Như Cõi Thiên Đường

Elizabeth làm chuyến đi bốn ngày từ Helmshead để đến London thành chỉ còn hai ngày rưỡi - kỳ công mà nàng sắp xếp để hoàn thành bất kể mưu mẹo gì, thật là nguy hiểm và tốn kém, nàng đã sắp xếp để trả cho người đánh xe một khoản cắt cô để ông ta miễn cưỡng đồng ý đánh xe vào ban đêm, và ngủ luôn trên xe. Chỉ dường lại khi cần thay đổi ngựa, quần áo và ăn những bữa ăn qua loa vội vàng. Bất kể khi nào nơi nào họ dừng lại, mọi người từ cậu bé đưa thư đến các cô gái phục vụ ở quán rượu đều bàn tán về trường hợp kết án của Ian Thornton, hầu tước Kensington.
Khi những km đường trôi đi, ngày nhường lại cho đêm tối và bình minh, rồi lại bắt đầu một vòng quay mới, Elizabeth lắng nghe những tiếng móng ngựa gõ đều đặn lên mặt đường cùng với đó là nỗi khiếp sợ ngày càng tăng lên trong trái tim nàng.
Mười giờ sáng, sáu ngày sau khi vụ xét xử Ian bắt đầu, cỗ xe ngựa bụi bặm mà nàng đi dừng lại trước cửa ngôi nhà của bà Công tước thừa kế Hawthorne ở London, Elizabeth lao bổ lên bậc thềm vào nhà và đập dầm dầm lên cửa.
“Cái quái quỷ gì thế,” tiến bà Công tước già vang lên cáu kỉnh.
Người quản gia mở cửa và Elizabeth lao qua ông ta đến bên bà Công tước, nàng thở hổn hển, “Thưa Đức bà, cháu.”
“Ngươi,” bà Công tước sững sờ nhìn người đàn bà rối bời bụi bặm người đã bỏ rơi chồng mình, người là nguyên nhân của tất cả những chuỗi dài đau đớn và Scandal đang xảy ra và bây giờ lại tự xuất hiện như một tấm giẻ lau chùi bụi bặm nhưng xinh đẹp trong nhà mình khi mà tất cả dường như đã quá muộn. Bà công tước quát lên, “Ai đó nêm bắt trói cô lại.”
“Ian chắc chắn sẽ muốn tự bản thân mình làm điều đó nhưng để sau đã. Bây giờ cháu cần” Elizabeth dừng lại, cố gắng chặn cảm giác hoảng sợ để giữ cho kế hoạch của nàng từng bước từng bước được thực hiện, “Cháu cần vào Westminter. Cháu cần sự giúp đỡ của bà, bởi vì họ sẽ không muốn cho một người phụ nữ vào House of lords.”
“Vụ xét xử đã được sáu ngày, và ta không do dự mà nói với cô là nó không được tốt cho lắm.”
“Nói với cháu mọi chuyện sau” Elizabeth nói với giọng ra lệnh điều đó có tác động nhiều đến bản thân Bà Công tước già hơn hết thảy. “Bà chỉ việc suy nghĩ xem có ai có sức thuyết phục, thế lực để có thể đưa cháu vào trong đó, ai đó mà bà biết. Cháu sẽ làm mọi việc còn lại một khi cháu vào được trong đó.”
Chậm dãi, Bà Công tước thừa kế lĩnh hội rằng bất chấp những hành vi không thể tha thứ được của mình, Elizabeth giờ đây là hy vọng lớn nhất của Ian Thornton để được tha bổng, và bà bắt đầu phấn khởi hành động. “Faulknerl” bà quát lên.
“Thưa đức bà?” người hầu nữ của bà công tước xuất hiện ngay lập tức.
“Đưa người phụ nữ trẻ này lên lầu. Chải cho quần áo của cô ấy sạch sẽ và đầu tóc gọn gàng lại. Ramsey” bà hét lên, ra hiệu cho người quản gia đi theo bà vào trong phòng xanh, rồi bà xuống bàn viết một bức thư. “Mang bức thư này đến thẳng Westminster. Nói với bọn họ là đây là bức thư của ta và nó phải ngay lập tức được đưa cho Ngài Kyleton. Ta bảo ông ta dừng vụ xét xử lại một lúc. Ta cũng bảo ông ta là chúng ta sẽ ở đợi ông ta ở trước Westminster trên xe của ta trong vòng một giờ nữa. Ông ta sẽ gặp chúng ta ở đó và rồi ông ta có thể đưa chúng ta vào trong.”
Bà theo người quản gia ra ngoài và vẫn tiếp tục nói, “nếu như mà có vấn đề gì đó dẫn đến việc Kyleton không đến thực hiện nhiệm vụ của mình hôm nay ở buổi xét xử, thì ngay lập tức gửi một người tới nhà ông ta một người tới câu lạc bộ White, một người đến nhà của một diễn viên ở đường Florind. Cô,” bà nói khi hướng đôi mắt lạnh lùng vào Elizabeth, “đi với ta. Cô cần phải giải thích nhiều điều đấy, và cô có thể làm điều đó khi Faulkner chuẩn bị cho sự xuất hiện của cô.”
“Cháu không,” Elizabeth nói với một cơn giận giữ, “Bao giờ có thể tưởng tượng nổi cháu lại xuất hiện trong một hoàn cảnh như thế này.”
Trán bà Công tước nhăn lại. “Có phải cô đang cố gắng thuyết phục bọn họ rằng chồng cô vô tội.?”
“Vâng tất nhiên là cháu sẽ làm như vậy. Cháu”
“Vậy thì đừng có làm cho cậu ấy xấu hổ hơn những gì mà cô đã làm. Cô trông như vừa mới trốn khỏi thùng rác của nhà thương điên vậy. Cô sẽ may mắn nếu như họ không treo cổ cô vì tất cả những rắc rối này” bà đứng dậy đi lên lầu với Elizabeth chậm dãi theo sau, lắng nghe một tràng chỉ chích chỉ bằng nửa tâm trí. “Bây giờ, nếu cậu anh trai hư đốn của cô có thể cho chúng ta vinh dự xuất hiện, chồng của cô có thể không phải trải qua một đêm trong hầm ngục, chính xác là cái nơi mà Jordan nghĩ là cậu ta sẽ ở nếu những người khởi tố đạt được ý họ.”
Elizabeth dừng lại. “Xin bà có thể lắng nghe cháu một chút được không” nàng giận dữ nói.
“Ta sẽ lắng nghe cô trên đường đi đến Westminter.” Bà Công tước thừa kế nạt lại với vẻ mỉa mai. “Ta có thể dám nói là cả London sẽ rất hăm hở để nghe về những điều mà cô sẽ nói trên báo ngày mai.”
Mười lăm phút sau khi người đánh xe của bà Công tước dừng xe trước cửa Westminster, Ngài Kyleton vội vã đến gần xe với Ramsey theo sát sau. “Có chuyện gì mà,” ông ta nói.
“giúp chúng ta xuống đã,” bà Công tước già nói. “Tôi sẽ nói cho ông biết việc gì khiến cho tôi phải đến đây. Nhưng trước tiên hãy nói cho tôi biết điều gì đang xảy ra trong kia.”
“Không tốt. Tồi tệ, cực kỳ tồi tệ cho Kensington. Người khởi tố chính đang trong một trạng thái hiếm thấy. Ông ta sắp xếp để đưa ra các lý luận có sức thuyết phục là thậm chí có những tin đồn là Qúy bà Thornton đang còn sống, nhưng không có chứng cứ thực sự nào chứng mình điều đó.
ông ta quay sang giúp Elizabeth, người mà ông ta chưa bao giờ gặp xuống khỏi cỗ xe khi vẫn tiếp tục tổng kết những mánh khoé của người khởi tố với Công tước: “Khi giải thích cho những đồn đại về việc có những tin đồn là Quý bà Thornton đã được nhìn thấy ở một quán trọ và đăng ký dưới cùng một tên với một người đàn ông lạ, người khởi tố nhấn mạnh rằng Kensington thuê một cặp đôi trẻ đóng vai bà ta và người tình không được chứng minh - để ngụ ý về những vấn đề liên quan khác, vì đã từ lâu rồi trước khi bà ta cho là được nhìn thấy và còn lâu hơn nữa trước khi mà nữ trang được tìm thấy theo như lời kể của ông ta. Sau rốt,” ông ta tiếp tục khi họ đi qua cửa chính, “người khởi tố đã thu xếp để nghe như có vẻ logic rằng nếu bà ta vẫn còn sống thì bà ta rõ ràng lo sợ cho cuộc sống của mình nếu không bà ta đã xuất hiện. Kèm theo đó, theo như họ nói, rằng Quý bà Thornton phải trực tiếp biết chồng mình là một con quái vật tàn nhẫn như thế nào. Và nếu ông ta là một con quái vật tàn nhẫn như thế, chắc chắn ông ta có đủ khả năng giết anh trai bà ta. Sự mất tích của anh trai bà ta là một tội ác mà họ tin là họ có đủ bằng chứng để đưa ông ta vào tù.”
“Vậy vấn đề đầu tiên của chuyện này không cần phải quan tâm lắm nữa. Ông có thể dừng việc xét xử được không?” bà công tước nói.
“Dừng việc xét xử,” ông ta phê phán. “Bà Công tước yêu quý của tôi ơi, chỉ có cách mang chúa hoặc là hoàng tử đến đây mới có thể dừng việc xét xử lại được thôi.”
“Họ sẽ phải dành một chỗ cho Qúy bà Thornton,” Bà Công tước già nạt lại.
Ngài Kyleton dáo dác nhìn quanh và rồi ông ta nhìn lại Elizabeth, biểu hiện trên khuôn mặt ông ta từ sốc chuyển sang nhẹ nhõm và rồi có chút khinh miệt. Ông ta nhanh chóng quay đi, đặt tay lên cánh cửa và nói. “Đứng lại đây. Tôi sẽ nhắn với luật sự của Kensington để ông ta gặp chúng ta ở ngoài này. Đừng nói chuyện với bất cứ người quen nào hoặc là tiết lộ sự có mặt của người phụ nữ này cho đến khi Peterson Delham ra ngoài này. tôi cho là có thể ông ta sẽ muốn đột ngột đưa ra điều này như một sự ngạc nhiên ở thời điểm cần thiết.”
Elizabeth đứng bất động, cố gắng dũng cảm chống lại nỗi đau từ cái nhìn nghiêm khắc của ông ta, và nhận thức ra mọi nguyên nhân. Trong mắt của tất cả mọi người những người theo dõi câu chuyện trên báo chí, Elizabeth hoặc là chết hoặc là một người đàn bà ngoại tình bỏ rơi chồng đi theo tình nhân dấu mặt. Một khi mà nàng đang còn mạnh khỏe chưa chết, Ngài Kyleton hẳn sẽ tin vào điều còn lại. Và Elizabeth biết rằng tất cả đàn ông trong căn phòng to lớn đàng sau cánh cửa kia - kể cả chồng nàng - sẽ nghĩ chính xác giống như vậy về nàng cho đến khi nàng chứng minh được là họ sai.
Bà công tước hầu hiếm khi nói trong suốt quãng đường từ nhà đến đây; bà chỉ lắng nghe chăm chú những lời giải thích của Elizabeth, nhưng bà rõ ràng muốn những điều đó được chứng minh trong căn phòng trong kia trước khi bà chấp nhận nó. Sự mất lòng tin của Bà Công tước già, người đã tin Elizabeth khi mà chắc chắn là không có ai tin nàng, làm Elizabeth đau đớn hơn là cái nhìn chỉ trích của ngài Kyleton.
Vài phút sau Ngài Kyleton trở lại. “Peterson Delham đã nhận được tin nhắn của tôi vài phút trước. Chúng ta hãy chờ xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.’
“Ông đã nói cho ông ta là Qúy bà Thornton đang ở đây chưa?”
“Không, thưa đức bà,” ông ta nói với vẻ kiên nhẫn gượng ép. “Trong toà, thời gian có thể là tất cả. Delham phải quý định cái gì ông ta muốn làm và khi nào thì ông ta muốn làm.”
Elizabeth cảm thấy muốn hét lên vì bất lực. Ian đang ở phía bên kia của cánh cửa này và nàng muốn chạy qua họ tuôn vào đó gặp chàng điều đó khiến cho nàng phải cực kỳ nỗ lực để giữ cho mình đứng yên. Nàng tự nói với bản thân mình là chỉ vài phút nữa chàng có thể thấy nàng và nghe những điều nàng nói. Chỉ vài phút nữa thôi trước khi nàng có thể giải thích cho chàng rằng Robert là người đi cùng nàng, chứ không phải một tình nhân. Rồi chàng sẽ hiểu, chàng chắc chắc sẽ tha thứ cho nàng - rốt cuộc là - sau những đau đớn mà nàng đã gây ra cho chàng, Elizabeth không quan tâm đến việc hàng trăm quý ngài trong cái căn phòng đó nghĩ gì về nàng, nàng sẽ có thể chịu đựng được sự phê phán của họ chừng nào mà Ian có thể tha thứ cho nàng.
Sau những giây phút tưởng chừng như dài bằng cả đời người, chứ không phải là 15 phút, cánh cửa bật mở,và Peterson Delham, luật sư của Ian bước ra. “Ông muốn điều gì đây hả Kyleton? Tôi làm tất cả những gì có thể để giữ cho vụ xét xử này khỏi trở thành một sự thảm bại, và ông lại kéo tôi ra khỏi một đám những bằng chứng kết tội.”
Ngài Kyleton hơi bối rối khi có một vài người đi trong hành lang, rồi ông ta thì thầm vào tay Delham. Cái nhìn của Delham đóng băng trên khuôn mặt Elizabeth cùng khoảng khắc đó ông ta túm lấy cánh tay Elizabeth và ông ta kéo nàng đi đến một cánh cửa đóng kín. “Chúng ta sẽ nói chuyện trong này,” ông ta nói cộc lốc.
Căn phòng mà ông ta kéo nàng vào có một chiếc bàn và sáu chiếc ghế, Delham đi thẳng đến chiếc bàn và ngồi phịch xuống một chiếc ghế. Ông ta nhin Elizabeth từ đầu đến chân, chăm chú quan sát Elizabeth với đôi mắt xanh sắc như dao găm và khi ông ta nói giọng nói của ông ta giống như một ngọn gió băng vậy”
“Quý bà Thornton, thật tốt cho bà khi bà tìm thấy thời gian để trả lời công khai cho chúng tôi. Có điều tôi buộc phải hỏi bà ở đâu trong suốt sáu tuần qua?”
Ngay khoảng khắc đó ý nghĩ duy nhất của Elizabeth là nếu luật sư của Ian cảm thấy về nàng theo cách này, thì sẽ có bao nhiêu căm thù hơn nữa nếu nàng phải đối mặt với chính Ian. “Tôi tôi có thể tưởng tượng được những điều ông sẽ nghĩ.’ Nàng bắt đầu với vẻ nhỏ nhẹ hoà giải.
ông ta cắt ngang một cách châm biếm, “Ôi, tôi không nghĩ bà có thể, thưa bà. Nếu bà có thể, tại thời điểm này bà nên lấy làm kinh khiếp.”
Tôi có thể giải thích tất cả,” Elizabeth bùng nổ. “Thật sao?” ông ta kéo dài giọng. “Thật đáng tiếc là bà không cố thử làm điều đó sáu tuần trước.”
“Tôi ở đây bây giờ là để làm điều đó,” Elizabeth hét lên, cố gắng níu lại sợi chỉ kiểm soát mỏng manh.
Hoảng loạn và bất lực làm giọng nói của Elizabeth run run và tâm trạng của nàng bùng nổ. “Ông hay nghe đây thưa ông, tôi không đi cả ngày và đêm chỉ để đứng đây trong khi ông lãng phí thời gian vào việc sỉ nhục tôi. Tôi đến đây ngay lập tức sau khi tôi đọc được tin tức và nhận ra là chồng tôi đang gặp rắc rối. Tôi đến đây để chứng minh rằng tôi còn sống và không bị tổn hại gì và rằng anh trai tôi cũng còn sống.”
Thay vì nhìn thấy vẻ hài lòng hoặc là nhẹ nhõm ông ta trông còn có vẻ cạnh khoé hơn trước. “Hãy nói, thưa bà. Tôi đang lo sốt vó để nghe toàn bộ những điều đó.”
“Tại sao ông lại làm điều này,” Elizabeth hét lên. “Lạy chúa tôi, tôi ở phía ông cơ mà.”
“Cám ơn chúa là chúng tôi không có nhiều điều giống bà.” Elizabeth cố gắng kiên định lờ đi và nhanh chóng kể mọi chuyện từ cái khoảng khắc mà Robert đến tìm nàng ở Havenhurst. Kết thúc, nàng vẫn đứng và chuẩn bị để đi vào trong để kể cho tất cả mọi người trong kia như vậy, nhưng Delham vẫn tiếp tục nhìn nàng chăm chăm, “Chúng tôi có thể tin đó là một câu chuyện hài hước không?” cuối cùng ông ta cũng đáp trả. “Anh bà còn sống, nhưng không ở đây. Chúng ta có thể cho là phải chấp nhận thế giới của những người đàn bà đã kết hôn trơ trẽn đi cùng với một người đàn ông khác như vợ chồng.”

“Với anh trai tôi.” Elizabeth phải đối, chống tay lên bàn để đứng thẳng như thể với tư thế ngang hàng, đối diện nàng có thể khiến ông ta hiểu được vấn đề.
“Vậy là bà muốn chúng tôi tin bà. Tại sao, Quý bà Thornton, tại sao lại đột nhiên quan tâm đến sự sống chết của chồng mình?”
“Delham!” bà công tước quát lên. “Ông có điên không vậy? Ai có có thể thấy được là cô ấy nói sự thật thậm chí cả tôi và mặc dù tôi đã không mấy tin những điều cô ấy nói khi cô ấy mới đến nhà tôi. Ông chỉ trích cô ấy chẳng vì lý do gì cả để làm gì?”
Không thèm rời mắt khỏi Elizabeth, ông Delham nói ngắn gọn, “Thưa đức bà, những cái mà tôi đang làm đây sẽ không là gì cả so với những gì mà bên khởi tố sẽ cố gắng làm với câu chuyện của bà ta. Nếu bà ta không thể giữ vững được ở đây, bà ta sẽ không có một cơ hội nào ở trong kia.”
“Tôi không hiểu gì cả” Elizabeth hét lên với vẻ hoảng loạn và giận dữ. “Bằng cách có mặt ở đây tôi đa bác bỏ những gì được cho làm chồng tôi đã làm với tôi. Và tôi có một bức thư của bà Hogan mô tả anh trai tôi một cách chi tiết và chứng minh rằng chúng tôi ở cùng nhau. Bà ấy cũng có thể đến đây nếu ông cần bà ấy, bà ấy chỉ vì đang mang thai nên không thể đi đến đây nhanh như tôi. Vụ xét xử này là để chứng minh có hay không việc chồng tôi có tội giết người. Tôi biết sự thật và tôi có thể chứng minh là anh ấy không làm.”
“Bà sai rồi, Bà Thornton,” Delham nói với giọng nói chua chát. “Bởi vì một làn sóng phỏng đoán và những tin tức giật gân gây chấn động trên báo chí, vụ này không còn là câu hỏi của bài toán sự thật và phán xét nữa. Đây bây giờ là một sân khấu và người khởi tố là trưởng trò, diễn một vai diễn trong vở kịch trước hàng triệu khán giả trên khắp nước anh những người sẽ theo dõi sát sao trên báo chí. Bên khởi tố coi đây là ván cờ để đưa họ tới vì vinh quang rực rỡ, và họ làm vụ này chỉ với mục đích đó.” ông ta nói sau một vài giây, “Thôi để xem chúng ta có thể làm gì họ nào.”
Elizabeth cảm thấy bớt căng thẳng khi thấy cuối cùng ông ta cũng đứng dậy hơn là những lời nhận xét về bên khởi tố của ông ta. “Tôi nói với ông chính xác tất cả mọi chuyện đã xảy ra, và tôi mang theo đây lá thư của bà Hogan để chứng minh về phần Robert. Bà ta có thể đến đây, như tôi đã nói nếu cần thiết. Bà ta có thể miêu tả anh ấy cho mọi người và thậm chí là chứng nhận anh ấy từ bức chân dung mà tôi có.
“Có thể được có thể không. Có thể bà mô tả anh ta cho bà ta và trả tiền cho bà ta làm như thế.” ông ta nhận xét, một lần nữa lại đóng vai trò của người khởi tố. “Có phải bà đã hứa cho bà ta tiền để đến đây không?”
“Có, nhưng”
“Thôi không cần quan tâm nữa, nó cũng không quan trọng”
“Không quan trọng ư nhưng mà ngài Kelyton có nói là bên khởi tố quan tâm nhất đến trường hợp của anh tôi cơ mà.”
“Như tôi vừa mới nói với bà,” ông ta nói lạnh nhạt, “đấy không phải quan tâm hàng đầu của tôi lúc này. Tôi sẽ đưa bà vào trong nơi bà có thể nghe thấy tôi sẽ nói mà không để ai thấy bà. Trợ lý của tôi sẽ hộ tống bà lên bục nhân chứng.’
“Ông có ông có nói với Ian là tôi ở đây không?” nàng hỏi với giọng nghèn nghẹn nhỏ xíu.
“Tất nhiên là không. Tôi muốn ông ấy nhìn thấy bà lần đầu tiên cùng với những người khác. Tôi muốn họ thấy phản ứng lần đầu tiên của ông ấy và phán xét điều đó một cách có giá trị.”
Với Bà Công tước theo sau ông ta dẫn họ đi đến một cánh cửa khác, rồi bước vào bên trong, và Elizabeth nhận ra là họ đang ở trong một góc tường hẻo lánh nơi họ có thẻ nhìn thấy mọi thứ và mọi người mà không bị nhìn thấy. Trái tim nàng bắt đầu đập thình thình khi các giác quan của nàng cố gắng cảm nhận toàn bộ những mê cung màu sắc, âm thanh và chuyển động. Một căn phòng dài với những bức tường cao trót vót ồn ào với những tiếng nói rì rầm của hàng trăm người, các nhà quý tộc của vương quốc tập hợp ở đây, đang nóng lòng chờ đợi buổi xét xử tiếp tục.
Không xa so với chỗ họ đứng là Ngài Chancellor trong bộ áo choàng màu đỏ tươi và bộ tóc giả đang ngồi trong một chiếc ghế Woolsack cổ màu đỏ tại nơi mà ông ta có thể làm chủ toạ của vụ xử.
Bên dưới và xung quanh ông ta có rất nhiều gương mặt đàn ông tàn nhẫn trong bộ áo choàng đỏ và tóc giả, bao gồm cả 8 thẩm phán và người khởi tố. Ngồi ở một chiếc bàn khác là những người đàn ông mà Elizabeth đoán là luật sư của Ian và thư ký của họ, lại thêm nhiều nữa những người đàn ông mặt mày tàn nhẫn trong bộ áo choàng màu đỏ và tóc giả. Elizabeth quan sát Delman đi xuống những hàng ghế, và nàng cố gắng một cách tuyệt vọng để tìm kiếm mong nhìn thấy chàng. Chắc chắn là Ian ngồi đâu đó quanh đây, nàng chợt nhìn thấy và rồi chăm chú nhìn gương mặt yêu dấu của chàng. Tên của chàng đọng trên môi nàng và nàng cắn chặt môi để ngăn mình không hét lên gọi chàng, cho chàng biết nàng đang ở đây. Ngay lúc đó một nụ cười mếu máo nở trên môi nàng, bởi vì tất cả mọi thứ thuộc về chàng - thậm chí cả cách ngồi lạnh nhạt của chàng - thân yêu, tuyệt đẹp đến đau đớn. Người người bị buộc tội khác chắc chắn phải ngồi cứng đơ và chăm chú lắng nghe, chứ không phải Ian, nàng nhận với sự đau đớn của lòng tự hào cùng với cảm giác báo động. Cách chàng ngồi như thể chàng có ý định thể hiện sự kinh thường, xem nhẹ hoàn toàn những quá trình luật pháp đang chống lại chàng, Ian ngồi trên ghế bị cáo, khuỷ tay trái của chàng đặt thư giãn trên rìa gỗ bao quanh chàng, vắt chân một cách tự chủ. Chàng trông thật thản nhiên, lạnh lùng và hoàn toàn tự chủ.
“Tôi tin là ông đã chuẩn bị bắt đầu trở lại, Ông Delham,” ngài Chancellor cáu kỉnh nói, và giọng nói của ông ta ngay lập tức vang lên cao cả phòng chợt im lặng. Trên những ban công ở trên và các hàn ghế dài ở dưới, các vị quý tộc cứng người lại tậm trung chú ý và quay lại nhìn ngài Chancellor - tất cả mọi người. Tất cả mọi người Elizabeth nhận thấy trừ Ian, người vẫn tiếp tục uể oải trên ghế, có vẻ như hơi bực dọc thiếu kiên nhẫn, như thể như thể vụ xử án này chỉ là trò hề làm mất thời gian của chàng khỏi những việc còn quan trọng hơn nhiều.
“Tôi xin lỗi một lần nữa vì những trì hoan này, thưa các Qúy ngài.” Delham nói sau khi thì thầm điều gì đó với người trẻ nhất trong số những luật sư của Ian. Người đó đứng dậy ngay lập tức và đi vòng rồi hướng thẳng, Elizabeth nhận thấy đến chỗ nàng. Quay lại với Ngài Chancellor, Delham nói với vẻ cực kỳ nhãn nhặn, “Thưa Quý ngài, nếu ngài cho phép có một chút chậm chễ trong thủ tục lần này, tôi tin chắc chúng ta có thể giải quyết toàn bộ vấn đề mà không cần tranh luận hoặc gọi thêm nhân chứng nữa.”
“Hãy giải thích ý của ông đi, ông Delham,” ông ta ra lệnh cụt ngủn.
“Tôi muốn được gọi một nhân chứng đột ngột lên bục nhân chứng và xin phép được hỏi bà ấy chỉ một câu hỏi. Sau đó Ngài công tố có thể hỏi bao nhiêu và theo mức độ nào là tuỳ ý.”
Ngày chancellor quay sang hỏi một người đàn ông mà Elizabeth phỏng đoán phải là Ngài chưởng lý. “Ngài có phản đối gì không, Ngài Sutherland?”
Sutherland đứng dậy, đó là một người đàn ông cao với cái mũi diều hâu và làn môi mỏng, quấn mình trong bộ áo choàng màu đỏ và bộ tóc giả. “Chắc chắn là không, thưa ngài,: ông ta nói nghe rin rít đầy ác ý. “Chúng ta đã đợi ông Delham hai lần hôm nay rồi. Còn gì để trì hoãn sự thi hành của Luật pháp anh quốc nữa đây?”
“Mang nhân chứng ra đi, ông Delham. Sau đây tôi sẽ không tán thành thêm một sự trì hoàn nào nữa. Hiểu không?”
Elizabeth nhảy nhổm lên khi vị luật sư trẻ bước vào chỗ nàng chạm vào tay nàng. Mắt nàng vẫn đang say mê nhìn Ian, nàng bước chầm chậm, trái tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực.
“Thưa các quý ngài, chúng tôi xin đưa bà hầu tước kensington lên bục nhân chứng.”
Một làn sóng ngạc nhiên và căng thẳng lan khắp căn phòng lớn. Mọi người đều nhấp nhổm trên ghế của mình, nhưng Elizabeth không để ý đến điều đó. Mắt nàng chỉ tập trung chú ý vào Ian, nàng nhìn thấy toàn bộ thân thể chàng cứng lại, cái nhìn của chàng lướt qua gương mặt nàng và rồi gương mặt chàng cứng lại trong một chiếc mặt nạ giận dữ băng giá, đôi mắt màu hổ phách của chàng lạnh lùng như tạc bằng đá.
Run rẩy dưới cái nhìn lạnh lùng của chàng, Elizabeth bước lên bục nhân chứng và lập lại như máy lời tuyên thệ. Rồi Delham tiến lên phía trước. “Bà có thể nói tên của bà không thưa bà đề cho tất cả mọi người trong căn phòng này được biết.”
“Elizabeth Marie Cameron.”
Huyên náo nổ bùng lên xung quanh nàng và những chiếc đầu tóc giả chụm lại với nhau trong khi Ngài Chancellor yêu cầu mọi người trật tự.
“Được sự cho phép của toà tôi xin thẩm tra lại bằng cách hỏi nhân chứng người phụ nữ này có thực sự là vợ ngài không?”
“Được.”
“Ngài Thornton,” Delham bình tĩnh hỏi Ian, “người phụ nữ đang đứng đây có phải là người vợ đã biến mất - người bị cho là đã bị ngài giết hại?”
Quai hàm Ian nghiến lại và chàng gật đầu cụt ngủn. “Theo những điều chúng ta vừa thấy, Ngài Thornton xách nhận nhân chứng này là vợ ngày. Tôi không có câu hỏi nào nữa.”
Elizabeth chộp lấy rìa gỗ của bục nhân chứng, mắt nàng mở to nhìn Delham, không thể tin được là ông ta không hỏi chút gì về Robert.
“Tôi có một vài câu hỏi, thưa ngài.’ Ngài chưởng lý nói.
Run run Elizabeth nhìn Ngài Sutherland tiến đến, nhưng khi ông ta nói nàng nhận thấy ông ta nói có vẻ tử tế. Thậm chí trong tình trạng căng thẳng sợ hải của mình Elizabeth cũng thực sự có thể nhận thấy sự coi thường, những cơn giận dữ của đàn ông ném vào nàng trong khắp căn phòng - khắp mọi nơi trừ ông ta.
“Qúy bà Thornton,” Ngài Sutherland bắt đầu, có vẻ hơi bối rối.
“Xin bà, Không có gì phải sợ cả. Tôi chỉ có một vài câu hỏi. Bà có vui lòng nói cho chúng tôi biết điều gì đã mang bà đến đây vào thời điểm muộn màng như vậy không, sự hiện diện muộm màng của bà rõ ràng là gây ra rất nhiều bối rối ở đây.”
“Tôi tôi đến đây là bởi vì tôi khám phá ra rằng chồng tôi bị buộc tội giết tôi và anh trai tôi,” Elizabeth nói cố gắng nói thật to để mọi người trong phòng đều nghe thấy.
“Bà đã ở đâu cho đến tận bây giờ?”
“Tôi đã ở Helmshead với anh trai tôi Rob”
“Có phải là bà ta vừa nói anh trai?” có tiếng hỏi từ phía luật sư đoàn. Ngài Sutherland bị sốc hệt như hầu hết cả căn phòng tiếng rì rầm bàn luận lại nổi lên làm ngài Chancellor phải yêu cầu trật tự. Tuy vậy, sự ngạc nhiên của người chưởng lý nhanh chóng qua đi. Hầu như ngay lập tức ông ta hồi phục lại, ông ta nói, “Bà đến đây để nói với chúng tôi là không chỉ việc bà còn sống và không bị tổn hại gì,” ông ta tóm tắt một cách thận trọng, “nhưng bà lại ở cùng với anh trai người đã mất tích hai năm nay - người anh mà không một ai có thể tìm ra dấu vết - kể cả thám tử của bà, Ông Wordsworth, thám tử hoàng gia, và thậm chí là cả những người mà chồng bà đã thuê.”
Elizabeth giật nẩy mình vì cái nhìn căm thù băng giá từ khuôn mặt Ian. “Đúng, đúng là như vậy.”

“Và người anh này của bà hiện đang ở đâu?” để nhấn mạnh ông ta nhìn quanh khắp phòng như thể là để tìm Robert. “Bà có thể đưa anh ta ra đây để chúng tôi có thể thấy anh ta cũng như thấy bà còn sống và không bị tổn hại gì?”
“Không,” Elizabeth nói. “Tôi không thể, nhưng”
“Xin bà hãy chỉ trả lời câu hỏi của tôi,” Ngài Sutherland cảnh cáo.
Sau một hồi dù dừ, ông ta nói tiếp, “Qúy bà Thornton, tôi tin là chúng tôi tất cả đều muốn nghe nguyên do tại sao bà rời bỏ căn nhà tiện nghi và an toàn của mình sáu tuần trước, chạy trốn một cách bí mật khỏi chồng mình, không trở lại cho đến tận bây giờ vào thời điểm cuối cùng quan trọng này để giải thích rằng tất cả chúng tôi bằng cách nào đó đã tạo ra một sai lầm khi nghĩ rằng cuộc sống của bà và anh bà trong vòng nguy hiểm. Bà có thể bắt đầu rồi.”
Elizabeth cảm thấy thoải mái hơn vì nàng có thể có cơ hội để kể ra câu chuyện của mình, nàng kể thật chi tiết như nàng đã tập đi tập lại trong chuyến đi và cũng cẩn thận lọc bỏ những đoạn để lại ấn tượng là Robert dường như là một kẻ nói dối hoặc là một tên điên cố tình để Ian bị dính vào tội giết người mà chàng không làm. Cực kỳ cẩn thận, nàng kể ra từng chi tiết để tạo nên bức tranh về Robert như cái mà nàng thực sự nghĩ là anh - một người đàn ông trẻ, bị những đau khổ và sự mất mát đã sai lầm tìm sự báo thù đối với chồng nàng, một người đàn ông trẻ người đã được chồng nàng cứu khỏi nhà tù bằng cách nhân tù đưa anh ta lên một con tàu và đưa ra nước ngoài, người đàn ông trẻ đã phải chịu đựng bởi chính những hàng động không chủ tâm của mình, nhưng đã không tự kiểm điểm và rồi sai lầm đổ tội cho Ian Thornton.
Bởi vì nàng cực kỳ tuyệt vọng và sợ hãi và đã thực hàng nhiều lần câu chuyện này, Elizabeth đã giải bày những chứng cớ của mình không cảm xúc như kể một câu chuyện đã đọc thuộc trong một khoảng thời gian ngắn làm chính nàng ngạc nhiên. Chỉ có một khoảng thời gian rất nhỏ nàng hơi ngập ngừng là khi nàng thú nhận rằng nàng đã thực sự tin rằng chồng nàng có tội cho việc bị đánh đập của anh nàng. Trong khoảng khắc tồi tệ đó nàng ăn năn nhìn Ian, và sự biến đổi trên khuôn mặt chàng ngày càng đáng sợ hơn - bởi vì đó là một khuôn mặt buồn chán như thể là nàng là một diễn viên tồi đang diễn một vai trong một vở kịch cực kỳ đáng chán mà chàng buộc phải xem.
Ngài Sutherland phá vỡ giây phút im lặng đáng sợ sau khi nàng cho lời khai với một nụ cười tỏ ra thương hại, và rồi ông ta nhìn chăm chăm nàng, cao giọng nói như tra tấn nàng, “người phụ nữ tội nghiệp của tôi, tôi có một câu hỏi cho bà, và nó cũng giống như câu hỏi trước của tôi. Tôi muốn biết tại sao?”
Vì một lý do không thể giải thích nổi, Elizabeth cảm thấy một nỗi sợ hãi lạnh buốt bắt đầu xâm chiếm nàng, như thể trái tim nàng hiểu rằng có một điều gì đó tồi tệ đã xảy ra - rằng nàng không được tin tưởng và ông ta đang cố tạo ra bằng chứng rõ ràng rằng nàng chưa bao giờ đáng tin. “Tại sao tại sao cái gì?” nàng cà lăm.
“Tại sao bà đến đây và kể cho chúng tôi một câu chuyện cực kỳ đáng kinh ngạc để cứu cuộc sống của người đàn ông này người mà bà đã thừa nhận là bà bỏ rơi ông ta vài tuần trước?”
Elizabeth nhìn với vẻ van nài về phía Delham, người đang nhún vai như thể căm phẫn. Sững sờ nàng nhớ lại những điều ông ta đã nói trong phòng chờ, và bây giờ nàng đa hiểu chúng”
“Cái mà tôi đang làm đây với bà ấy không có gì khác hơn những gì mà viên chưởng lý sẽ làm với câu chuyện của bà ấy... .Đây không còn là câu hỏi về sự thật và sự phán xét nữa...đây chỉ là một vở kịch, và viên chưởng lý diễn để thoả mãn thàng công vang dội của ông ta.”
“Quý bà Thornton!” viên chưởng lý quát lên, và ông ta bắt đầu tấn công nàng liên tục bằng những câu hỏi làm nàng bối rối đến nỗi nàng cố gắng mới có thể theo kịp chúng. “Kể cho chúng tôi nghe sư thật đi, bà Thornton. Có phải người đàn ông này,” ông ta chỉ về phía Ian “đã tìm thấy bà và hối lộ bà để bà về đây hôm nay và kể cho chúng tôi một câu chuyện lố bịch này? hoặc là ông ta đã tìm thấy bà và đe doạ cuộc sống của bà nếu bà không đến đây hôm nay? Có thật không việc bà không biết anh trai bà đang ở đâu? có thật hay không việc chính bà đã thú nhận trước đây vài phút là bà đã bỏ đi vì khiếp sợ cho cuốc sống của bà vì người đàn ông tàn nhẫn này? có thật hay không việc bà sợ sẽ có những sự tàn nhận hơn nữa từ ông ta”
“Không!” Elizabeth hét lên. nàng liếc nhìn tất cả các gương mặt đàn ông trong căn phòng và nàng có thể nhận ra rằng không một ai nhìn thấy gì ngoài sự khinh bỉ hoặc không đáng tin cậy từ sự thật mà nàng đã nói.
“Không có câu hỏi nào thêm nữa”
“Đợi đã!”
Trong khoảnh khắc Elizabeth chợt nhận ra rằng nếu như nàng không thể thuyết phục họ rằng nàng nói sự thật, nàng phải tìm cách thuyết phục họ rằng nàng quá ngu ngốc để có thể bày trò nói rối như vậy “Vâng, thưa các quý ngài.” nàng nói. “Tôi không thể phủ nhận chuyện đó - ý tôi là về sự nhẫn tâm của anh ấy.”
Sutherland vòng lại, mắt ông ta sáng lên, và những ánh mắt thú vị lập tức sáng lấp lánh khắp căn phòng. “Bà thừa nhận rằng ông ta là một kẻ tàn nhẫn.”
“đúng vậy, tôi thừa nhận,” Elizabeth nhấn mạnh một cách công khai. “người phụ nữ tội nghiệp thân mến của tôi ơi, bà có thể nói cho chúng tôi - tất cả chúng tôi về những ví dụ của sự tàn nhẫn của ông ta không?”
“Được, và khi tôi làm điều đó, tôi biết là qúy vị tất cả sẽ hiểu là chồng tôi có thể tàn nhẫn đến mức nào và làm sao tôi lại phải chạy trốn với Robert - anh trai tôi - như tôi đã nói trên.” điên rồ, liều lĩnh, nàng cố gắng suy nghĩ một bản tường thuật nửa sự thật để nó không phải giống như là một lời khai man và nàng nhớ lại những lời nói của Ian cái đêm mà chàng đến tìm nàng ở Havenhurst.
“được bà nói đi.” mọi người trong phòng cùng đồng loạt nhón người lên phía trước để lắng nghe, và Elizabeth có cảm giác là toàn bộ toà nhà đang hướng về nàng. “Khi nào là lần cuối cùng mà chồng bà tỏ ra tàn nhẫn?”
“à, đó là ngay trước khi tôi rời đi anh ấy đã đe doạ cắt các khoản trợ cấp của tôi - tôi đã tiêu pha quá nhiều, và tôi ghét phải thừa nhận điều đó.”
“Bà sợ là ông ta sẽ đánh bà vì điều đó ư?”
“Không, là tôi sợ rằng anh ấy sẽ không đưa cho tôi thêm nữa cho đến tận kỳ sau.”
Một số người trong phòng cười to. Sutherland bắt đầu nhăn trán mặt mũi tối sầm lại, nhưng Elizabeth đãchóng nói tiếp. “Chồng tôi và tôi đãthảo luận một vấn đề rất quan trọng - ý tôi là tiền trợ cấp của tôi, hai tối trước khi tôi đi với Bobby.”
“Và có phải là trong suốt cuộc thảo luận đó ông ta chửi rủa bà? Đó có phải là cái đêm mà người hầu của bà đãchứng nhận là bà đang khóc?”
“Đúng tôi tin là đúng như vậy. “Tại sao bà lại khóc bà Thornton?” cả phòng lại rướn lên cao nữa để nhìn nàng.
“Tôi trong một tình trạng tồi tệ,” Elizabeth nói, “Tôi muốn đi với Bobby. Để làm điều đó, tôi phải bán chiếc vòng ngọc lục bảo thân yêu của tôi cái mà Ngài Thornton đã tặng tôi.” cố gắng chộm lấy tình trạng hưng phấn của mọi người, nàng rướn người lên một chút về phía ngài Chancellor, “Tôi biết là rồi anh ấy sẽ mua cho tôi thêm nhiều nữa, ngài biết đấy.” Một tràng cười rộ lên khắp phòng, và điều đó là điều khích lệ mà Elizabeth đang cực kỳ cần.
Tuy vậy, Ngài Sutherland không cười. ông ta cảm thấy rằng nàng đang cố gắng lừa bịp ông ta, nhưng với tất cả đặc trưng kiêu ngạo đại diện cho giới tính của ông ta, ông ta không thể nào tin được là nàng có đủ thông minh để có thể cố gắng làm điều đó chứ chưa nói đến việc một mình có thể hoàn thành nó. “Tôi cho là tôi tin rằng bà bán vòng cổ của mình để chạy trốn một cách một cách quái đản theo dục vọng phù phiếm của mình với một người đàn ông mà bà tuyên bố là anh trai bà?”
“Chúa ơi. Tôi không biết là ông cho là ông tin vào điều gì. Tôi chỉ biết là tôi là tôi là làm điều đúng như tôi nói.”
“Thưa bà!” ông ta quát. “Bà nước mắt lưng tròng theo như người buôn bán trang sức đã mua lại đồ của bà, nếu bà đang ở trong một tâm trạng nhẹ dạ thì tại sao bà lại nước mắt lưng tròng?”
Elizabeth ném cho ông ta một cái nhìn ngớ ngẩn. “Tôi rất thích chiếc vòng cổ ngọc lục bảo đó.”
Tiếng cười hô hố vang khắp phòng. Elizabeth đợi cho đến khi họ kết thúc nàng nhổm lên phía trước nói với một giọng nói tự hào và đầy tự tin. “Chồng tôi thường nói rằng chiếc vòng ngọc lục bảo đó phù hợp với màu mắt của tôi. Điều đó chẳng phải rất tuyệt sao?”
Sutherland bắt đầu nghiến răng tức giận. Elizabeth chú ý thấy điều đó. Sợ phải nhìn Ian, nàng liền liếc nhìn nhanh Delham và nhìn thấy ông ta quan sát nàng chăm chú với một cái gì đó như là một cảm giác thán phục.
“Vởy,” Sutherland gầm lên gần như nguyền rủa. “Vậy chúng tôi bây giờ cho là chúng tôi tin rằng bà không thực sự sợ chồng mình?”
“Tất nhiền là tôi sợ chứ. Chẳng phải tôi đã giải thích là anh ấy có thể tàn nhẫn như thế nào rồi mà?” nàng nói với một cái nhìn tỏ ra ngớ ngẩn khác. “Tất nhiên, khi mà Bobby cho tôi xem lưng anh ấy tôi đã không dừng được suy nghĩ là một người đàn ông có thể đe doạ cắt trợ cấp của vợ mình thì tất có khả năng làm mọi thứ”
Một tràng cười hô hố vang lên còn lâu hơn lần trước và thậm chí ngay cả khi nó kết thúc, Elizabeth vẫn còn nhận thấy những nụ cười toe toét chế nhạo nơi mà trước đó không lâu là sự hoài nghi và khinh bỉ. “Và,” Sutherland gầm lên, khi ông ta có thể được chú ý lần nữa, “Chúng tôi cũng cho là chúng tôi tin rằng bà đã chạy trốn với một người đàn ông mà bà tuyên bố là anh trai bà và có một thời gian thoải mái ở nơi nào đó trên nước Anh.”
Elizabeth gật đầu dứt khoát và nói thêm, “ở Helmshead - đó là một ngôi làng rất dễ chịu gần biển. Tôi đã có một khoảng thời gian thanh bình thoải mái ở đó cho đến khi tôi đọc thấy tờ báo và nhận ra là chồng tôi đang bị xét xử. Bobby không nghĩ là tôi nên quay lại, bởi vì anh ấy vẫn còn đang rất tức giận vì bị đẩy lên thuyền của chồng tôi. Nhưng tôi nghĩ tôi phải quay lại.”
“Và có phải,” Sutherland nắm lấy, “Bà muốn tuyên bố lý do tại sao bà phải quay lại?”
“Tôi không nghĩ là Ngài Thornton lại thích bị treo cổ,” nhiều tiếng cười hơn như muốn làm nổ tung căn phòng, Elizabeth đợi vài phút trước khi nói tiếp. “Và rồi tôi đưa cho Bobby tiền của tôi và anh ấy đi tìm kiếm cuộc sống ưng ý thoải mái của anh ấy, như tôi đã nói khi nãy.”
“Qúy bà Thornton,” Sutherlanx nói với một giọng nói ngọt xớt đáng sợ làm Elizabeth hơi run, “Bà có biết từ khai man có nghĩa là gì không?”
“Tôi tin là,” Elizabeth nói, “nó có nghĩa là nói một điều già đó dối trá trước một nơi như thế này.”
“Bà có biết toà sẽ trường phạt những người khai man như thế nào không? Họ sẽ bị bỏ tù, và họ sẽ sống một cuộc đời khốn khổ trong những bức từng tối tăm. Bà có muốn điều đó xảy ra với bà không?”
“Chắc chắn là nghe có vẻ không được thoải mái rồi,” Elizabeth nói. “Tôi có thể được mang theo đồ trang sức và váy áo của tôi không?”

Một tràng cười làm rung chuyển mái vòm và những bức tường.
“Không, bà không được mang theo chúng.”
“Vậy thì tôi cực kỳ hạnh phúc là tôi đã không nói dối.”
Sutherland không còn chắc chắn là ông ta có bị lừa bịp hay không nữa nhưng mà ông ta cảm thấy là ông ta đã thất bại trong nỗ lực khiến Elizabeth trông giống như một người đàn bà ngoại tình thông minh và tính toán hoặc là một người vợ bị doạ dẫm và khiếp sợ. Câu chuyện kỳ quái về chuyến đi của Elizabeth và anh trai bây giờ chắc chắn đã trở thành một câu chuyện đáng tin về sự ngớ ngẩn của Elizabeth, và ông ta nhận ra điều đó với cảm giác thất bại và điên tiết. “Thưa bà, có phải bà tự mình khai man để cứu người đàn ông này không?” cánh tay ông ta chỉ về phía Ian, Elizabeth liếc nhìn theo một cách không ý thức. Trái tim nàng đông lại trước vẻ đe doạ khủng khiếp khi nàng nhìn thấy Ian trông có vẻ buồn chán hơn, hờ hững tách biệt hơn trước nữa và còn không hề động đậy.
“Tôi hỏi bà,” Sutherland gầm lên, “Có phải bà khai man để cứu người đàn ông này khỏi giá treo cổ tháng tới?”
Elizabeth có thể chết để cứu chàng. Liếc nhanh gương mặt đáng sợ của Ian, nàng nặn một nụ cười chống rỗng. “Tháng tới? Thật là một điều khó chịu để nghĩ tới. Tại sao ư vì tháng tới là là tháng có vũ hội của Qúy bà Northam, và kensington đã hứa rõ ràng là chúng tôi có thể đến dự.” Một trận cười hô hố nổ ra, còn khiếp hơn những lần trước, nhấn chìm những lời cuối của Elizabeth “Và rằng tôi có thể có một bộ lông thú mới.”
Elizabeth đợi, cảm thấy là nàng đã thàng công, không phải bởi việc biểu diễn của nàng quá thuyết phục mà chỉ bởi vì rằng có nhiều nhà quý tộc ở đây có vợ là những người không bao giờ nghĩ xa hơn những bộ quần áo tiếp theo hay những vũ hội hoặc lông thú, và nàng có vẻ như hoàn toàn đáng tin giống những người vợ đó.
“Không câu hỏi nào thêm nữa.” Sutherland cộc cằn nói, ném một cái nhìn khinh bỉ vào nàng.
Delham chậm rãi đứng dậy, và thông qua biểu hiện của ông ta đã cẩn thận không biểu cảm gì, Elizabeth vẫn có thể cảm nhận thấy rằng ông ta đang âm thần tán thưởng nàng. “Qúy bà Thornton,” ông ta nói với một giọng điệu trang trọng, Bà còn điều gì muốn nói với toà không?”
Nàng nhận ra là ông ta muốn nàng nói một điều gì đó, và với trạng thái mệt mỏi nhẹ nhõm của mình Elizabeth không thể nghĩ ra đó là điều gì. Nàng chỉ nói điều duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra và nàng sớm biết rằng sau khi nàng bắt đầy nói ông ta sẽ hài lòng. “Có, thưa toà. Tôi muốn nói là tôi rất xin lỗi vì những gì mà tôi và anh trai Bobby đã làm phiền tất cả mọi người. Tôi đã sai khi tin anh ấy và đã vội vàng ra đi mà không nói một lời với ai. Và cũng thật là sai lầm khi anh ấy vẫn còn tiếp tục giận dữ vì những gì mà chồng tôi đã làm, mặc dù đó là những hành động tử tế.” Nàng nhận thấy là nàng đã đi quá xa, nghe có vẻ như tỏ ra quá có đầu óc xét đoán và nàng ngập ngừng thêm vào, “Nừu Kensington có đưa Bobby vào tù vì đã bắn anh ấy, tôi dám nói là Bobby chắc chắn là cảm thấy điều đó chẳng thú vị gì cũng như tôi cảm thấy nếu ở địa vị cảu anh ấy. Anh ấy là người,” nàng thú nhận “hay kén cá chọn canh.”
“Quý bà Thornton!” Ngài Chancellor nói khi những tràng cười vui vẻ ngừng lại. “Bà có thể xuống được rồi.” Căn cứ theo giọng nói gay gắt của ông ta, Elizabeth thách thức nhìn thẳng vào ông ta và rồi nàng suýt nữa trượt chân khi nàng nhìn thấy vẻ khinh rẻ giận dữ trên khuôn mặt ông ta. Những người khác có thể nghĩ nàng là một người phù phiếm không thể sữa chữa được, nhưng ông ta nhìn như thể ông ta muốn tự tay cắt cổ nàng vậy.
Run rẩy trèo xuống Elizabeth cho phép trợ lý của Delham hộ tống nàng, nhưng khi họ ra xa và anh ta đưa nàng về phía cửa ra hành lang, Elizabeth lắc đầu, nhìn anh ta van nài. “Xin anh,” nàng thì thầm, vẫn nhìn qua vai anh ta, cố gắng để xem xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, hãy để cho tôi ở góc khuất. Đừng bắt tôi phải đợi ngoài kia mà tự hỏi” nàng cầu xin.
“Thôi được,” anh ta đồng ý vẻ miễn cưỡng sau một lúc, “nhưng bà đừng gây ra tiếng động gì.Tất cả sẽ kết thúc sớm thôi.” Anh ta nói thêm vẻ chắc chắn.
“ý anh là,” nàng thì thầm, “Tôi làm đủ tốt để họ tha chồng tôi ngay?”
“Không thưa bà, bà hãy im lặng, và đừng lo gì cả.”
Thực ra thì bây giờ Elizabeth bối rối hơn là lo lắng, bởi vì lần đầu tiên nàng thấy Ian có vẻ có chút hứng thú đối với một việc gì đó sắp xảy ra.
Chàng liếc nhìn người đàn ông đang nói chuyện với Delham, và trong một phần giây nàng nghĩ mình đã thực sự nhìn thấy có một chút ánh thích thú ánh lên trên khuôn mặt bình thản của chàng. Đi theo người trợ lý ra góc phòng, nàng đứng bên cạnh Bà Công tước thừa kế, hầu như không nhận thức được cái nhìn tán thành cộc cằn của bà dành cho nàng. “Điều gì đang xảy ra vậy?” nàng hỏi người trợ lý khi anh ta không tỏ ra có chút dấu hiệu nào là muốn quay về chỗ ngồi.
“Ông ấy sẽ đưa việc ấy ra,” người đàn ông trẻ nói, cười toe toét. “Thưa Ngài Chancellor,” Delham nói to khi ông ta gật đầu nhanh chóng với người đàn ông ông ta vừa nói chuyện.
“Được sự cho phép của toà, tôi có thể nói như vậy, tôi muốn đưa ra thêm một số nhân chứng nữa, những người mà chúng tôi tin là sẽ cung cấp những bằng chứng không thể tranh cãi được về việc không hề có một chút tổn hại nào đến cho Robert Cameron trực tiếp hay gián tiếp trong khoảng thời gian mà anh ta ở trên thuyền Arianna. Nếu bằng chứng này được toà chấp nhận, thì tôi có cảm giác tự tin là toàn bộ chuyện này có thể được giải quyết nhanh gọn hơn rất nhiều.
“Tôi thì chẳng cảm thấy tự tin chút nào” Ngài Sutherland đáp lại. Thậm chí từ chỗ Elizabeth đứng nàng cũng có thể nhận thấy khuôn mặt của Ngài Chancellor cứng lại khi ông ta quay sang nhìn vị chưởng lý.
“Hãy để chúng ta hy vọng voà điều tốt đẹp nhất,” Ngài Chancellor nói với Sutherland. “Vụ xét xử này đã vượt quá rất nhiều giới hạn về đứng đắn và nghiêm trang, và góp một phần không nhỏ trong đó là ngài đấy, thưa ngài. Rồi quay sang Delham, ông ta giận dữ nói, “Tiến hành đi,”
“Cám ơn, thưa Ngài Chancellor. Chúng tôi xin gọi lên bục nhân chứng thuyền trưởng George Cranthome.”
Hơi thở của Elizabeth dừng lại khi những sự nghi ngờ về những điều sắp xảy ra lớn dần lên trong tâm trí nàng. Và rồi cửa phòng bật mở và một người đàn ông cao lớn, cơ bắp sải bước đi vào trong, đằng sau ông ta là một đám những người đàn ông lực lưỡng, dám nắng tập trung lại như thể trờ được gọi đến. Thuỷ thủ. Nàng đã nhìn thấy nhiều người đánh cá ở Helmshead đủ để có thể nhận ra những nét đặc trưng không thể nào lầm lẫn được của họ. Từ khi người đàn ông tên là Thuyền trưởng Granthome bước lên bục nhân chứng và bắt đầu trả lời các câu hỏi của Delham, Elizabeth liền nhận ra là việc tuyên bố trắng án của Ian trước cái chết của Robert đã được quyết định trước khi nàng bước vào đây. Thuyền trưởng Granthome chứng nhận cách cách đối đãi đối với Robert trên thuyền Arianna và vấn đề anh trốn thoát khỏi thuyền khi thuyền dừng lại không định trước để sửa chữa. Và ông ta cũng nhẹ nhàng chỉ ra rằng toàn bộ thuỷ thủ đoàn của ông ta cũng đã được chuẩn bị để làm chứng. điều đó làm Elizabeth sững sờ tất cả những nỗi khinh hoàng của nàng trên đường đi, sự sợ hãi của nàng khi làm chứng thật sự vô nghĩa. Với Ian có khả năng chứng minh rằng Robert không hề bị tổn hại gì vì chàng cả, sự biến mất của Elizabeth hoàn toàn trở thành tai hoạ chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Nàng đảo mắt giận giữ nhìn người trợ lý cười toe toét, đang chăm chú lắng nghe vị thuyền trưởng. “Tại sao các anh không nói trên báo chí những gì đã xảy ra với anh trai tôi? Rõ ràng là chồng tôi và ông Delham biết điều đó mà. Các anh ắn hẳn cũng biết là có thể đưa thuyền trưởng và thuỷ thủ đoàn ra làm chứng cơ mà.”
Miễn cưỡng, người trợ lý rời mắt khỏi bục nhân chứng và nói nhẹ nhàng, “đó là ý kiến của chồng bà, phải đợi đến khi vụ xét xử đi theo hướng này trước khi đưa ra những chứng cứ bảo vệ mình.”
“Nhưng tại sao?”
“Bởi vì chưởng lý nổi danh của chúng ta và nhân viên của ông ta không có dấu hiệu muốn buông vụ này bất chấp chúng ta tuyên bố như thế nào. Họ tin là bằng chứng của họ đủ để thuyết phục mọi người, và nếu như chúng ta nói cho họ biết về thuyền Arianna thì họ sẽ tìm cách kéo dài thời gian để tìm thêm chứng cứ để bác bỏ những luận cứ của Thuyền trưởng Arianna. Hơn nữa, Thuyền Arianna và thuỷ thủ đoàn đang trong một chuyến hải trình và không biết chắc chắn là họ đang ở đâu để có thể đưa họ về đúng lúc để làm chứng. Bây giờ vị chưởng lý bất lực của chúng ta không có gì sẵn sàng trong tay để có thể sử dụng làm luận cứ bác bỏ, bởi vì ông ta đã không thể dự đoán được điều này. Và cho dù nếu như anh trai bà không bao giờ được tìm thấy đi nữa, thì vẫn chẳng có điểm nào để ông ta có thể đào sâu thêm để làm chứng cứ buộc tội chi tiết, bởi vì thậm chí nếu ông ta có tìm ra điều gì đó - cái mà ông ta không thể tìm ra - chồng bà không thể cố gắng hai lần cho cùng một tội ác.”
Bây giờ thì Elizabeth hiểu vì sao mà Ian trông có vẻ buồn chán và chẳng thèm quan tâm, mặc dù vậy nàng vẫn không thể hiểu được tại sao chàng không có một chút nào dịu lại khi nàng giải thích rằng nàng đi với Robert chứ không phải với tình nhân, và đề nghị đưa ra chứng cứ là lá thư của bà Hogan và thậm chí hứa là sẽ có sự chứng nhận của bà ta tại toà.
“Chồng bà đã soạn toàn bộ kế hoạch này,” người trợ lý nói, nhìn Ian một cách thán phục, “Lên kế hoạch tự bào chữa cho mình. Chồng bà là một người đàn ông cực kỳ tài giỏi. à nhân thể, Ông Delham có bảo tôi nói với bà là bà đã làm rất tốt trên đó.”
Từ đó trở đi, phần còn lại của phiên toà có vẻ như nhanh chóng chuyển sang những phần kết luận tất yếu, nhưng vô nghĩa đầy tính nghi thức. Rõ ràng nhận ra là mình không có cơ hội nào để làm mất tín nhiệm đối với sự làm chứng của toàn bộ thuỷ thủ đoàn cuả thuyền Arianna, Ngài Sutherland chỉ hỏi một số câu chiếu lệ đối với thuyền trưởng Granthome, và rồi cho phép ông ta ra. Sau đó, chỉ còn lại một số lời phát biểu kết luận của luật sư hai bên và rồi Ngài Chancellor kêu gọi bỏ phiếu.
Tình trạng căng thẳng lại trở lại, Elizabeth lắng nghe và quan sát khi chủ toạ gọi tên từng thành viên. Người này rồi người khác, theo hàng đứng dậy, đặt tay phải lên ngực và công khai nói hoặc “Không có tội,” hoặc không có tội.”
Kết quả bỏ phiếu là 324 trên 14, nghiêng về phía vô tội. Để phản đối, trợ lý của Delham thì thầm với Elizabeth về những người đàn ông có thàng kiến chống lại Ian vì lý do cá nhân hoặc là họ nghi ngờ sự đáng tin cậy của lời làm chứng của nàng và thuyền trưởng Granthome.
Elizabeth chỉ nghe loáng thoáng. Tất cả mối quân tâm của nàng là về phía phần lớn những người tuyên không có tội, và khi Ngài Chancellor cuối cùng cũng quay ra tuyến bố sự phán quyết và bắt đầu nói, “Ngài Thornton,” Ngài Chacellor nói vơis Ian khi chàng từ từ đứng dậy, “Lời tuyên án của hội đồng là ngài vô tội trước tất cả những cáo buộc chống lại ngài. Ngài được tự do. Ông ta hơi dừng lại như đấu tranh với điều gì đó, rồi nói tiếp, làm Elizabeth choáng váng, “Tôi muốn khuyên ngài một cách thân mật rằng nếu ngài có ý định vẫn còn có ý định ở cùng vợ ngài dưới một mái nhà tối nay, ngài phải nghiêm túc xem xét lại điều đó.”
Elizabeth nhắm mắt để chống lại cảm giác ân hận là nàng đã không để mình đừng đưa ra những lời làm chứng như vậy. Nàng nói với bản thân mình rằng sẽ tốt hơn khi để bị hiểu lầm là một người đàn bà nhẹ dạ ngu ngốc còn hơn là một người đàn bà ngoại tình xảo quyệt, nhưng khi nàng mở mắt ra và nhìn thấy Ian bước xuống bục và đi xa khỏi tầm mắt nàng, nàng chẳng còn quan tâm đến gì nữa cả.
“Đi nào Elizabeth,” bà công tước nói, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên cánh tay Elizabeth, “Ta không nghi ngờ gì về việc sẽ có phóng viên ngoài kia. Chúng ta càng rời khỏi đây sớm, càng có nhiều cơ hội để tránh khỏi họ.”
Khi họ bước ra ngoài, ký giả cùng một đám đông khán giả những người đã đến nghe những tin tức trực tiếp của ngày xử án, đứng chắn đầy ngay trước đường đi của Ian. Thay vì tránh họ bằng cách đi vòng qua Ian lách qua đám đông, cằm chàng cứng lại. Chìm trong nỗi hối hận đau đớn, Elizabeth quan sát họ gọi chàng bằng những từ ngữ lăng mạ và kết tội. “Ôi chúa ơi,”
“nhìn xem những gì tôi đã gây ra cho anh ấy.?”
Khoảng khắc ồn ào khi xe ngựa của Ian đi khỏi, đám đông vội quay lại tìm kiếm con mồi mới khi các nhà quý tộc bắt đầu tràn ra khỏi khu nhà.
“Đó là bà ta!” một người đàn ông từ tờ Gazette chuyên viết về những việc của xã hội thượng lưu hét lên, chỉ về phía Elizabeth và đột ngột cả đám phóng viên và đám người tò mò lao về phía nàng với số lượng khủng khiếp. “Nhanh lên, thưa bà Thornton,” có giọng một người đàn ông trẻ xa lạ nói gấp rút, kéo nàng về lại trong khu nhà, “Theo tôi. Có một con đường khác ở góc kia.”
Elizabeth tuân theo một cách máy móc, vẫn nắm chặt lấy cánh tay của Bà Công tước khi họ đi qua những vị thành viên đang hướng ra cửa. “Cái nào là xe của bà?” người đàn ông hỏi.
Bà Công tước mô tả và anh ta gật đầu. “Hãy ở lại đây. Đừng đi đâu cả. Tôi sẽ bảo người đánh xe vòng lại đây đưa các bà lên.”
Mười phút sau xe của bà công tước dừng trước mặt họ và họ lên xe an toàn. Elizabeth tựa người vào cánh cửa. “Cám ơn,” nàng nói với người đàn ông trẻ, chờ anh ta nói tên.
Anh ta giơ tay lên mũ. “Thomas Tyson, Thưa quý bà Thornton từ tờ Time. Không, đừng hoảng sợ,” anh ta nói. “Tôi không có ý định moi tin từ bà lúc này. Xán lại moi tin của cách quý bà trên xe ngựa không phải là phong cách của tôi.” Để nhấn mạnh anh ta đóng cửa xe lại.
“Trong trường hợp này,” Elizabeth nói với anh ta qua cửa sổ xe với một cố gắng cực kỳ để nở một nụ cười quyến rũ, “Tôi sợ là anh không phải là một nhà báo làm tốt công việc.”
“Có lẽ bà sẽ đồng ý nói chuyện với tôi ở một thời điểm khác - riêng tư.”
“Có lẽ,” Elizabeth nói lơ đãng khi người đánh xe của họ bắt đầu cho ngựa chạy đi.
Nhắm mắt lại, Elizabeth ngã đầu ra đằng sau. Hình ảnh Ian bị đeo bám bởi đám đông và bị gọi là kẻ giết người, giết vợ cứ đào sâu một cách tàn nhẫn vào tâm trí mơ hồ của Elizabeth. Với một giọng nói thì thầm đau đớn, nàng nói với bà Công tước, “Họ làm thế với anh ấy bao nhiêu lâu rồi ạ? Việc tấn công và nguyền rủa anh ấy?”
“Hơn một tháng rồi.” Elizabeth hít một hơi dài đau đớn, giọng nàng đầy nước mắt. “Bà có biết là Ian kiêu hãnh đến mức nào không?” giọng nàng vỡ ra. “Anh ấy cực kỳ kiêu hãnh và cháu cháu đã làm anh ấy trở thành một bị cáo giết người. Ngày mai, anh ấy sẽ trở thành trò cười của công chúng.”
Bà Công tước ngập ngừng và rồi cộc cằn nói, “Cậu ta là một người mạnh mẽ người chẳng bao giờ thèm quan tâm đến quan điểm của bất cứ ai cả có lẽ trừ cô và Jordan và có lẽ là một vài người khác nữa. Trong bất cứ trường hợp nào thì ta cũng có thể dám nói rằng, không phải Kensington, sẽ trông như một người đần độn trên báo ngày mai.”
“Bà có thể đưa cháu về nhà không?”
“Cái trên đường Promenade ư?”

Elizabeth ngay lập tức sực tỉnh khỏi những nỗi khốn khổ của mình. “Không tất nhiên là không rồi. Nhà của chúng cháu trên đường Upper Brook.”
“Ta không nghĩ,” bà công tước nghiêm nghị nói, “đó là một ý kiến khôn ngoan. Cháu đã nghe những gì mà Ngài Chancellor nói rồi đấy.”
Elizabeth không đồng ý, với một chút rùng mình lo lắng nàng nói, “Cháu thà đối mặt với Ian ngay bây giờ còn hơn là kéo dài qua hết đêm nay.”
Bà Công tước già, rõ ràng là xác định nên cho Ian thời gian để tâm trạng của chàng có thể được khống chế lại, chợt nhớ ra rất cần thiết phải đến thăm một người bạn bị ốm và một người khác nữa. Cuối cùng thì họ cũng đến được đường Upper Brook khi gần tối, và Elizabeth run rẩy quyết tâm bước xuống và đó là trước khi người quản gia của họ nhìn nàng như thể không xứng để khinh miệt. Rõ rành là Ian đã trở về nhà và đám người hầu nhanh miệng đã có tin tức về việc Elizabeth làm chứng ở toà. “Chồng tôi ở đâu, Dolton?” nàng hỏi ông ta.
“ở trong phòng đọc.” Dolton nói, bước sang một bên.
Elizabeth đứng bất động nhìn những chiếc rương đã sắp một hàng ở hàng lang và một vài người hầu đang mang thêm một số xuống lầu. Trái tim nàng đập cuồng dại, nàng nhanh chóng bước qua hành lang đi vào phòng đọc của Ian, dừng lại một chút để lấy thêm sự bình tĩnh trước khi chàng quay lại và nhìn thấy nàng.
Chàng cầm trên tay một ly rượu, nhìn chăm chăm vào lò sưởi. Chàng đã bỏ áo khoác và sắn tay áo lên, Elizabeth nhìn chàng với sự đau đớn tột độ rằng chàng thật sự đã gầy hơn so với nàng tưởng lúc ở toà. Nàng cố gắng nghĩ cách làm thế nào để bắt đầu, và bởi vì nàng quá tràn ngập những cảm xúc và những lời định giải thích nên nàng bắt đầu với điều ít quan trọng nhất - nhưng lại là vấn đề khẩn thiết nhất ngay trước mắt trước tiên, những chiếc rương ở ngoài hành lang. “Anh anh định đi sao?”
Nàng nhìn thấy vai chàng cứng lại khi nghe thấy tiếng nói của nàng, và khi chàng quay lại và nhìn nàng, nàng gần như có thể cảm nhận được sự nỗ lực của chàng áp dụng để giữ cho cơn giận dữ của mình được kiểm soát. “Cô là sẽ người đi,”
Trong im lặng, không còn khả năng chống đỡ Elizabeth lắc đầu và bắt đầu chậm chạp tiến vào phía trong, mập mờ nhận thức được điều tồi tệ nhất, còn tồi tệ hơn là chỉ đứng trước hàng trăm nhà quý tộc ở House of lord.
“Tôi sẽ không làm điều đó, nếu tôi là cô,” chàng cảnh cáo nhẹ nhàng. “Làm, Làm cái gì cơ?” Elizabeth run run nói.
“Đến gần tôi hơn.” nàng lạnh cả người đứng ngay lại, tâm trí nàng ghi nhận vẻ đầy đe doạ trong giọng nói của chàng, nhưng từ chối tin vào điều đó, mắt nàng nhìn chàng chăm chăm.
“Ian,” nàng bắt đầu, chắp tay lên với tư thế như thể một lời cầu xin câm lặng, rồi buông tay xuôi theo thân mình khi mà nàng nhận thấy cử chỉ cầu xin của nàng chẳng có tác động gì đối với chàng ngoài sự khinh bỉ trong mắt chàng. “Em nhận ra là,” nàng bắt đầu lại, giọng nàng run run vì cảm xúc khi nàng cố nghĩ khi nào thì cơn giận giữ của chàng sẽ bùng nổ, “rằng anh hẳn là khinh miệt em vì những gì mà em đã làm.”
“Cô nói đúng.”
“Nhưng,” Elizabeth gan góc nói tiếp, “Em đã chuẩn bị làm mọi thứ, mọi thứ để cố gắng chuộc lại lỗi lầm đó. Bất kể anh có nhìn nhận mọi việc như thế nào thì có một điều không bao giờ thay đổi, em không bao giờ ngừng yêu”
Giọng chàng vỡ ra. “Im ngay!”
“Không, anh phải nghe em,” nàng nói, nhanh hơn, cố gắng vượt qua sự hoảng loạn và cảm giác tồi tệ về một điềm báo trước rằng dù nàng có nói gì hay làm gì đi nữa thì cũng không thể làm chàng dịu lại. “Em chưa bao giờ ngừng yêu anh, ngay cả khi em”
“Tôi cảnh cáo cô, Elizabeth,” chàng nói với một giọng nói như muốn giết người, “im miệng và ra ngoài! Ra khỏi nhà tôi và ra khỏi cuộc đời tôi”
“Có có phải đó là do Robert? ý em là, anh không tin là người đi với em là Robert phải không?”
“Tôi không thèm quan tâm cô đi với thằng con hoang nào cả.” Elizabeth kinh hoàng, bởi vì chàng có ý như vậy - nàng có thể nhìn thấy điều đó. “Đó là Robert, chính xác như em đã nói,” nàng tiếp tục ngắc ngứ. “Em có thể chứng minh để anh không phải nghi ngờ gì nữa, nếu anh để em giải thích.”
Chàng cười về điều đó, một nụ cười nghe thật đáng sợ, vậy là cuối cùng chàng cũng thể hiện sự giận dữ. “Elizabeth, tôi sẽ không tin kể cả khi tôi tận mắt nhìn thấy cô đi với anh ta. Tôi nói đã rõ chưa? cô là một kẻ nói dối siêu hạng và một diễn viên rất giỏi.”
“Nếu anh nói vậy chắc là do bởi những điều ngu ngốc mà em nói trên bục nhân chứng phải không, anh chắc chắc phải biết là tại sao em lại làm như vậy chứ.”
Đôi mắt khinh bỉ của chàng làm nàng như tan rã. “Tất nhiên là tôi biết là tại sao cô làm vậy. Điều đó là phương tiện để đạt cứu cánh - cô cũng dùng điều đó làm lý do để cô làm mọi việc phải không. Cô có thể ngủ với kẻ thù nếu nó cho cô cứu cánh đúng không.”
“Tại sao anh lại có thể nói như vậy?” nàng hét lên.
“Bởi vì cùng cái ngày thám tử của cô nói với cô là tôi chịu trách nhiệm trước sự mất tích của anh cô, cô đứng bên cạnh tôi ở cái nhà thờ khốn kiếp đó và thề là sẽ yêu tôi cho đến chết. Cô sẵn sàng cưới một người đàn ông mà cô tin là có thể là một tên giết người, cô ngủ với kẻ giết người.”
“Anh không nên tin vào điều đó! Em có thể chứng minh cho anh bằng cách này hay cách khác - Em biết là em có thể làm mà nếu anh cho em cơ hội.”
“Không.”
“Ian”
“Tôi không muốn bằng chứng nào cả.”
“Em yêu anh.”
“Tôi không muốn tình yêu của cô và tôi không muốn cô. Bây giờ” Chàng ngước nhìn lên khi Dolton gõ cửa.
“Ông Larimore ở đây, thưa ngài.”
“Nói với ông ta là tôi sẽ gặp ông ngay tức khắc,” Ian nói và Elizabeth há hốc miệng nhìn chàng. “Anh - anh sẽ có một cuộc họp vì công việc ngay bây giờ sao?”
“Không chính xác, cưng ạ. Lần này tôi gọi Laremore đến đây vì một lý do khác.”
Không hiểu sao giọng nói của chàng làm Elizabeth lạnh cả sống lưng. “Lý lý do gì mà anh lại triệu tập một luật sư vào giờ này?”
“Tôi tiến hành thủ tục ly dị, Elizabeth”
“Anh làm cái gì?” nàng thở dồn, cảm thấy như cả căn phòng chao đảo. “Vì điều gì cơ chứ - sự ngu xuẩn của em ư?”
“Việc bỏ trốn,” chàng hét lên. Khoảng khắc đó Elizabeth có thể làm hoặc nói bất cứ điều gì để có thể chạm tới chàng. Nàng không thể tin được, thực ra là không thể nhận thức được người đàn ông dịu dàng, đam mê người đã yêu và vuốt ve chiều chuộng nàng lại có thể làm điều này với nàng - thậm chí không thèm lắng nghe lý do, không thèm cho nàng một cơ hội giải thích. Mắt nàng dàn dụa nước mắt của yêu thương và sợ hãi khi nàng có gắng xoa dịu chàng. “Anh đang trở nên cực kỳ ngớ ngẩn, anh yêu, nếu anh tuyên bố về việc bỏ trốn trước toà thì là bởi vì em đứng ngay sau anh tuyên bố rằng em sẵn sàng giữ lời tuyên thệ thì nghe mới hợp lý.”
“Nếu cô không ra khỏi ngôi nhà này trong ba phút,” chàng cảnh cáo lạnh lùng, “Tôi sẽ tuyên bố về việc ngoại tình.”
“Em không ngoại tình.”
“Có thể không, nhưng những biểu hiện của cô lại không nói như vậy. Tôi có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này làm. Giờ, tôi nói lần cuối ra khỏi cuộc đời tôi. Tất cả hết rồi.” Nói là làm chàng đi về phía bàn, với tay lấy giây chuông. “Đưa Larimore vào đi,” chàng ra lệnh cho Dolton, người xuất hiện ngay tức khắc.
Elizabeth cứng người lại, điên cuồng suy nghĩ cách để có thể thuyết phục chàng trước khi chàng tiến hành những bước đi loại bỏ nàng. Mọi thớ thịt trên người nàng đều tin rằng chàng yêu nàng. Nhưng nàng đã làm tổn thương chàng, chàng sẽ làm gì đây... Rồi nàng chợt choáng váng, nàng nhớ lại câu chuyện của mục sư về những hành động của Ian sau cái chết của cha mẹ chàng. Tuy vậy, nàng không phải là một con chó săn Labrador để chàng muốn vứt bỏ nàng ra khỏi cuộc đời chàng như thế nào cũng được.
Chậm dãi, nàng đi về phía bàn của chàng, đặt tay lên đó, đợi cho đến khi chàng bắt buộc phải ngước lên nhìn chàng.
Trông như một thiên thần dũng cảm đang tan nát trái tim. Elizabeth đối mặt với kẻ địch của mình, giọng nàng run run đầy yêu thương. “Hãy nghe kỹ những điều em nói, anh yêu, bởi vì em sẽ cho anh một lời cảnh báo công bằng rằng em sẽ không để anh làm thế này với chúng ta. Anh đã trao cho em tình yêu của anh, và em sẽ không để anh lấy nó đi đâu. Anh càng cố thử thì em sẽ càng chống lại anh. Em sẽ ám ảnh từng giấc mơ của anh mỗi đêm, chính xác như cái cách mà anh sẽ ám ảnh em mỗi đêm khi em rời xa anh. Anh sẽ thao thức mỗi đêm trên giường, muốn em và anh biết là em cũng nằm thao thức và muốn anh. Và khi anh không thể chịu đựng được hơn nữa,” nàng đau đớn hứa, “Anh sẽ đến với em, và em sẽ ở đó, đợi anh. Em sẽ khóc trong vòng tay anh, và em sẽ nói với anh em xin lỗi vì tất cả những gì em đã làm, và anh sẽ giúp em tìm ra cách để tha thứ cho chính bản thân mình.”
“Khốn kiếp” chàng hét lên, mặt chàng trắng bệch vì giận dữ. “Phải làm gì để cô câm miệng lại hả?”
Elizabeth nao núng trước sự căm hờn trong giọng nói của người mà nàng yêu, nàng cố hít một hơi dài, cầu nguyện nàng có thể nói hết mà không bắt đầu khóc. “Em đã làm anh tổn thường quá mức, tình yêu của em, và em sẽ làm anh bị tổn thương lần nữa trong khoảng thời gian 50 năm tới. Và anh cũng sẽ làm tổn thương em, Ian - em hy vọng không nhiều như anh đang làm tổn thương em bây giờ. Nhưng nếu đó điều phải xảy ra thì em sẽ chịu đựng điều đó, em chấp nhận điều đó để không phải sống thiếu anh, sống thiếu anh thì không còn là cuộc sống nữa. Đó là sự khác biệt mà em biết còn anh thì chưa biết, chưa biết ngay bây giờ.”
“Bây giờ cô đã nói hết chưa?”
“Chưa hết,” nàng nói, đứng thẳng lại khi nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang. “Còn một điều nữa.” Nàng run rẩy hất cằm lên. “Em không phải là con chó săn Labrador. Anh không thể đẩy em ra khỏi cuộc đời anh bởi vì em sẽ không chịu đựng đâu.”
Khi nàng đi khỏi, Ian nhìn căn phòng trống rỗng mới đây thôi còn sống động với sự hiện diện của nàng, băn khoăn không biết nàng có ý gì với lời nói cuối cùng. Nàng ngước lên nhìn Larimore bước vào, rồi gật đầu chỉ về chiếc ghế trước mặt chàng, im lặng ra lệnh cho viên luật sư ngồi.
“Tôi nhận được lời nhắn của ngài,” Larimore nói nhẹ nhàng, “rằng ngài muốn tiến hành ly dị.”
Ian ngập ngừng một chút khi những lời nói đau khổ của Elizabeth quay cuồng trong tâm trí chàng, cùng với những hình ảnh của sự dối trá lừa lọc bắt đầu từ cái đêm họ gặp nhau lần đầu và tiếp tục cho đến ngay đêm cuối cùng họ ở cùng nhau. Chàng nhớ lại những tuần dài đau khổ sau khi nàng rời bỏ chàng và để lại cảm giác lạnh lẽo đáng nguyền rủa. Chàng nhìn viên luật sư người đang đợi câu trả lời của chàng.
Và rồi chàng gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận