họ chỉ có những tờ báo không thường xuyên, do vậy ho sẽ không biết được sự biến mất của em. Chúng ta sẽ chờ đợi những chuyến tàu đi đến các thuộc địa ở đấy.”
Bàn tay chàng ghì chặt lại, đẩy nàng ra. “Anh phải đi đây. Em có hiểu là em cần phải làm gì không?”
Nàng gật đầu.
“Một điều nữa. Anh muốn em phải cãi nhau với hắn-trước mặt người khác, nếu có thể. Nó không nhất thiết phải là điều gì nghiêm trọng- chỉ cần đủ đến hắn nghĩ là em tức giận, để em có thể bỏ đi mà hắn sẽ không nhanh chóng điều tra đường đi của em. Em có thể làm thế không?”
“Được”, nàng nói khàn khàn. “Em có thể nghĩ được. Nhưng em muốn để bức thư ngắn cho anh ấy, nói với anh ấy” nước mắt đọng lại trong họng nàng với ý nghĩa để lại cho chàng bức thư ngắn; chàng có thể là một con quỷ, nhưng trái tim nàng từ chối bỏ rơi tình yêu của nàng với tốc độ nhanh như tâm trí nàng chấp nhận sự phản bội của chàng “để nói với anh ấy tại sao em lại bỏ đi.” giọng nàng vỡ òa, và vai nàng bắt đầu rung lên bởi những tiếng thổn thức đau khổ.
Robert ôm ghì nàng vào vòng tay lần nữa. Ngoại trừ cử chỉ xoa dịu, giọng chàng lạnh giá và không tha thứ. “Không bức thư nào cả! Em có hiểu anh không? Không một bức thư nào cả. Để sau,” chàng hứa, giọng chàng mềm lại và ngọt xớt “Để sau đấy, khi chúng ta thành công trốn thoát, em có thể viết cho hắn và kể cho hắn biết mọi thứ. Em có thể viết cả tuyển tập cho thằng khốn kia. Em có hiểu tại sao em phải làm như khẩn cấp nhất thiết rời khỏi đó vì một cuộc cãi cọ bình thường không?”
“Em hiểu” nàng khàn khàn nói. “Anh sẽ gặp em vào thứ sáu,” chàng hứa, rời khỏi nàng và hôn lên má nàng. “Đừng làm thất bại”
“Em sẽ không đâu.”
Máy móc đi qua những cảm xúc trong cuộc sống sinh hoạt và của sự tồn tại, Elizabeth gửi tin ngắn cho Ian vào tối đó thông báo với chàng ý định nàng ở lại một đêm ở Havenhurst để nàng có thể xem xét lại sổ sách. Ngày hôm sau, thứ tư, nàng đi London, nữ trang của nàng đựng trong bao nhung nhỏ được che đậy dưới áo choàng. mọi thứ đều ở đấy, kể cả chiếc nhẫn đính hôn của nàng. Cẩn thận tỉ mỉ cho sự cần thiết phải giấu diếm, nàng để Aaron thả nàng xuống đường Bond, rồi nàng thuê xe ngựa đến cửa hàng nữ trang đầu tiên ở vùng lân cận nơi mà nàng khó có thể bị nhận ra.
Người bán đồ nữ trang khá ấn tượng với những gì nàng đưa ra. thực ra là không nói được lời nào. “Tất cả chúng đều những viên đá rất đặc biệt, Bà...”
“Bà Roberts,” Elizabeth nói vào với biểu hiện cảm nghĩ không nói nên lời. Bây giờ khi mọi việc không còn ý nghĩ gì nữa, nói dối và che dấu trở nên nhẹ nhàng hơn.
Số tiền mà người bán hàng đề nghị với nàng cho số nữ trang mang lại vết đâm cảm xúc đầu tiên xuyên qua người nàng, nhưng nó chỉ là có ý nghĩa của sự thất vọng nhẹ nhàng. “Chúng phải đáng giá hai mươi lần cái số tiền ấy.”
“Ba mươi lần, có thể hơn nữa, nhưng tôi không có khách hàng có thể chi trả với cái giá cao ngất ngưởng ấy. Tôi sẽ phải bán chúng cho bất kỳ khách hàng nào sẵn lòng trả giá.” Elizabeth gật đâu chết lặng, tâm hồn nàng không còn hơi sức đâu để mặc cả, để chi cho ông ta thấy ông ta có thể bán chúng cho những người buôn nữ trang ở đường Bond với giá trị gấp mười lần số tiền mà ông ta trả cho nàng. “Tôi không giữ lượng tiền như vậy ở đây. bà sẽ phải đi đến ngân hàng của tôi.
Hai giờ sau, Elizabeth rời khỏi ngân hàng được chỉ định với một mớ tài sản giấy phiếu có thể đựng đầy cái bao lớn và túi lưới của nàng.
Trước khi rời London, nàng gửi lời nhắn cho Ian là nàng định sẽ dành một đêm ở ngôi nhà trên đường Promenade, dùng lý do là nàn muốn đi mua sắm và tìm kiếm thêm người hầu. Đó là lý do không thỏa đáng, nhưng Elizabeth đã qua cái điểm cho những suy nghĩ hợp lý. Nàng theo những lời chỉ dẫn của Robert một cách tự động; nàng không trệch hướng hay ứng biến; nàng cũng không cảm nhận. Nàng cảm giác như một người đã chết nhưng cơ thể vẫn đi lại xung quanh như ma cà rồng.
Ngồi cô độc trông phòng ngủ của nàng ở đường Promenade, nàng nhìn trống rỗng ra ngoài cửa sổ xuyên qua màn đêm dày đặc, những ngón tay nàng vẩn vơ xoắn với nhau ở trong lòng nàng. Nàng phải gửi Alex một bức thư ngắn để nói lời tạm biệt, nàng nghĩ. Đó là suy nghĩ đầu tiên về tương lai của nàng trong suốt hai ngày qua. Khi suy nghĩ bắt đầu hình thành, tuy nhiên, nàng đã ước là nó không đến. Ngay khi nàng quyết định nàng sẽ có thể không mạo hiểm viết thư cho Alexandra, tâm trí nàng bắt đầu giày vò nàng với thử thách duy nhất còn lại trước nàng. Nàng phải gặp Ian; nàng không thể lảng tránh chàng trong hai ngày mà không dấy lên sự nghi ngờ của chàng. Hay nàng có thể? nàng tự hỏi tuyệt vọng. Chàng đã đồng ý để nàng sống cuộc sống của chính bản thân nàng, và nàng đã thỉnh thoảng ở lại Havenhurst kể từ khi họ lấy nhau. Tất nhiên; lý do là vì thời tiết xấu, chứ không phải những lý do chợt nảy ra.
Bình minh bắt đầu bừng sáng trên bầu trời khi nàng bắt đầu chìm vào giấc ngủ trên ghế.
Khi xe ngựa của Elizabeth về đến Havenhurst vào ngày hôm sau, nàng nửa hy vọng thấy xe ngựa của Ian trên đường xe đi vào nhà, nhưng mọi thứ có vẻ diễn ra như thông thường và yên bình. Với số tiền có sẵn của Ian, Havenhurst có những người hầu mới; những người giữ ngựa dắt ngựa bên cạnh chuồng ngựa; những người làm viền đang nằm phủ lên nhưng chiếc giường hoa chồi. Bình thường và bình yên, nàng nghĩ với một chút cuồng loạn khi Bentner mở cánh cửa. “Cô đã ở đâu vậy, thưa cô?” ông hỏi, lo lắng tìm kiếm trên gương mặt tái xám của nàng. “Hầu tước gửi lời ông ấy muốn cô trở về nhà.”
Elizabeth đáng lẽ ra phải nghĩ điều đó, nhưng thực sự là nàng không mong đợi. “Tôi không biết là tại sao tôi phải làm vậy, Bentner,” nàng nói với giọng căng thẳng mà có thể được coi là bị làm phiền. “Chồng tôi dường như quên là chúng tôi có cuộc thương thảo khi lấy nhau.”
Bentner, người mà vẫn không vừa lòng với Ian vì cách cư xử trước đây của chàng với cô chủ của ông- nếu không nói đến sự tấn công lên cơ thể Bentner vào ngày mà chàng dùng vũ lực bước vào ngôi nhà trên đường Promenade- bây giờ không thể tìm lý do nào để bào chữa cho hầu tước. Thay vì đó, ông bước xuống phòng lớn bên cạnh gót chân nàng, nhìn lo lắng lên khuôn mặt nàng. “Cô trông không ổn lắm, cô Elizabeth,” ông nói. “Liệu cô có cần tôi gọi Winston chuẩn bị cho cô tách trà nóng với một chút bánh nướng tuyệt hảo của ông ta không?”
Elizabeth lắc đầu và bước vào thư viện, nơi nàng ngồi xuống tại bàn viết và soạn ra cái mà nàng hy vọng là một bức thư ngắn thoái thác lịch sự cho chồng nàng biết ý định của nàng sẽ ở Havenhurt tối nay để hoàn thành công việc ở các sổ kế toán. Người hầu đưa bức thư không lâu sau đó, với chỉ dẫn phải chuẩn bị chuyến đi không quá bảy tiếng đồng hồ. Elizabeth không muốn trong bất cứ tình huống nào để Ian rời khỏi ngôi nhà của họ-ngôi nhà của chàng- đến đây vào buổi sáng- hay tồi tệ hơn là tối nay.
Ngày mai nàng sẽ đối diện với chàng, nhưng chỉ vài tiếng nữa...
Elizabeth bừng tỉnh trong khoảnh khắc hoảng sợ khi cánh của phòng ngủ nàng bật ra lúc gần bình minh, và Ian hiên ngang bước vào phòng tối. “Em muốn bắt đầu trước hay để anh?” chàng nói sít sao, đến đứng bên cạnh giường nàng.
“Ý anh là gì?” nàng hỏi với giọng run run.
“Ý anh là,” chàng nói, “hoặc là em bắt đầu trước và nói cho anh biết cái lý do chết tiệt nào khiến em bỗng nhận ra việc ở cùng với anh lại đáng ghê như thế, hay anh sẽ bắt đầu trước và nói cho em biết cảm giác của anh thế nào khi anh không biết em ở đâu và tại sao em lại ở đấy!”
“ Em đã gửi tin cho anh cả hai đêm”
“Em gửi cái tin khốn khiếp mà đến sau khi màn đêm buông xuống lâu rồi cả hai lần, báo cho anh biết là em có ý định ngủ lại ở đâu đấy. Anh muốn biết tại sao?”
Những người đàn ông làm việc cho chàng bị đánh như những con vật. nàng nhắc nhở bản thân mình. “Đừng quát em”, Elizabeth nói run run, bước ra khỏi giường và lôi chăn phủ bao quanh nàng để che dấu bản thân nàng khỏi chàng.
Lông mày chàng nheo lại thành một cái nhíu mày đáng ngại. “Elizabeth?” chàng hỏi, tiến lại gần nàng.
“Đừng chạm em!” nàng thét lên.
Giọng nói Bentner xuất hiện ở cánh cửa. “có cái gì nhầm lẫn không quý cô?” ông hỏi, dũng cảm nhìn chằm vào Ian.
“Ra khỏi đây và đóng cái cửa khốn khiếp lại sau ông!” Ian bực tức cáu kỉnh.
“Để cửa mở” Elizabeth nói nóng nảy, và người quản gia dũng cảm làm đúng lời nàng nói.
Với sáu bước chân dài Ian đi đến cánh cửa, đóng nó lại với lực mạnh làm nó đâm sầm vào khung, và Elizabeth bất đầu run lên hoảng sợ. Khi chàng xoay người lại và bắt đầu bước về phía nàng, Elizabeth cố gắng lùi lại, nhưng nàng dẫm phải khăn phủ giường và phải đứng lại nơi nàng đang đứng.
Ian nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đối mắt nàng và dừng lại trước nàng vài inch. Tay chàng nâng cao, và nàng co rúm lại, nhưng cánh tay đó chỉ đưa lên má nàng. “Em yêu, chuyện gì vậy?” chàng hỏi. Chính giọng chàng khiến nàng muốn khóc dưới chân chàng, giọng nam trung đẹp tuyệt đó; và khuôn mặt chàng -khuôn mặt đẹp thô ráp mà nàng yêu thiết tha. Nàng muốn cầu xin chàng nói cho nàng biết những lời Robert và Wordsworth nói là lừa dối-tất cả đều là lừa dối. “Cuộc sống của anh phụ thuộc vào việc này. Cuộc sống của em cũng vậy. Đừng làm thất bại” Robert đã thỉnh cầu. Nhưng, trong khoẳnh khắc yêu đuối, nàng thực sự cân nhắc việc kể Ian mọi thứ nàng biết và để chàng giết nàng nếu chàng muốn vậy; nàng thà chết còn hơn chịu đựng sự giày vò của cuộc sống với ký ức của những lời nói dối mà đã là cuộc sống của họ-còn hơn chịu đựng sự giày vò của cuộc sống thiếu bóng chàng.
“Em ốm ư?” chàng hỏi, nhíu mày và tỉ mỉ quan sát khuôn mặt nàng.
Nắm lấy lý do mà chàng đưa ra, nàng gật đầu nhanh chóng. “Vâng, em cảm thấy không khỏe lắm.”
“Đó có phải lý do tại sao em lại đi London không? Để gặp bác sỹ?” nàng gật đầu nhanh chóng, và làm nàng sợ hãi bối rối, chàng bắt đầu mỉm cười-nụ cười biếng nhác dịu dàng đã luôn làm các giác quan của nàng nhảy lên. “Em đang có bầu phải không em yêu? Có phải đó là lý do tại sao em lại hành động lạ lùng như vậy không?” Elixabeth im lặng, cố gắng cân nhắc xem tính hợp lý khôn ngoan của việc trả lời có hay không- nàng nên trả lời không, nàng nghĩ. Chàng sẽ săn đuổi nàng đến tận cùng của trái đất nếu chàng tin là nàng đang mang thai đứa con của chàng.
“Không! Ông ta- bác sỹ nói chỉ là một chút kích động”
“Em đã làm việc và chơi quá sức” Ian nói, trông giống như hình ảnh của một người chồng hết lòng lo lắng. “Em cần nghỉ ngơi nhiều hơn”
Elizabeth không thể chịu đựng nhiều hơn nữa- không chịu đựng nổi sự dịu dàng giả tạo của chàng hay sự lo lắng quan tâm của chàng hay ký ức về cái lưng bị đánh đập của Robert. “Em đi ngủ đây” nàng nói trong giọng điệu nghèn nghẹt. “Một mình” nàng nói thêm, và khuôn mặt chàng trở nên trắng bệch như thể nàng vừa tát chàng.
Trong suốt cuộc đời trưởng thành của chàng, Ian dựa gần như chủ yếu nhiều vào giác quan của chàng ngang bằng như sự thông minh của chàng, và lúc đấy chàng không muốn tin vào lời giải thích mà cả hai cùng đưa ra. Vợ chàng không muốn chàng trên giường nàng; nàng thu mình lại tránh cái chạm của chàng; nàng đã rời nhà hai đêm liên tiếp; và hơn tất cả những cái đó- tội lỗi và sự sợ hãi hiện rõ trên khắp khuôn mặt tái xám của nàng.
“Em có biết người đàn ông nghĩ gì,” chàng nói với giọng bình tĩnh mà ngược lại với nỗi đau đang xuyên qua chàng. “Khi vợ mình không ở nhà vào ban đêm và không muốn anh ta ở trong giường của cô khi cô ta trở về không?”
Elizabeth lắc đầu.
“Anh ta nghĩ,” Ian nói bình thản, “rằng có lẽ có ai đó đã thay thế vị trí của anh ta trên chiếc giường đó.
Sự tức giận làm đôi gò má tái xám của nàng trở nên sáng hơn.
“Em đang đỏ mặt đấy em yêu” chàng nói bằng cái giọng đáng sợ.
“Em đang điên tiết đây” nàng đáp trả, tạm thời quên rằng nàng đang đương đầu với một người điên.
Cái nhìn sửng sốt của chàng gần như ngay lập tức bị thay bởi biểu hiện của sự nhẽ nhõm thở phào và rồi bối rối “Anh xin lỗi, Elizabeth”
“X-Xin anh hãy ra khỏi đây!” Elizabeth hét lên với sự bùng nổ sức mạnh cuối cùng. “Hãy rời khỏi đây và để em nghỉ ngơi. Em đã nói với anh là em mệt rồi. và em không thấy anh có quyền gì mà phải quá buồn! Chũng ta đã có cuộc thương lượng trước khi cưới-em được quyền sống cuộc sống của em không có sự can thiệp nào và hỏi vấn em như thế này là sự can thiệp!” Giọng nàng vỡ ra và sau một cái nhìn nheo mắt nữa chàng bước ra khỏi phòng.
Tê liệt với cảm giác nhẹ nhõm và nỗi đau, Elizabeth chui vào giương và kéo khăn trải giường lên dưới cằm nàng, nhưng thậm chí cái ấm áp xa xỉ của chúng cũng không xua nổi cái lạnh giá và cơn sốt đang thay phiên nhau làm nàng run lên. Vài phút sau đấy, một bóng đen chiếu xuống giường nàng, và nàng gần như hét lên hoảng sợ trước khi nàng nhận ra đó là Ian, vừa lặng lẽ bước vào phòng qua cánh của thông giữa hai phòng của họ.
Vì nàng đã thở mạnh khi nàng nhìn thấy chàng nên giả vờ là nàng đang ngủ trở nên vô dụng. Trong nỗi sợ hãi im lặng nàng quan sát chàng bước đến cạnh giường nàng. Không nói một lời chàng ngồi xuống bên cạnh nàng, và nàng nhận thấy có một chiếc ly trong tay chàng. Chàng để nó lên bàn bên cạnh, rồi chàng vươn phía sau nàng để dựng gối nàng lên, làm Elizabeth không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi dậy và dựa vào chúng. “Uống cái này”, chàng hướng dẫn với giọng điệu bình tĩnh.
“cái gì vậy?” nàng hỏi nghi ngờ “Nó là brandy. Nó sẽ giúp em ngủ”
Chàng quan sát khi nàng uống nó, và khi chàng nói tiếp, một nụ cười dịu dàng hiện ra trong giọng nói của chàng. “Vì chúng ta đã loại bỏ lý do có một người đàn ông khác để giải thích cho mọi việc này, anh chỉ có thể giả định có việc gì đó xảy ra không đúng ở Havenhurst. Có phải vậy không?”
Elizabeth nắm lấy lý do đó như thể nó là lộc thánh từ thiên đường. “Vâng” nàng thì thầm, gật đầu mạnh mẽ.
Vươn người xuống, chàng hôn lên trán nàng và nói trêu đùa, “Để anh đoán xem- em phát hiện nhà máy đã lấy của em quá nhiều tiền?” Elizabeth nghĩ nàng sẽ chết vì sự giày vò ngọt ngào khi chàng tiếp tục dịu dàng trêu ghẹo nàng về tính tiết kiệm của nàng. “Không phải nhà máy ư? Thế có thể là người bán bánh mỳ, và ông ta chắc chắn đã từ chối đưa cho em cái giá tốt hơn cho việc mua hai ổ bánh mỳ thay vì một ổ.” (Thấy thương Ian quá các sis)
Nước mắt trào dâng lên trong mắt nàng, sắp phản bội nàng để trào ra ngoài, và Ian thấy chúng. “Tồi tệ đến mức ấy ư?” chàng đùa, nhìn vào sự lộng lẫy nghi ngờ trong đôi mắt nàng. “Chắc nó phải là việc em đã tiêu quá tiền tiêu vặt của em.” Khi nàng không phản ứng lại sự thăm dò tra hỏi nhẹ nhàng của chàng, Ian cười làm yên lòng nàng và nói, “Bất cứ vấn đề gì đi nữa, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết nó.”
Nó có vẻ như chàng dự định ở lại, và điều đó làm Elizabeth thoát khỏi nỗi u sầu im lặng của nàng đủ để nói nghẹn ngào. “Không- vấn đề là những người người thợ. Họ chi phí nhiều hơn em-em nghĩ. Em dành một phần tiền cá nhân cho họ bên cạnh khoản tiền anh cho em vay dành cho Havenhurst.”
“Ồ, vậy do những người thợ”, chàng nhe răng, cười khúc khích. “Em phải để ý đến bọn họ, để cho chắc chắn. Họ sẽ đảy em vào nhà tế bần nếu như em không để ý đến số vữa, hồ mà bọn họ đòi em thanh toán. Anh sẽ nói chuyện vói bọn họ vào buổi sáng.”
“Không!” nàng thốt lên, cố gắng bịa đặt. “Đó chỉ là điều làm em quá buồn. Em không muốn anh phải can thiệp vào. Em đã muốn tự giải quyết nó. Bây giờ mọi việc được giải quyết ổn thỏa nhưng nó hơi mệt mỏi. và do vậy em đi gặp bác sỹ để xem tại sao em cảm thấy mệt. Ông-ông ấy nói không có gì trên thế giới này sai với em cả. Em sẽ về nhà Montmayne ngày kia. Đừng ở đây đợi em. Em biết bây giờ anh bận như thế nào mà.
“Xin anh”, nàng tuyệt vọng van nài, “hãy để em làm việc này, em xin anh” Ian đứng thẳng người, lắc đầu trong sự không tin mơ hồ. “Anh sẽ trao cho em cả cuộc đời anh với cái giá cho nụ cười của em, Elizabeth.”
“Em không phải van xin anh điều gì cả. Anh không muốn em chi tiêu khoản tiền riêng của em vào cái chốn này, tuy nhiên. Nếu em làm thế” chàng nói dối trêu ghẹo, “Anh có thể bắt buộc phải cắt giảm nó” Rồi, nghiêm trọng hơn, chàng nói “Nếu em cần thêm tiền cho Havenhurst, chỉ cần cho anh biết, nhưng số tiền tiêu xài của em chỉ để dành cho bản thân em. Uống hết brandy đã” chàng nhẹ nhàng yêu cầu, và khi nàng uống hết, chàng đặt một nụ hôn nữa lên trán nàng. “Ở đây bao lâu tùy em. anh có công việc ở Devon mà anh phải trì hoãn vì anh không muốn rời xa em. Anh phải đi đến đó và sẽ trở về London vào thứ ba. Em vui lòng đến đấy cùng anh thay vì Montmayne được không?”
Elizabeth gật đầu.
“Còn một điều nữa,” chàng nói, quan sát khuôn mặt tái xám của nàng và những đường nét căng thẳng, “Em hứa là bác sỹ không phát hiện vấn đề gì đáng ngại chứ?”
“Vâng”, Elizabeth nói “Em hứa đấy”
Nàng nhìn chàng quay trở lại phòng ngủ của chàng. Khoảnh khắc cánh cửa của chàng đóng lại, Elizabeth quay người lại, giấu khuôn mặt nàng trong gối. Nàng khóc cho đến khi nàng nghĩ không có thể còn giọt nước mắt nào sót lại trong nàng nữa, nàng lại khóc dữ dội hơn.
Ngang bên kia phòng, cánh cửa mở ra đại sảnh mở vang một tiếng kêu răng rắc, và Berta hé nhìn vào rồi nhanh chóng đóng lại. Quay sang Bentner- người mà thỉnh cầu ý kiến của cô khi Ian đóng sầm cửa lại trước mặt ông và đi nhanh về phía Elizabeth, Berta buồn rầu nói, “Cô ấy đang khóc như trái tim bị tan vỡ, nhưng ông ấy không có ở trong đó nữa.”
“Hắn ta đáng bị bắn!” Bentner nói với sự khinh miệt rõ ràng.
Berta rụt rè gật đầu và ghì chặt áo choàng dài xung quanh cô. “Chắc chắn, ông ấy là một người đáng sợ, Mr Bentner.”