Như Cõi Thiên Đường

Khi Elizabeth không đến ngôi nhà phố ở đường Upper Brook vào đêm thứ ba, tất cả những nghi ngờ mà Ian cố gắng kìm nén đã quay trở lại với mức độ cao hơn. Vào 11 giờ đêm hôm ấy, chàng đã gửi hai người hầu đến Havenhurst để hỏi xem nếu họ biết nàng ở đâu, và hai người nữa về Montmayne để xem nàng có đấy hay không.
vào 10 rưỡi sáng hôm sau, chàng được cho biết những người hầu ở Havenhurst nghĩ nàng đã về Montmayne cách đấy năm ngày, trong khi những người hầu của chàng thì cho là nàng đang ở Havenhurst trong thời gian đó. Elizabeth đã biến mất cách đây năm ngày, và không ai nghĩ đến việc rung chuông cảnh báo.
Vào một giờ chiều hôm đó, Ian gặp người đứng đầu của Bow Street, và tầm bốn giờ chiều chàng đã thuê một đội thám tử riêng gồm 100 người để tìm nàng. Có ít sự kiện để chàng có thể kể cho bọn họ. Tất cả đều biết chắc chắn là Elizabeth đã biến mất khỏi Havenhurst, nơi mà nàng bị nhìn thấy lần cuối cùng đêm hôm ấy với chàng; và rằng nàng đã không mang theo gì ngoại trừ quần áo nàng đang mặc trên người; và cũng không ai biết được những bộ quần áo đó như thế nào.
Có một điều Ian biết, nhưng chàng vẫn chưa sẵn sàng để tiết lộ điều đó trừ khi chàng tuyệt đối phải làm thế, và nó là lý do duy nhất chàng cố gắng tuyệt vọng giữ sự biến mất của nàng như một điều bí mật. Chàng biết vợ chàng đã sợ hãi một điều gì đó, một ai đó, vào cái tối cuối cùng nàng ở với chàng. Tống tiền là lý do duy nhất Ian có thể nghĩ đến, nhưng những kẻ tống tiền không bắt cóc nạn nhân của họ, và trong suốt cuộc đời của chàng, chàng không thể tưởng tượng được trong khoảnh khắc nào đó của cuộc đời tươi trẻ ngây thơ của Elizabeth, nàng lại hấp dẫn kẻ tống tiền nào đó. Nếu tống tiền không phải là động cơ, không một tội phạm nào lại điên loạn đến nỗi dám xâm phạm một nữ hầu tước và dẫm toàn bộ hệ thống công lý của Anh dưới gót chân hắn.
Hơn tất cả, chàng không thể chịu đựng nổi để xem xét một khả năng còn lại. Chàng không thể để bản thân chàng thậm chí tưởng tượng rằng nàng có khả năng chạy trốn với một người tình vô danh nào đó. Nhưng khi hàng giờ trở thành ngày, ngày rồi lại đêm, việc xua đuổi suy nghĩ xấu xa và ám ảnh đó trở nên khó hơn. Chàng lang thang khắp ngôi nhà, chàng đứng trong phòng nàng để cảm giác được gần nàng hơn, và rồi chàng say xỉn. Chàng say để làm êm dịu nỗi đau mất nàng và nỗi hoảng sợ không tên trong chàng.
Vào ngày thứ sáu, những tờ báo biết được các cuộc điều tra về sự biến mất của Lady Elizabeth Thornton, và tin tức nhanh chóng được đưa lên trang bìa của tờ Times và Gazette, cùng với hoàng loạt những suy đoán khủng khiếp bao gồm bắt cóc, tống tiền, và thậm chí còn đưa ra ám chỉ rằng Bà Hầu tước -marchioness Kensington đã có thể quyết định bỏ đi “Vì một lý do nào đó của chính cô ấy.”
Sau đấy, thậm chí cả sự kết hợp thế lực của gia đình Thornton và Townsende cũng không thể giữ báo chí khởi việc đưa ra tất cả mọi lời sự thật, phỏng đoán, hay sự dối trá hiển nhiên mà họ có thể khám phá hay sáng tạo ra. Họ dường như biết và in mọi mẩu thông tin mà Bow Street và những thám tử của Ian phát hiện ra. Tất cả người hầu ở các ngôi nhà của Ian và ở Havenhurst đều bị hỏi và những lời tuyên bố của họ được “Trích dẫn” bởi bọn báo chí tham lam. Chi tiết về cuộc sống riêng tư của Ian và Elizabeth bị mớm cho công chúng tham lam vô độ như những xẻng cỏ khô.

Thực tế, một bài báo ở tờ Times mà Ian lần đầu tiên đọc cho biết chàng bây giờ là một người bị tình nghi. Theo tờ Times, người hầu ở Havenhurst cho rằng đã minh chứng có một cuộc cãi lộn giữa Quý ông và Quý bà Thornton ở chính cái đêm là quý bà Thornton được nhìn thấy lần cuối cùng. Nguyên nhân của cuộc cãi cọ, người quản gia nói, là sự tấn công xấu xa của quý ông Thornton lên tính cách đạo đức của Quý bà Thornton như nó nói đến “một số điều tốt nhất tránh nói ra”.
Nàng hầu của quý bà Thornton, theo bài báo, đã bị suy sụp và khóc khi nàng ta thuật lại việc hé nhìn vào phong của cô chủ và nghe cô “Khóc như thể trái tim bị tan vỡ”. Nàng hầu còn cho biết lúc ấy trông phòng khá tối nên nàng ta không biết được liệu có xảy ra sự xâm phạm vũ lực nào lên người của cô chủ không, “nhưng cô đã không thể hay sẽ không nói điều đó không xảy ra”
Chỉ một trong số người hầu ở Havenhurst đưa lời khai không buộc tội Ian, và khi chàng đọc bài báo đó, nó khiến chàng đau đớn hơn bất cứ thứ gì mà họ có thể đã ám chỉ về chàng. Bốn ngày trước sự biến mất của quý bà Thornton, một người làm vườn mới được thuê tên là William Stokey đã thấy quý bà đi vào lùm cây từ cửa sau của ngôi nhà vào lúc chập choạng tối. và Stokey đã theo đi theo nàng, định hỏi nàng một câu hỏi liên quan đến lớp bồi phủ lên vườn hoa. Tuy nhiên ông ta không tiến lại gần nàng vì ông ta nhìn thấy nàng ôm “một người đàn ông không phải là chồng nàng.”
Những bài báo bình luận tức thì rằng việc không chung thủy có thể dẫn đến việc người chồng sẽ hành xử mức độ cao hơn là mắng nhiếc vợ anh ta, và rằng nó có thể kích động anh ta làm cô vợ biến mất... mãi mãi.
Những nhà cầm quyền vẫn do dự khi tin vào việc Ian có thể khử vợ anh ta chỉ vì cô vợ công khai gặp một người đàn ông vô danh ở lùm cây, và đó là động cơ duy nhất mà chàng có.
Tuy nhiên, vào cuối tuần thứ hai, một nhân chứng đã rời xa nước anh đọc được bài báo và phản ứng lại với sự nổi giận tức thời về phát hiện sự biến mất bí ẩn của quý bà Thornton. Mang tính chất khá buộc tội và gây sốc là lời khai của Mr. Wordsworth, thám tử tư được thuê bởi quý bà, chống lại Hầu tước Kensington vì nó được nói ra dưới sự bảo mật ở mức tối đa, và thậm chí cả báo chí cũng không khám phá ra được điều gì.
Ngày sau đấy tờ Times đã đưa những mẩu tin gây sốc và gây sự chú ý nhất. Ian Thornton, hầu tước Kensignton, đã bị dẫn ra khỏi ngôi nhà London của ngài, và bị đưa đến gặp các viên chức tòa án để điều tra tìm hiểu chắc chắc về vai trò của ngài trong sự biến mất của vợ ngài.

Mặc dầu Ian không chính thức bị buộc tội vì trách nhiệm trong sự biến mất của nàng, hay bị giam cầm khi cuộc điều tra tiếp diễn, chàng bị lệnh không được rời London cho đến khi tòa án công lý hội kín để quyết định xem có đủ ký do để xét xử chàng vì sự biến mất của vợ chàng hay vì bằng chứng mới được đưa ra bởi Wordsworth lo lắng đến vai trò của chàng trong sự biến mất của anh trai nàng hai năm trước đây hay không.
“Họ sẽ không làm thế đâu, Ian” Jordan Townsende nói vào đêm sau khi Ian được thả ra bởi tiền bảo chứng của chàng. Đi đi lại lại ngang phòng khách của Ian, chàng nói lại. “Họ sẽ không làm thế”
“Họ sẽ xét xử” Ian thản nhiên nói. Lời nói không có chút lo ngại.; thậm chí mắt chàng không ánh lên sự quan tâm. Hằng ngày trước Ian đã qua cái điểm quan tâm đến cuộc điều tra. Elizabeth đã bỏ đi; không một bức tin đòi tiền chuộc, không bất cứ gì cả-không còn lý do gì trên thế giới này để có thể tiếp tục tin là nàng bị bắt đi ngược lại ý chí của nàng. Vì chàng biết chắc là chàng không giết nàng hay không bắt cóc nàng. Kết luận duy nhất còn lại là Elizabeth đã bỏ chàng theo một người khác.
Nhà cầm quyền vẫn do dự về người đàn ông mà nàng bị cho là gặp ở lùm cây bởi vì thị lực của người làm vườn được chứng nhận là rất kém, và thậm chí ông ta thừa nhận là có thể đó là những phiến cây chuyển động xung quanh này dưới ánh sáng mờ nhạt, thay vì cánh tay người đàn ông. Tuy nhiên Ian không nghi ngờ điều đó. Sự tồn tại của người tình là lý do duy nhất có lý; chàng thậm chí còn nghi ngờ điều đó vào cái đêm mà nàng biến mất. Nàng đã không muốn chàng trên giường nàng; nếu bất cứ rắc rối nào khác ngoại trừ chuyện có tình nhân làm cho nàng lo lắng vào đêm ấy, nàng chắc đã tìm kiếm sự bảo vệ trong vòng tay chàng, thậm chí cả khi nàng không tâm sự giãi bày với chàng. Nhưng chàng là điều cuối cùng mà nàng muốn.
Không, chàng đã thực sự không nghi ngờ điều đó-nó sẽ làm chàng đau đớn hơn nhiều khi chàng phải chịu đựng sau này. Tuy nhiên, bây giờ, chàng không chỉ nghi ngờ điều đó, chàng biết, và nỗi đau vượt lên trên tất cả những gì mà chàng có thể tưởng tượng tồn tại.
“Tôi nói cho anh biết họ sẽ không đưa anh ra tòa,” Jordan nói lại. “Các ông có thực sự nghĩ là họ sẽ làm thế không?” chàng gặng hỏi, đầu tiên nhìn Ducan, rồi đến công tước Stanhope, người mà ngồi trong phòng khách. Để trả lời, cả hai người đàn ông nhướng đôi mắt boàng hoàng, đầy đau khổ nhìn vào mắt Jordan, lắc đầu trong nỗ lực có vẻ quyết đoán, rồi quay trở lại nhìn bàn tay của họ.
Theo luật pháp nước Anh, Ian sẽ ra tòa trước những người cùng địa vị ngang hàng; vì chàng là một quý ông British (Vương quốc Anh), có nghĩa là chàng sẽ bị xét xử trong thượng nghị viện (House of Lords), và Jordan bám vào nó như thể nó là đường quyết đinh số phận của Ian vậy.

“Anh không phải là người đầu tiên trong chúng ta có cô vợ hư hỏng giả vờ đoan trang ngoan ngoãn với chồng rồi biến mất trong một thời gian với hy vọng đưa ông chồng quỳ xuống gót chân mình,” Jordan tiếp tục nói, cố gắng tuyệt vọng làm như thể Elizabeth chỉ giận dỗi ở đâu đó- chắc chắn không nhận thấy danh tiếng của chồng cô đã bị hủy hoại và chính ngay cuộc sống của chàng đang trong tình trạng nguy hiểm. “ “Họ sẽ không triệu tập toàn bộ nhóm thượng nghị viện chết tiệt chỉ để xét xử một người chồng trĩu nặng những lo âu buồn phiền vì vợ anh ta đi đâu đấy,” chàng mạnh mẽ nói tiếp. “Chết tiệt thật! Nửa số quý ông trong thượng nghị viện còn không thể điều khiển nổi vợ của họ. Tại sao anh lại phải khác chứ?”
Alexandra ngước lên nhìn chàng, đôi mắt nàng chứa đầy sự ưu sầu và không tin. Cũng như Ian, nàng biết Elizabeth không phải là loại người hay hờn dỗi. Tuy nhiên, khác Ian, nàng không thể và cũng sẽ không tin bạn nàng lại có tình nhân và bỏ trốn.
Người quản gia của Ian xuất hiện ở cánh cửa, một bức tín kín trên tay ông mà được ông chuyển tới Jordan. “Ai biết được?”. Jordan cố gắng đùa khi chàng mở bức tín. “có thể bức tín này đến từ Elizabeth-với tin nhắn yêu cầu tôi can thiệp nói chuyện với anh trước khi cô nàng dám trình diện bản thân trước anh.”
Nụ cười của chàng tắt rụp. “Cái gì vậy?” Alex gào lên, khi nhìn biểu hiện phờ phạc của chàng. Jordan vò nhàu giấy triệu tập đến tòa trong tay và quay sang Ian với sự ân hận giận dữ. “Họ sẽ triệu tập thượng nghị viện.”
“Thật là tốt khi biết” Ian nói với sự lạnh nhạt lạnh lùng khi chàng đẩy ghế ra và bước về phòng làm việc của chàng. “Tôi sẽ có một người bạn và một người họ hàng ở đấy”
Khi chàng rời khỏi đấy, Jordan vẫn tiếp tục đi lại. “Đây là một loạt những phỏng đoán bịa đặt và sỉ nhục lăng mạ. Tất cả đều là thế. Kể cả cuộc đấu súng với anh trai Elizabeth-tất cả mọi việc. Sự biến mất của anh trai cô ấy dễ dàng được giải thích thôi mà.”
“Một sự bién mất thì khá dễ dàng để giải thích” Công tước Stanhope nói. “Nhưng hai sự biến mất-trong cùng một gia đình-là một câu chuyện khác, tôi e vậy”. Họ sẽ hoàn toàn bác bỏ mọi lý lẽ của anh ta nếu như anh ta không làm một cái gì đó để giúp bản thân mình.”
“Mọi việc có thể làm được thì đã được làm”, Ian bảo đảm với ông. “Chúng ta có những thám tử riêng đang xới tung miền quê để tìm dấu vết Elizabeth. Bow Street nghĩ là họ tìm thấy phần tội của Ian và họ bỏ giả thuyết Elizabeth tự ý mình bỏ đi.”

Khi Townsendes rời khỏi, công tước dựa đầu mệt mỏi vào lưng ghế và nói với Duncan. “Cô ấy liệu có thể có kiểu giải thích “Tuyệt vời” thế nào đây?”
“Điều đó không quan trọng,” Ducan nói bằng giọng khàn khàn. “Không quan trọng với Ian. Trừ khi cô ấy có thể làm anh ta tin rằng cô bị bắt cóc ép buộc, còn không cô ấy như chết với anh ta.”
“Đừng nói như vậy!” Edward phản đối. “Ian yêu cô ấy-anh ta sẽ lắng nghe.”
“Tôi hiểu rõ anh ta hơn anh, Edward,” Ducan nói lại, khi nhớ đến hành động của Ian sau cái chết của ba mẹ chàng. “Anh ta sẽ không bao giờ cho cô ấy một cơ hội nữa để làm tổn thương anh ta. Nếu cô ấy tự nguyện bêu xấu anh ta, nếu cô ấy phản bội sự tin tưởng của anh ta, cô ấy coi như đã chết với anh ta rồi. Và anh ta đã thực sự tin rằng cô đã làm cả điều ấy. Quan sát gương mặt của anh ta- anh ta không một chút nao núng khi tên cô ấy được đề cập. Anh ta đã thực sự giết chết mọi tình yêu mà anh ta giành cho cô ấy.”
“Anh không thể chỉ đơn giản đẩy ai đó ra khỏi trái tim anh được. Tin tôi đi, tôi biết điều ấy”
“Ian có thể,” Ducan cãi. “Anh ta sẽ làm như vậy để cô ấy không bao giờ lại gần anh ta được nữa.” Khi công tước nhíu mày không tin, ông nói, “Để tôi kể cho anh một câu chuyện mà tôi đã kể cho Elizabeth nghe cách đây không lâu khi cô ấy hỏi tôi về một số bản vẽ của Ian ở Scotland. Đó là câu chuyện về cái chết của ba mẹ anh ta và con chó săn Labrador của anh ta... ”
Khi Duncan kết thúc câu chuyện, hai người đàn ông ngồi trong sự im lặng ảm đạm khi đồng hồ báo điểm 11 giờ. Cả hai nhìn vào chiếc đồng hồ, lắng nghe...chờ đợi tiếng gõ cửa mà chắc chắn sẽ xảy ra... e sợ nó. Họ không phải đợi lâu. Vào 11 giờ 15, hai người đàn ông đến, và Ian Thornton, hầu tước Kensington chính thức bị buộc tội sát hại vợ ngài và anh trai cùng cha khác mẹ của cô, Mr Robert Cameron. Chàng bị bắt và sẽ phải chuẩn bị ra tòa trước thượng nghị viện vào bốn tuần sau kể từ hôm nay. Với sự nhượng bộ vì địa vị của chàng, chàng sẽ không bị cầm tù trước phiên tòa, nhưng sẽ có lính gác bên ngoài ngôi nhà của chàng và chàng bị cảnh báo là chàng sẽ bị giám sát liên tục ở bất cứ nơi nào chàng đi trong thành phố. Tiền bảo lãnh cho chàng ở mức 100,000 bảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận