Như Em Hằng Mong

Hai ngày cuối tuần kết thúc rất nhanh.

Một tuần mới, lại là những bận rộn mới.

Giờ học ngày thứ hai, giáo viên các môn bắt đầu nhận xét về bài thi giữa kì.

Một buổi sáng ngây ngốc ngơ ngẩn, tiết thứ nhất buổi chiều là giờ học thể học.

Ăn cơm trưa xong, Hứa Bảo Như trở về phòng học trước nằm ngủ một hồi. Cô ngủ không được bao lâu, chừng mười mấy phút đã tỉnh lại.

Cô nằm gục xuống bàn một lúc, đến khi hơi tỉnh táo lại, mới đứng dậy đi ra ngoài từ cửa sau phòng học, đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Đi vào phòng vệ sinh, cô đi đến trước bồn rửa tay khom người rửa mặt, nghe thấy mấy nữ sinh đang nói chuyện trời đất ở phòng trong.

"Ai mà không biết Trình Tư Lỵ crush Thẩm Độ, không phải là vì Thẩm Độ nên cô ta mới vào hội học sinh sao, bây giờ cả ngày đều mượn quan hệ công tác, danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Thẩm Độ."

"Nhưng tớ cảm giác Thẩm Độ hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, cậu ấy rất lạnh nhạt."

"Thẩm Độ là siêu cấp lạnh lùng rồi, cậu ấy hoàn toàn không để ý đến mấy loại người đó đâu."

"Đúng đó, ngay cả Hứa Bảo Như cũng không theo đuổi được."

"Hẳn là Thẩm Độ sẽ thích kiểu nữ sinh dịu dàng điềm đạm nho nhã, kiểu người như Hứa Bảo Như, đoán chắc không phải mẫu người cậu ấy thích."

"Dáng vẻ Hứa Bảo Như quá lòe loẹt diêm dúa, giống hệt hồ ly tinh vậy."

"..." Hứa Bảo Như bị nhắc đến một cách khó hiểu, cô rất buồn bực, cô có chỗ nào giống hồ ly tinh chứ?

Cô đứng thẳng dậy soi gương, càng cảm thấy khó hiểu, một người biết điều như cô mà là hồ ly tinh à? ? ?

Mấy nữ sinh ở bên trong đó thảo luận về Hứa Bảo Như, không biết chính chủ cũng đang ở đây. Đến khi đi ra lại gặp, trên mặt mấy nữ sinh đó không hẹn mà cùng lộ ra biểu cảm lúng túng.

Hứa Bảo Như không trở nên mất lịch sự, cười một tiếng, bước đi phóng khoáng.

Từ phòng vệ sinh đi ra, Hứa Bảo Như chuẩn bị trở lại phòng học, kết quả lúc đi đến giữa cầu thang, đúng lúc gặp Thẩm Độ từ trên lầu đi xuống.

Hứa Bảo Như nghĩ đến những lời mới nghe được trong phòng vệ sinh, cô cười hì hì tiến đến, hỏi: "Thẩm Độ, nghe nói cậu thích nữ sinh điềm đạm nho nhã hả?"

Thẩm Độ nghe vậy, nhíu mày nhìn Hứa Bảo Như, "Nghe ai nói?"

Hứa Bảo Như: "Mọi người ở đây đều nói thế."

Thẩm Độ nhíu mày nhẹ, bỏ lại một câu, "Điên à."

Cậu nói xong, đi thẳng xuống lầu.

Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ đi, mới cong môi cười, tiếp tục trở về phòng học.

Thời gian ở trường học nói khô khan cũng khô khan, nói phong phú cũng phong phú, dù sao mỗi ngày đều phải đi học học bài, cũng không có thời gian nhàm chán gì.

Cuộc sống chỉ như vậy trôi qua mỗi ngày, Hứa Bảo Như ngoài học tập mỗi ngày, còn có đam mê nghe người khác nhiều chuyện.

Ví dụ như trong lớp có ai yêu đương, ai ra ngoài hẹn hò vào cuối tuần, còn nắm tay.

Hứa Bảo Như khiếp sợ khi mọi người âm thầm nói về chuyện yêu đương, cô nói với Chu Di: "Tại sao người khác yêu đương dễ dàng như vậy, lớp bọn tớ cứ dăm ba bữa là lòi ra một đôi. Tớ muốn yêu sớm, sao lại khó khăn như vậy?"

Chu Di ở bên kia cười không ngừng được, "Ai bảo từ đầu cậu đặt mục tiêu cao quá làm gì, nếu cậu hạ tiêu chuẩn xuống chút, yêu đương chỉ là chuyện trong một phút."

"Không đâu." Hứa Bảo Như từ chối.

Ánh mắt cô rất cao. Cô thích vẻ ngoài đẹp trai, thích thông minh, thích học giỏi, mỗi khi nhìn thấy cậu, sẽ không kiềm được sự rung động.

Trừ Thẩm Độ, cô thật sự không tìm ra được người thứ hai.

Đáng tiếc Thẩm Độ không thích cô.

Đường tình duyên của Hứa Bảo Như không thuận lợi, nhưng đường học tập lại vô cùng bằng phẳng.

Kì thi thử cuối kì lớp mười một, cô không chịu thua kém, lọt vào top ba của lớp.

Lúc có kết quả, mẹ Hứa và ba Hứa đều rất vui vẻ, ba Hứa quá hào hứng, nói phải dẫn con gái đi du lịch.

Dĩ nhiên Hứa Bảo Như muốn đi, nhưng cô đoán hẳn là mẹ sẽ ngăn cản. Mẹ chắc chắn sẽ nói, trời ơi không được, bây giờ vẫn chưa phải là lúc thư giản. Muốn đi du lịch, chờ kì thi đại học kết thúc, muốn đi đâu cũng được.

Cô đã nghĩ đến những lời mẹ muốn nói, ai ngờ mẹ lại đồng ý với đề nghị của ba.

Hứa Bảo Như rất kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên, được sủng ái mà lo sợ, hỏi: "Mẹ, mẹ đồng ý cho con đi du lịch ạ?"

Mẹ Hứa thấy vẻ mặt con gái tràn đầy sự bất ngờ, cười nói: "Đúng vậy. Mặc dù bây giờ sắp lên lớp mười hai, là thời kì gấp rút, theo lý mà nói thì phải ở nhà học tập thật tốt, nhưng mẹ nghĩ học tập cũng cần phải kết hợp với vui chơi, nghỉ ngơi khỏe mạnh mới có thể học tập tốt hơn."

Hứa Bảo Như thật sự rất vui, miệng ngọt ngào nịnh nọt, nói: "Mẹ, mẹ ngày càng sáng suốt."

Mẹ Hứa cười nói: "Bớt đi." Lại nghiêm túc nói: "Mặc dù là ra ngoài du lịch, nhưng vẫn phải mang theo hai quyển sách, có thời gian thì nên đọc một chút."

Hứa Bảo Như rất nghe lời, gật đầu nói: "Được ạ."

Đã lâu rồi Hứa Bảo Như không đi du lịch xa, từ lúc mẹ đồng ý cô có thể ra ngoài chơi mấy ngày, cô đã bắt đầu nghiêm túc lập ra kế hoạch.

Cô vốn nghĩ lần này chỉ có mình và mẹ đi du lịch, dù sao công việc ở công ty ba rất nhiều, không có thời gian đi chơi cùng hai người.

Ai ngờ trước khi đi mấy ngày, mẹ đột nhiên quay về hào hứng nói: "Bảo Như, lần này dì Thẩm cũng đi cùng chúng ta đó."

Hứa Bảo Như đang nhoài người nằm trên bàn trà đọc sách, nghe vậy thì ngây ngẩn, cô ngẩng đầu lên, "Dì Thẩm cũng đi ạ?"

Mẹ Hứa nói: "Đúng vậy. Mẹ vừa gặp dì Thẩm của con ở bên ngoài, mẹ nói hai ngày nữa đưa con ra ngoài đi du lịch, ai biết đâu nhà dì Thẩm cũng chuẩn bị ra ngoài, vừa khéo cũng đi đến chỗ chúng ta muốn đi. Nên mẹ và dì Thẩm bàn bạc một hồi, dứt khoát đi cùng nhau luôn."

Vì bây giờ đang là nghỉ hè, ban ngày rất nóng, mọi người đều chọn đi đến nơi mát mẻ, nên dì Thẩm và hai mẹ con cô chọn cùng một chỗ cũng rất bình thường.

Nhưng Hứa Bảo Như vẫn hỏi thêm một câu theo bản năng, "Vậy.... Thẩm Độ có đi không mẹ?"

"Đi chứ." Mẹ Hứa nói: "Dì Thẩm là cố ý muốn đưa Thẩm Độ ra ngoài đi du lịch mà."

Hứa Bảo Như kêu ồ một tiếng, gật đầu, lại hỏi: "Vậy khi nào chúng ta đi ạ?"

Mẹ Hứa nói: "Ngày mốt, đã mua vé chuyến bay tối rồi."

__

Thật ra thì Thẩm Độ cũng không quá muốn ra ngoài du lịch, dù sao từ nhỏ đến lên, số lần cậu ra ngoài cùng ba mẹ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cậu cũng không ôm hy vọng về ngày sinh nhật. Từ năm bốn tuổi ấy, sau này khi ba mẹ ly hôn, hằng năm mẹ đều bận bịu với công việc, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, có hơn phân nửa thời gian đều đi công tác ở ngoài. Cậu hiểu mẹ cực khổ, cũng đã quen với việc không có ba mẹ bầu bạn.

Nên thật ra cậu cảm thấy mẹ không cần thiết phải đền buf cho mình, đưa cậu ra ngoài du lịch làm gì. Có thời gian như vậy, không bằng bà ấy nghỉ ngơi cho khỏe.

Nhưng cậu cũng không cách nào từ chối ý tốt của mẹ mình được.

Mặc dù nhà Hứa Bảo Như và nhà Thẩm Độ cùng đi ra ngoài, nhưng thật ra cũng không đi du lịch cùng nhau, lịch trình hai nhà sắp xếp cũng không chung một chỗ.

Ngày đi là mười tám tháng bảy, tài xế Thẩm gia đưa họ đến sân bay, đăng kí đổi vé bay, sau đó vào bên trong đợi lên máy bay.

Vì là buổi tối, trong sân bay có rất ít người.

Mẹ và dì Thẩm ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, Hứa Bảo Như rảnh sinh chán, nên đi sang chỗ của Thẩm Độ bên kia.

Thẩm Độ dựa lưng lên ghế ngồi, hai tay tùy ý đặt trên tay vịn của ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài bãi đậu máy bay, không biết đang suy nghĩ gì.

Hứa Bảo Như đi sang đó ngồi, nhỏ giọng hỏi cậu, "Cậu có đói bụng không? Có muốn đi ăn gì đó không?"

Thẩm Độ quay đầu lại, nhìn về phía cô, "Cậu đói à?"

Hứa Bảo Như gật đầu, "Tớ thấy hơi đói."

Chuyến bay của họ bị trì hoãn, cũng không biết lúc nào mới có thể bay.

Cô giơ tay chỉ về phía cửa hàng bán thức ăn nhanh ở phía sau, "Chúng ta ăn chút gì đi? Hay là, cậu muốn ăn cái gì, tớ đi mua cho cậu nhé."

Thẩm Độ không trả lời, chỉ nói: "Đi hỏi hai người họ muốn ăn cái gì đi."

Hứa Bảo Như cười, vội vàng đi đến hỏi mẹ và dì Thẩm.

Hai người cũng cười nói: "Cái gì cũng được, hai đứa ăn gì, thì mua cho mẹ cái đó là được."

Hứa Bảo Như ngọt ngào đáp một tiếng, sau đó cùng Thẩm Độ đi đến cửa hàng bán thức ăn nhanh.

Hôm nay cô không đeo kính áp tròng, không thể nhìn rõ thực đơn trên tường cúi đầu lấy mắt kính từ trong túi xách của mình ra đeo lên.

Mắt kính của Hứa Bảo Như rất đẹp, quan trọng là người đeo đẹp, nên dù thế nào cũng đều đẹp cả.

Cô chỉ thực đơn trên tường, quay đầu nói vói Thẩm Độ: "Tớ muốn ăn cơm cà ri đùi gà."

Thẩm Độ quét mắt qua thực đơn trên tường, ừ một tiếng, cậu cầm điện thoại trả tiền, nói với nhân viên trước quầy: "Một phần cà ri đùi gà, một phần bò bít tết."

Gọi món xong, Hứa Bảo Như và Thẩm Độ đi tìm vị trí ngồi.

Hứa Bảo tính tiền lại, vòng vo rất lâu.

Sau đó gửi một nửa qua Wechat của Thẩm Độ.

Thẩm Độ nhận được thông báo của Wechat, cầm lên xem thử.

Thấy tin nhắn chuyển tiền của Hứa Bảo Như, cậu không kiềm được cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía cô, "Cậu làm gì vậy?"

Hứa Bảo Như nói: "AA đó, trong sân bay ăn cái gì cũng rất đắt tiền."

Thẩm Độ trả lại cho cô, sắc mặt đã có hơi khó coi, "Không cần."

Cậu không biết từ lúc nào mà Hứa Bảo Như lại so đo với mình cái này.

Hứa Bảo Như cảm thấy không được tốt lắm, lại chuyển qua cho cậu, nói: "Cần thiết mà, bây giờ chúng ta đều không kiếm ra tiền, cậu cũng đang dùng tiền nhà."

Thẩm Độ đã rất bực bội, cậu lười để ý đến cô, lại lùng trả lời, "Tùy cậu."

Hứa Bảo Như nhìn ra được Thẩm Độ có hơi tức giận, cô muốn nói gì đó, nhưng lại sợ chọc cho cậu tức giận hơn, dứt khoát ngậm miệng.

Cũng may thức ăn họ gọi được đưa đến rất nhanh, Hứa Bảo Như quá đói, cơm cà ri đùi gà của cô vừa lên, cô đã không nhịn được muốn ăn ngay.

Cô cầm muỗng lên, hỏi Thẩm Độ, "Cậu có muốn nếm thử của tớ không?"

Thẩm Độ nhìn cô, không có cảm xúc gì, lạnh nhạt đáp một câu, "Không cần."

Hứa Bảo Như cười, mắt cong lên, nói: "Vậy tớ ăn trước đây."

Cô vừa nói, vừa cúi đầu ăn.

Cô ăn một miếng trước, không kiềm được lời khen: "Ăn rất ngon luôn."

Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như, rời mắt đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trong cửa hàng rất ít người, Hứa Bảo Như và Thẩm Độ dùng bữa xong, xách theo hai phần ăn bỏ túi, đi ra khỏi cửa hàng.

Trở lại cửa ra máy bay, Hứa Bảo Như cầm hai phần ăn bỏ túi đến cho mẹ và dì Thẩm, ngồi xuống bên cạnh dì Thẩm, vừa mở hộp thức ăn ra, vừa khéo léo nói: "Con gọi hai phần cơm cà ri bò, không biết hai người có thích không nữa."

Thẩm Uyển Thu cười nói: "Thích, dĩ nhiên là thích rồi, bình thường dì rất thích ăn cà ri."

Bà mỉm cười, vừa nhận lấy bữa ăn, vừa nói: "Cảm ơn Bảo Như nhé."

Khóe môi Hứa Bảo Như cong cong, nói: "Không cần cảm ơn đâu ạ."

Cô mở một phần khác ra cho mẹ, "Mẹ, của mẹ đây ạ."

Mẹ Hứa cười nhận lấy, nói: "Được rồi, con cũng ngồi nghỉ một lúc đi."

Hứa Bảo Như cười, mắt cong cong, cô đưa thức ăn cho mẹ và dì Thẩm xong, sau đó ngồi bên cạnh nghe mẹ và dì Thẩm nói chuyện phiếm.

Nhưng nghe một hồi, cô hơi thất thần, không kiềm được lại nhìn Thẩm Độ đang ngồi bên cửa sổ.

Vị trí của Thẩm Độ rất yên tĩnh, xung quanh không có người nào, chỉ có một mình cậu ngồi ở đó, nhìn bãi đậu máy bay bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Hứa Bảo Như ngồi ở chỗ này nghe mẹ và dì Thẩm nói chuyện phiếm, cũng thấy hơi nhàm chán, dứt khoát qua đó tìm Thẩm Độ.

Cô ngồi vào ghế bên cạnh Thẩm Độ, cũng ló đầu nhìn bãi đậu máy bay ngoài cửa sổ, "Sao vẫn chưa lên máy bay vậy."

Lúc này hơi thở Thẩm Độ ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người Hứa Bảo Như, cậu thấp giọng nói: "Không biết."

"Tối nay chắc sẽ không phải không được bay chứ." Hứa Bảo Như tự lẩm bẩm nói.

Thẩm Độ không trả lời cô, nhưng lại thu hồi ánh mắt, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sân bay vào đêm khuya có rất ít người, lại vì máy bay trì hoãn làm lỡ thời gian, mọi người đều rất mệt mỏi, có người đang ngủ, có người lại nhỏ giọng nói chuyện, đại sảnh chờ chuyến bay trống trải, hiếm khi yên tĩnh như vậy.

Hứa Bảo Như ngồi một hồi, cũng hơi mệt, cô nhoài người ra tay vịn của ghế, nhắm mắt lại định ngủ một lúc.

Có lẽ là xung quanh quá yên tĩnh, trong chốc lát cô đã thật sự ngủ.

Thẩm Độ không ngủ, cậu nhìn Hứa Bảo Như đang nằm bò ra tay vịn bên cạnh mình ngủ rất yên tĩnh, ánh mắt tập trung trên khuôn mặt ngoan ngoãn khi ngủ của cô, rất lâu cũng không rời mắt đi.

__

Mười một giờ rưỡi tối, máy bay trì hoãn cuối cùng cũng thông báo họ chuẩn bị lên máy bay.

Hứa Bảo Như bị loa thông báo đánh thức, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, hỏi Thẩm Độ, "Mấy giờ rồi?"

Thẩm Độ: "Mười một giờ rưỡi."

"Đã trễ vậy rồi à." Hứa Bảo Như vừa nói vừa mở nắp chai nước suối, uống nước xong thì tỉnh táo hơn chút.

Cô uống hết phần nước cuối cùng, ném chai nước suối rỗng đi, theo Thẩm Độ đến cửa xét vé lên máy bay.

Vị trí của cô và Thẩm Độ ở sát bên nhau, lên máy bay, tìm đúng vị trí ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Hứa Bảo Như vừa cúi đầu cài đai an toàn, vừa hỏi Thẩm Độ, "Tối nay hai người nghỉ ngơi ở đâu vậy?"

Thẩm Độ nói tên khách sạn.

Hứa Bảo Như nói: "Vậy chúng ta xa nhau quá."

Thẩm Độ nhìn về phía cô, hiếm khi hỏi thêm một câu, "Gia đình cậu ở đâu?"

Hứa Bảo Như nói: "Nhà tớ đặt mấy khách sạn, ba ngày ở hồ, hai ngày ở cổ trấn."

Hứa Bảo Như vốn định nói, đến lúc đó có muốn đi du lịch cùng nhau không.

Nhưng lời đến khóe miệng, lại nuốt trở lại. Cô đoán có lẽ Thẩm Độ sẽ không muốn đi du lịch cùng cô, cô nói ra, nếu dì Thẩm bắt cậu đi cùng hai mẹ con cô, đoán chừng cậu sẽ không vui.

Nghĩ như vậy, cô rất thức thời, không nói ra.

Chuyến bay hai tiếng rưỡi, hai giờ sáng, cuối cùng máy bay cũng đến thành phố Lệ.

Thành phố Lệ là một thánh địa nghỉ mát, bốn mùa như xuân, khí hậu vô cùng tốt. Mùa hè hằng năm có rất nhiều người đến đây du lịch.

Hứa Bảo Như vốn cho rằng, hơn hai giờ sáng, trên đường chắc sẽ không có người nào. Ai ngờ lúc đi ra sân bay, bên ngoài đèn đuốc sáng chưng, còn rất náo nhiệt.

Lúc đứng bên ngoài sân bay chờ xe, Hứa Bảo Như nhìn cảnh đêm sáng rực đèn ở ngoài, quyết định lấy điện thoại ra quay video.

Trước khi cô đi, mỗi ngày Dương Húc đều bảo cô chụp nhiều ảnh quay nhiều video trong nhóm Wechat, để cậu ta cũng có thể đi du lịch.

Cô cầm điện thoại chụp lại khung cảnh lúc hai giờ sáng ở thành phố Lệ, vừa chụp vừa từ từ di chuyển điện thoại sang bên phải, dần dần, trong ống kính cô lập tức xuất hiện một nam sinh rất tuấn tú.

Nam sinh mặc chiếc áo phông màu trắng, cao cao gầy gầy, vô cùng đẹp trai.

Lúc ống kính của cô hướng về cậu, cậu nhận ra được, nhìn về phía cô.

Hứa Bảo Như mỉm cười, giơ điện thoại đến gần, cười nói: "Anh đẹp trai, có thể xin phương thức liên lạc hong?"

Thẩm Độ nhìn cô, "Nhàm chán."

Hứa Bảo Như cười ha ha, lúc này cô mới thu điện thoại lại, khóa màn hình rồi cất vào trong túi xách tay nhỏ của mình.

"Bảo Như, chúng ta phải đi rồi." Cô mới vừa cất điện thoại xong, mẹ bỗng nhiên quay đầu gọi cô.

Hứa Bảo Như thấy xe taxi đã dừng ở ven đường, lúc này mới đi đến chỗ mẹ.

Mẹ đang nói chuyện với dì Thẩm, "Vậy cứ quyết định như thế nhé, đúng lúc đó chúng ta cùng trở về."

Thẩm Uyển Thu cười, vui vẻ nói: "Được, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho bà."

Mẹ Hứa nói: "Vậy được, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, bà và Tiểu Độ cũng nhanh trở về khách sạn nghỉ ngơi đi nhé."

"Được rồi, bà yên tâm đi." Thẩm Uyển Thu chào hỏi mẹ Hứa, nói xong lại vỗ vỗ bả vai Hứa Bảo Như, cười nói: "Bảo Như, du lịch vui nhé, cứ việc chơi đi con."

Hứa Bảo Như cười một tiếng, cởi mở nói: "Dì cũng vậy ạ."

Hứa Bảo Như và mẹ chào tạm biệt dì Thẩm và Thẩm Độ ở bên ngoài sân bay, sau đó mỗi người đều đón xe trở về khách sạn.

Hứa Bảo Như ngồi lên xe, trước tiên dùng điện thoại tra bản đồ, khách sạn của hai mẹ con cô cách sân bay hơi xa, lái đến đó mất khoảng bốn mươi phút.

Mẹ Hứa hỏi con gái, "Mệt không con?"

Hứa Bảo Như nói: "Vẫn ổn ạ, vừa rồi ở sân bay con có ngủ một lúc rồi."

Mẹ Hứa cười, nói: "Một hồi đến khách sạn nghỉ ngơi trước đi, ngày mai dậy rồi lại ra ngoài chơi."

Hứa Bảo Như cười, đôi mắt cong cong, vui vẻ nói: "Được ạ."

__

Khách sạn Thẩm Độ và mẹ đặt, cũng cách sân bay rất xa.

Trên đường đến khách sạn, Thẩm Uyển Thu trả lời vài email công việc.

Thẩm Độ rất yên tĩnh, vẫn nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì.

Thẩm Uyển Thu bận rộn một lúc, cuối cùng cũng trả lời email xong, bà đặt điện thoại xuống, nói: "Bên này cũng không tệ lắm phải không." Bà hạ cửa sổ xe xuống, "Không khí thật tốt quá."

Thẩm Độ đáp một tiếng "vâng" rất bình thản.

Thẩm Uyển Thu hỏi: "Có mệt không? Muốn nghỉ ngơi chút không con?"

Thẩm Độ nói: "Vẫn ổn ạ."

Cậu nhìn về phía mẹ mình, "Nếu mẹ mệt thì nghỉ ngơi chút đi ạ."

Thẩm Uyển Thu cười nói: "Mẹ cũng không mệt, lát nữa đến khách sạn rồi nói sau."

Xe lái đến khách sạn đã là ba giờ sáng, người phục vụ khách sạn vội vàng tiến đến hỗ trợ cầm hành lí, lại giúp đăng kí ở trước quầy.

Sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, Thẩm Uyển Thu vừa cất thẻ căn cước, vừa đưa thẻ mở cửa cho Thẩm Độ, nói: "Tối nay con nghỉ ngơi sớm nhé, kế hoạch cho ngày mai nói sau."

Thẩm Độ đáp "vâng", "Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm ạ."

Thẩm Độ trở về phòng, trước tiên đến phòng tắm tắm rửa thay quần áo.

Tắm xong đi ra, đã hơn ba giờ rưỡi sáng.

Điện thoại đang sạc pin ở tủ đầu giường rung lên không ngừng, cậu nhíu mày, cầm điện thoại lên nhìn tên người gọi đến.

Tên Tần Phong hiển thị trên màn hình, anh nhận điện thoại, "Cậu bị điên à? Bây giờ mấy giờ rồi."

Tần Phong ở đầu bên kia cười rất đểu cáng, "Sao vậy? Quấy rầy thế giới hai người của cậu à?"

Thẩm Độ nghe vậy thì cau mày, "Đầu óc cậu có lỗ hổng à?"

Tần Phong cười hì hì, "Cậu cũng đừng gạt tớ đó. Thành thật khai báo mau đi, bây giờ không phải là cậu và Hứa Bảo Như đang ở cùng một chỗ chứ? Bảo Như ở bên cạnh cậu sao? Hai người đang làm gì?"

Tần Phong càng nói càng quá, Thẩm Độ lạnh lùng trả lời cậu ta một câu, "Uống nhiều rồi thì đi ngủ sớm chút đi."

Cậu nói xong đang định cụp điện thoại.

Tần Phong nhận ra được, vội vàng nói ở đầu kia: "Chờ chút chờ chút đã! Cậu thật sự không ở cùng một chỗ với Bảo Như à? Vừa rồi tớ thấy cậu ấy đăng trên vòng bạn bè, chỗ cô ấy đi cũng là thành phố Lệ. Tớ còn tưởng rằng hai người bắt đầu tình yêu, đi du lịch cùng nhau."

Thẩm Độ cũng lười trả lời cậu ta, trực tiếp cúp điện thoại.

Cậu mở Wechat ra theo bản năng, bấm vào vòng bạn bè của Hứa Bảo Như xem thử.

Bài đăng mới nhất trong vòng bạn bè là vào nửa tiếng trước, chỉ có một tấm hình, là cảnh đêm sáng đèn bên ngoài sân bay thành phố Lệ.

Thẩm Độ nhìn một hồi, sau đó mới thoát khỏi Wechat, khóa điện thoại ném về lại tủ đầu giường.

__

Sinh nhật của Thẩm Độ là ngày hai mươi mốt tháng bảy, buổi sáng ngày hôm sau lúc ăn cơm, Thẩm Uyển Thu liền hỏi con trai, muốn trải qua sinh nhật như thế nào.

Thẩm Độ cũng không có mong đợi gì với chuyện sinh nhật này, anh không có vấn đề, nói: "Ăn một bữa cơm là được rồi."

Thẩm Uyển Thu nói: "Ăn một bữa cơm thôi sao mà được, con thích cái gì? Mẹ mua cho con nhé."

Thẩm Uyển Thu vẫn luôn áy náy với con trai.

Tính tình bà mạnh mẽ, sau khi ly hôn với chồng, để chứng minh mình không thua kém so với người khác, cũng vì muốn cuộc sống của con trai tốt hơn, cô liều mạng vào công việc. Mười mấy năm trước, dường như bà rất ít có thời gian bầu bạn cùng con trai.

Khi Thẩm Độ còn bé, bà thường xuyên đưa cậu đến nhà người thân, bình thường sẽ ở nhà người thân này một thời gian ngắn, rồi lại nhà người thân kia một thời gian.

Cậu vốn không thích nói chuyện, quá trình trưởng thành vẫn luôn ở nhờ trong nhà người khác, dần dà, tính cách càng ngày càng trở nên hướng nội, càng lúc càng không thích nói chuyện.

Mãi đến hai năm trước, sự nghiệp của Thẩm Uyển Thu ổn định lại, cuối cùng mới có thời gian làm bạn với con trai.

Nhưng lúc này bà mới phát hiện, Thẩm Độ đã trưởng thành, cậu không còn là một đứa trẻ cần người thân làm bạn bên cạnh như lúc bé, cậu trưởng thành hơn so với những bạn cùng lứa tuổi, cũng độc lập hơn hẳn, dường như cậu không cần đến bà. Thành tích học tập của cậu cũng rất tốt, hằng năm đều lấy học bổng, thậm chí ngay cả tiền cũng không hỏi xin bà.

Đến lúc này Thẩm Uyển Thu mới ý thức được, bà lấy được sự nghiệp, nhưng đã bỏ lỡ sự trưởng thành của con trai.

Hẳn là bà nên vui mới đúng, con trai mình lớn lên lại ưu tú hơn so với đại đa số người khác. Nhưng bà cũng biết, những thứ ưu tú này, đều đổi lại là sự cô độc.

Thẩm Uyển Thu nhất quyết phải ăn sinh nhật cùng con trai, mặc dù Thẩm Độ không quá để ý, nhưng cũng không từ chối.

Cậu biết mẹ muốn đền bù cho mình, tuy cậu cảm thấy không cần phải như vậy, nhưng nếu làm thế, để bà có thể an tâm, cậu cũng nguyện ý phối hợp.

Hai ngày kế tiếp, Thẩm Uyển Thu vẫn đang lên kế hoạch, suy nghĩ nên đưa con trai đi đâu chơi, cũng muốn cho con trai mình trải qua một ngày sinh nhật khó quên.

Ngày hôm nay lúc ăn cơm, bà nói với Thẩm Độ: "Tối mai, chúng ta gọi dì Hứa và Bảo Như đến được không? Càng nhiều người càng náo nhiệt hơn."

Thẩm Độ không ngước mắt, nói: "Nghe theo mẹ."

Thẩm Uyển Thu nói: "Là sinh nhật của con mà, nếu con không đồng ý, mẹ sẽ không mời."

Bà quan sát con trai, do dự, thử thăm dò: "Có phải con không thích Bảo Như không?"

Bà nhìn ra được, mỗi lần Bảo Như đến tìm Thẩm Độ, đều là con gái người ta tìm đề tài nói chuyện, Thẩm Độ không chút nhiệt tình đối với người ta, thậm chí còn có hơi lạnh nhạt.

Thẩm Độ nghe vậy, không kiềm được mà nhíu mày. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía mẹ, nói: "Không có."

Anh không hề không thích Hứa Bảo Như.

Thẩm Uyển Thu cười một tiếng, lại thử hỏi: "Vậy tối mai con có muốn mời dì Hứa và Bảo Như đến không? Nếu không con muốn..."

"Tùy mẹ." Thẩm Độ cắt ngang lời mẹ, không muốn tiếp tục đề tài này.

Thẩm Uyển Thu không thể đoán chính xác được có phải con trai nói thật hay không, nhưng bà nghĩ sinh nhật vẫn nên có nhiều người thì tốt hơn. Hơn nữa Bảo Như và mẹ cô cũng là người quen, chắc không có gì.

Bà nghĩ như vậy, vào buổi chiều ngày hôm sau ra ngoài đặt bánh sinh nhật, sau đó gọi điện thoại cho mẹ Hứa.

Mẹ Hứa nghe nói hôm nay là sinh nhật của Thẩm Độ, lập tức cảm thấy sốt ruột, nói: "Trời ạ, Uyển Thu, bà thật là, sao bà không nói với tôi sớm hơn chút, tôi chưa chuẩn bị cái gì cả."

Thẩm Uyển Thu ở đầu bên kia điện thoại cười nói: "Không cần chuẩn bị, không cần chuẩn bị, một hồi bà với Bảo Như cùng đến là được rồi, tôi gửi địa chỉ nhà hàng cho bà."

Mẹ Hứa đáp lời, nhưng trong lòng vẫn cuống cuồng. Bà không biết hôm nay là sinh nhật của Thẩm Độ, nếu biết sớm bà sẽ mua quà tặng từ trước rồi.

Thẩm Uyển Thu nói: "Vậy quyết định như vậy nhé, bảy giờ tối, ở tiệm cơm Lệ Dương."

"Được rồi, một hồi hai mẹ con tôi đến."

Hứa Bảo Như tắm gội xong đi ra khỏi phòng tắm, nghe thấy hình như mẹ đang nói chuyện với dì Thẩm, cô tò mò hỏi: "Làm sao vậy mẹ?"

Mẹ Hứa thở dài nói: "Hôm nay là sinh nhật của Thẩm Độ, nói không chừng là dì Thẩm không muốn mẹ mua quà cáp gì, nên bây giờ mới nói cho chúng ta biết."

Hứa Bảo Như cũng bối rối, cô nhìn mẹ, "Hôm nay là sinh nhật của Thẩm Độ ạ?"

Mẹ Hứa nói: "Đúng vậy."

Bà giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ rồi. Bây giờ chuẩn bị quà cũng không còn kịp nữa.

Bà đứng dậy đi lấy túi, nói với Bảo Như: "Con mau sấy khô tóc đi, mẹ xuống dưới tìm một tiệm bánh ngọt mua một chiếc bánh sinh nhật của Thẩm Độ."

Mẹ Hứa sợ không kịp thời gian, sửa soạn đơn giản rồi xách túi đi ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò con gái, "Con làm nhanh lên chút đó, một lát nữa là sắp không kịp rồi."

Hứa Bảo Như vẫn còn đứng đó ngẩn ra.

Cửa phòng đóng lại, cô mới lấy lại phản ứng.

Sau khi kịp phan ứng thì chuyện đầu tiên cô làm chính là lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Độ.

Điện thoại vang lên hai tiếng đã được bắt máy, Hứa Bảo Như gấp gáp hỏi: "Thẩm Độ, hôm nay là sinh nhật cậu à?"

Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Độ trả lời một tiếng "ừ" rất nhạt.

Hứa Bảo Như nói: "Sao cậu lại không nói với tớ, tớ cũng chưa chuẩn bị quà cho cậu nữa."

Thẩm Độ thấp giọng nói: "Không cần."

Mặc dù Thẩm Độ nói không cần, nhưng Hứa Bảo Như vẫn có hơi phiền muộn.

Lúc ra ngoài, định sẽ mua một món quà trên đường đi.

Nhưng đều quá bình thường, không thích hợp làm quà sinh nhật cho Thẩm Độ.

Mẹ mua xong bánh ngọt đi ra từ trong tiệm, nhìn thấy con gái đang nhìn ngắm đồ trong tiệm đối diện, bà đi đến, hô lên: "Bảo Như, đi thôi, sắp không kịp rồi."

Trên đường ngồi xe đến tiệm cơm Lệ Dương, Hứa Bảo Như vẫn còn hơi phiền não, cô không chọn được một món quà nào có thể đưa cho Thẩm Độ.

Đến nơi, đã bảy giờ mười phút.

Hứa Bảo Như từ xa đã lập tức nhìn thấy Thẩm Độ đang đứng chờ bên ngoài tiệm cơm.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, rộng rãi thoải mái, gió thổi khiến áo sơ mi của cậu hơi phồng lên.

Gu ăn mặc của Thẩm Độ rất tốt, là móc áo điển hình, vóc dáng rất cao, tướng mạo lại đẹp trai, khí chất cũng vô cùng xuất chúng, mặc cái gì cũng đẹp cả.

Cô ngồi trong xe, thấy có hai nữ sinh đứng trước mặt Thẩm Độ, có lẽ là muốn hỏi số điện thoại.

Thẩm Độ trông có hơi không được kiên nhẫn, ấn đượng nhăn lại. Không biết nói gì, hai nữ sinh kia rời đi với vẻ rất thất vọng.

Xe taxi đậu ở cửa tiệm cơm, mẹ Hứa xuống xe, gọi: "Tiểu Độ, chờ lâu rồi."

Thẩm Độ nhìn thấy mẹ Hứa, lễ tiếp tiến lên, nói: "Không đâu ạ." Cậu vừa nói, vừa mở cửa tiệm giúp.

Cậu kéo cửa ra, đứng bên cạnh, để mẹ Hứa và Hứa Bảo Như đi vào trước.

Mẹ Hứa đi vào trước, Hứa Bảo Như theo sau, lúc đi ngang qua Thẩm Độ, cô dừng lại, quay người sang, cười nói với Thẩm Độ: "Sinh nhật vui vẻ, Thẩm Độ."

Thẩm Độ nhìn cô, hai người chưa kịp nói chuyện, Thẩm Uyển Thu đã từ bên trong đi ra.

"A Nguyệt, Bảo Như, hai người đến rồi." Thẩm Uyển Thu cười đi ra từ bên trong, vui vẻ nói: "Tôi đang chuẩn bị ra xem thử đây."

Hứa Bảo Như thấy dì Thẩm đi ra, nhanh chóng mỉm cười với Thẩm Độ, sau đó cũng vội vàng đi theo vào.

Thẩm Uyển Thu quay đầu cầm tay Hứa Bảo Như, cười hỏi: "Bảo Như đói không?"

Hứa Bảo Như mỉm cười rất ngoan ngoãn, lắc đầu nói: "Không đói bụng dì ạ."

"Đi thôi, thức ăn gọi xong cả rồi, chờ hai người thôi đó." Thẩm Uyển Thu vừa nói, vừa đưa mẹ Hứa và Bảo Như đi vào phòng bao riêng, sau đó quay đầu gọi Thẩm Độ, nói: "Thẩm Độ, vào đi con."

Thẩm Độ đang ở bên ngoài nghe điện thoại thì nghe mẹ gọi, cậu mới gật đầu, cũng đi theo sau vào trong.

Vào trong phòng bao riêng, Thẩm Uyển Thu nhìn thấy trong tay mẹ Hứa xách bánh sinh nhật, nói: "Không phải đã nói hai người không cần mua đồ rồi à, sao vẫn mua thế."

Mẹ Hứa nói: "Bà còn nói tôi à, sinh nhật thằng bé cũng không nói trước với tôi một tiếng, làm tôi không chuẩn bị gì trước hết."

Thẩm Uyển Thu cười nói: "Sinh nhật của một đứa trẻ thôi mà, không cần như thế, hơn nữa Thẩm Độ cũng không thích những thứ này, mọi người ăn cơm chung, tăng thêm phần náo nhiệt là được rồi."

Sau khi mọi người ngồi vào vị trái, Thẩm Uyển Thu bảo người phục vụ có thể bắt đầu dọn thức ăn lên.

Mẹ Hứa hỏi Thẩm Độ, "Tiểu Độ, hôm nay con tròn mười tám tuổi nhỉ?"

Thẩm Độ đáp vâng một tiếng, lễ phép nói: "Đúng vậy dì ạ."

Mẹ Hứa cười nói: "Vậy con lớn hơn Bảo Như mấy tháng vậy."

Thẩm Độ ngước mắt nhìn Hứa Bảo Như ở phía đối diện theo bản năng.

Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ nhìn về phía mình, lập tức mỉm cười.

Thẩm Độ ngây người, lại hơi mất tự nhiên rời mắt đi.

Thẩm Uyển Thu cười nói: "Bảo Như tháng mấy?"

Mẹ Hứa nói: "Com bé cuối tháng chín."

"Vậy là nhỏ hơn hai tháng."

"Đúng vậy."

Mọi người trò chuyện, thức ăn từ từ được mang lên, điện thoại của Thẩm Uyển Thu kêu không ngừng. Bà cảm thấy hơi phiền, sau khi trả lời mấy tin nhắn, liền để điện thoại sang chế độ im lặng rồi đặt sang bên cạnh.

Mẹ Hứa hỏi: "Công ty bận rộn à?"

Thẩm Uyển Thu nói: "Đúng vậy, không rảnh rỗi chút nào."

Thẩm Độ ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, "Mẹ có chuyện thì cứ giải quyết trước đi."

Thẩm Uyển Thu nói: "Không sao, đã nói hôm nay đón sinh nhật cùng con rồi mà."

Bà thấy thức ăn vẫn chưa mang lên đủ, nói: "Mẹ đi hối người ta một chút, mọi người ngồi đây nhé."

Bà dứt lời, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Uyển Thu đi ra ngoài thúc giục món ăn mấy phút, điện thoại đặt trên bàn cứ sáng lại tắt, tắt lại sáng.

Thẩm Độ thu hết vào mắt, trên mặt không có cảm xúc gì.

Hứa Bảo Như khó hiểu lại cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cô nhoài người ra bàn, nhỏ giọng hỏi Thẩm Độ, "Thẩm Độ, cậu có muốn uống chút rượu không?"

Mẹ Hứa nghe vậy, lập tức trừng mắt nhẹ nhìn con gái, "Học sinh cấp ba mà uống rượu cái gì, đừng nói nhảm."

Trong đầu Hứa Bảo Như nghĩ, dù gì Thẩm Độ cũng không phải là chưa từng uống đâu.

Cô giải thích: "Nhưng hôm nay là lễ trưởng thành mà, uống một chút cũng không sao đâu mà mẹ."

Mẹ Hứa lườm nhẹ con gái, tỏ ý cô không nên nói bậy, không được mất lễ phép như vậy.

Hứa Bảo Như lặng lẽ le lưỡi, không nói gì nữa.

Trong chốc lát, Thẩm Uyển Thu tiến vào, cười nói: "Thức ăn sẽ lên ngay đây."

Thẩm Độ ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, nhắc nhở bà, "Điện thoại của mẹ kêu từ nãy đến giờ rồi."

Thẩm Uyển Thu nghe vậy thì nhíu mày, bà cầm điện thoại trên bàn lên nhìn thử, sau đó nói: "Mẹ ra ngoài gọi điện thoại cái đã."

Thẩm Uyển Thu nói xong, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Mẹ Hứa cười với Thẩm Độ nói: "Mẹ con rất tài giỏi đó, một người phụ nữ mà có thể quản lí cả một công ty lớn như vậy."

Thẩm Độ đáp vâng một tiếng. Cậu ngồi một hồi, nói với mẹ Hứa: "Dì, con ra ngoài xem thử chút ạ."

Mẹ Hứa vội vàng gật đầu, "Ừ, đi đi con."

__

Từ phòng bao đi ra, Thẩm Độ đi thẳng ra bên ngoài.

Thẩm Uyển Thu ở bên ngoài nghe điện thoại, giọng bà đã trở nên vô cùng tức giận: "Chiều hôm nay tôi đã dặn dò mọi người ngàn vạn lần rồi, là hợp đồng này cực kì quan trọng! Tôi đã xử lí tốt các công việc sơ bộ trước khi đi rồi, mọi người lại phá hỏng như thế à? Rốt cuộc mọi người đang làm gì? Thế cuối cùng có làm được không? Trước đó tôi đã bận rộn hơn nửa năm với hợp đồng này, cái gì cũng đã sắp xếp xong, các người cứ làm hỏng hết như vậy hả?! Quay về? Bây giờ tôi quay về bằng cách nào đây? Tôi đã nói với các người rồi, mấy ngày nay tôi có chuyện rất quan trọng. Được rồi, bây giờ tôi không có thời gian nghe các người giải thích, trong vòng nửa tiếng nữa, tôi muốn nhìn thấy phương án xử lí."

Thẩm Uyển Thu tức giận cúp mắt, rồi lại lập tức gửi một tin nhắn rất dài, điện thoại nhận được các cuộc gọi đến không ngừng, bà nổi nóng nghe máy, "Thì thế nào?! Một chút chuyện như vậy, các người cũng không tìm được cách nào để xử lí sao?"

Bà lại bực mình cúp điện thoại, quay đầu chuẩn bị trở về phòng bao riêng.

Ai ngờ vừa xoay người, đã nhìn thấy Thẩm Độ đứng sau lưng mình.

Thẩm Uyển Thu hơi kinh ngạc, "Sao con lại ra đây?"

Thẩm Độ nhìn mẹ, "Công ty xảy ra chuyện gì ạ?"

Thẩm Uyển Thu đoán có lẽ Thẩm Độ đã nghe thấy, cũng không nói dối anh, gật đầu nói: "Có chút chuyện xảy ra, vốn định hôm nay sẽ kí hợp đồng nhưng lại xảy ra sự cố."

Bà ngẩng đầu nhìn con trai, muốn nói gì đó, nhưng cũng không muốn nói lắm.

Thẩm Độ nói: "Mẹ có việc thì cứ trở về xử lí đi, không cần để ý đến con."

Trước đây Thẩm Uyển Thu đã bận bịu hơn nửa năm để chuẩn bị hợp đồng này, quả thật không thể từ bỏ. Nhưng trong lòng bà rất áy náy, bà nhìn con trai, muốn nói, nhưng lại quyết định không nói gì ra.

Thẩm Độ lấy điện thoại ra, nói: "Con đặt vé máy bay giúp mẹ, muốn mấy giờ ạ?"

"Tiểu Độ, mẹ thật sự rất xin lỗi con." Thẩm Uyển Thu nhìn con trai, hốc mắt đỏ hoe cả lên.

Thẩm Độ ngẩng đầu lên, cậu nhìn mẹ, hồi lầu, thấp giọng nói, "Mẹ cực khổ rồi."

Bà nhìn con trai mình, thật lâu sau, mới hỏi: "Vậy một mình con ở đây có được không?"

Thẩm Độ chỉ đáp lại một tiếng vâng, rất bình tĩnh, "Không sao cả."

Cậu mua cho mẹ vé chuyến bay đầu tiên sớm nhất trở về thành phố S, sau đó nói: "Mua vé chuyến chín giờ năm mươi, mẹ thu dọn đồ chút đi, con về lấy hành lí giúp mẹ."

Cũng may là khách sạn ở gần đó, Thẩm Độ quay về lấy hành lí đến giúp mẹ rất nhanh.

Hứa Bảo Như cảm thấy hơi bối rối. Cô không nghĩ đến dì Thẩm đột nhiên lại có việc gấp phải về, cô nhìn Thẩm Độ theo bản năng, nhưng vẻ mặt Thẩm Độ rất bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì.

Cô đi theo mẹ, cùng Thẩm Độ đưa dì Thẩm ra tới cửa.

Tài xế giúp đỡ cất hành lí vào cốp sau, Thẩm Uyển Thu nhờ mẹ Hứa, nói: "A Nguyệt, Thẩm Độ nhờ vào bà nhé."

Mẹ Hứa vội vàng nói: "Yên tâm đi, qua hai ngày nữa bọn tôi cùng về."

Thẩm Uyển Thu mỉm cười đầy cảm kích, lại nói với con trai: "Chờ giải quyết xong chuyện này, mẹ đền cho con một bữa sinh nhật khác nhé."

Thẩm Độ vâng một tiếng, nói: "Mẹ đi đường chú ý an toàn."

"Được rồi, yên tâm đi."

Thẩm Uyển Thu phải lên máy bay gấp, không có thời gian đứng lại quá lâu, nên ngồi lên xe đến sân bay.

Thẩm Độ đứng bên ngoài một hồi, mới quay đầu nói với mẹ Hứa: "Dì, vào ăn cơm thôi."

"Ừ." Mẹ Hứa vội vàng đồng ý, nói: "Đi thôi, đi ăn cơm trước đã."

Nói là ăn cơm, nhưng thật ra đã không có bầu không khí của sinh nhật nữa rồi.

Ngay cả kiểu người bình thường rất biết làm không khí trở nên sống động như Hứa Bảo Như, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Cô vẫn luôn quan sát cảm xúc của Thẩm Độ rất cẩn thận, nhưng đến bây giờ Thẩm Độ chưa bao giờ là người để lộ cảm xúc ra bên ngoài, biểu cảm trên mặt cậu rất bình tĩnh, không nhìn ra được cái gì.

Cô định làm bầu không khí vui vẻ lại, hỏi Thẩm Độ, "Thẩm Độ, có muốn ăn bánh kem không?"

Thẩm Độ ngước mắt nhìn về phía cô, hỏi: "Cậu muốn ăn à?"

Hứa Bảo Như nói: "Hôm nay là sinh nhật cậu mà, sinh nhật thì phải ăn bánh kem chứ."

Cô vừa nói, vừa đứng dậy xách bánh kem qua mở ra. Cô còn đang định cắm nến lên, nhưng bị Thẩm Độ ngăn lại, "Không cần cắm nến, cứ ăn đại đi."

Tay cầm nến của Hứa Bảo Như hơi khựng lại, cô nhìn về phía Thẩm Độ, "Không có nguyện vọng gì sao?"

Thẩm Độ ừ một tiếng, nói rất bình thản: "Không có nguyện vọng."

__

Ngày sinh nhật này của Thẩm Độ trôi qua rất bình thản, cơm nước xong đi ra khỏi tiệm cơm cũng chỉ mới chín giờ.

Hứa Bảo Như hỏi Thẩm Độ, "Cậu muốn đi chỗ nào không? Tớ đi cùng cậu nhé."

Thẩm Độ nói: "Không cần, tôi về trước."

Cậu dứt lời, cũng nhìn về phía mẹ Hứa, lễ phép nói: "Dì, con về khách sạn trước, hai người cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi ạ."

Mẹ Hứa nhìn ra được đứa nhỏ này đang rất khó chịu và buồn bực, bà gật đầu, nói: "Được, con cũng sớm về nghỉ ngơi nhé. Trưa mai chúng ta cùng đi ăn cơm."

Thẩm Độ gật đầu, nói: "Vậy con đi trước."

"Được."

Sau khi Thẩm Độ đi, mẹ Hứa nhìn bóng lưng Thẩm Độ, nhẹ thở dài một hơi thật khẽ, nói với con gái: "Chúng ta cũng về thôi."

Hứa Bảo Như vẫn nhìn theo bóng lưng Thẩm Độ, cho đến khi cậu đi vào đại sảnh khách sạn, mới quay đầu lại, cùng mẹ ngồi xe trở về khách sạn.

Lúc Hứa Bảo Như và mẹ về đến khách sạn, đã gần mười giờ.

Vào phòng, mẹ Hứa không kiềm được mà thở dài, "Uyển Thu đúng là quá bận rộn, không có thời gian ở cùng thằng bé."

Hứa Bảo Như nhìn về phía mẹ, cô vẫn luôn biết Thẩm Độ rất cô đơn, nhưng cô sợ đâm vào vết thương lòng của người khác, nên không dám hỏi Thẩm Độ về chuyện trong nhà cậu.

Nhưng hôm nay cô đột nhiên không nhịn được, hỏi: "Mẹ, ba mẹ Thẩm Độ ly hôn lúc nào vậy ạ?"

Mẹ Hứa đặt túi xuống, đi đến ghế sofa ngồi, nói: "Mười mấy năm trước, lúc Thẩm Độ chỉ mới bốn tuổi, ba mẹ nó đã ly dị. Uyển Thu lại là người có tính tình mạnh mẽ, những năm này luôn bận rộn cho sự nghiệp, dường như không có bao nhiêu thời gian ở bên cạnh con mình. Từ lúc Thẩm Độ bắt đầu bốn tuổi, vẫn luôn ở nhà người thân này mấy ngày, lại đến ở nhà người thân kia mấy ngày. Một đứa trẻ nhỏ như vậy, không có mẹ ở bên, ít nhiều phải sống nhờ sống gửi."

Hứa Bảo Như chưa từng biết đến những chuyện này, cô nghe vậy, đột nhiên có hơi khó chịu, hỏi: "Ba cậu ấy thì sao ạ?"

Mẹ Hứa nói: "Ba nó lập gia đình mới, từ khi có gia đình khác, nào có nhớ đến Thẩm Độ nữa. Mẹ nghe Uyển Thu nói, khi con bé ba nó có đón Thẩm Độ đến nhà chơi một lần. Sau này ba nó có hai đứa con trai, mấy đứa bé trai chơi với nhau, một đứa không biết làm sao lại ngã từ ngựa gỗ xuống đất, thằng nhóc còn lại cứ một mực nói là Thẩm Độ đẩy, ba nó liền hung hăng đánh Thẩm Độ một trận. Thằng bé đi gặp ba lúc lành lặn, về nhà lại mang theo thương tích cả người. Từ đó về sau, thằng bé càng ngày càng ít nói, cũng không đề cập đến ba mình nữa."

Mẹ Hứa vừa nói cũng vừa cảm thấy đau lòng, nhưng Hứa Bảo Như đã thật sự muốn khóc.

Buổi tối nằm trên giường, trong đầu Hứa Bảo Như đều là những lời mẹ đã nói.

Cô trằn trọc trở mình, làm thế nào cũng không ngủ được, hơn một giờ sáng, cô nằm trong chăn lặng lẽ gửi Wechat cho Thẩm Độ: [Cậu đã ngủ chưa?]

Trong chốc lát, Thẩm Độ trả lời cô: [?]

Hứa Bảo Như quay đầu nhìn mẹ đang nằm bên cạnh đã ngủ, cô không suy nghĩ nhiều, âm thầm xuống giường, đi vào phòng tắm thay quần áo, cầm điện thoại lên rồi lặng lẽ ra ngoài.

Nửa tiếng sau.

Hứa Bảo Như gọi điện thoại cho Thẩm Độ.

Thẩm Độ mất ngủ, ngồi thất thần ở đầu giường, nghe tiếng chuông điện thoại kêu lên, cậu quay đầu, cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên.

Thấy người gọi đến, cậu hơi kinh ngạc.

Cậu nhận điện thoại, giọng nói của Hứa Bảo Như truyền ra từ trong điện thoại, "Thẩm Độ, cậu đã ngủ chưa?"

Thẩm Độ: "Vẫn chưa. Sao cậu còn chưa ngủ?"

Hứa Bảo Như nói: "Vậy cậu xuống đây chút đi."

Thẩm Độ hơi sững sốt, "Cái gì?"

Hứa Bảo Như: "Cậu xuống đây chút, tớ đang ở dưới lầu khách sạn cậu ở rồi."

Thẩm Độ nghe vậy, trở nên ngây người.

Hứa Bảo Như nói: "Mau xuống đây nha, tớ ở đại sảnh đây."

Trong chốc lát, Thẩm Độ từ trên lầu đi xuống.

Cậu vừa nhìn thấy Hứa Bảo Như, ấn đường lập tức nhăn lại, "Bây giờ mấy giờ rồi? Ai bảo cậu đến đây?"

Hứa Bảo Như mỉm cười, cô đưa tay kéo Thẩm Độ, nói: "Tớ đưa cậu đến chỗ này."

Nói xong, cô liền kéo Thẩm Độ đi ra ngoài.

Mười phút sau, hai người ngồi trong một quán nhậu nhỏ.

Hứa Bảo Như gọi hai món ăn, thêm mấy chai bia.

Cô vừa rót bia cho Thẩm Độ, vừa nói: "Mặc dù mẹ tớ nói, học sinh cấp ba không thể uống rượu. Nhưng hôm nay cậu đã trưởng thành, có thể uống một chút, sau này là người lớn rồi."

Thẩm Độ nhìn cô, không lên tiếng.

Hứa Bảo Như rót đầy bia vào ly rồi đặt xuống trước mặt Thẩm Độ, ngẩng đầu nhìn cậu mỉm cười, "Dù sao cậu cũng đã sớm vượt qua giới hạn rồi mà."

Thẩm Độ vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn cô như vậy.

Qua rất lâu, mới hỏi một câu, "Nên cậu cố ý đến đây uống rượu cùng tôi?"

Hứa Bảo Như cười, nói: "Đúng vậy, tớ không đến được à?"

Thẩm Độ nhìn cô, hỏi: "Mẹ cậu có biết không?"

Hứa Bảo Như giơ tay lên "suỵt" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tớ đi lén đó, một hồi lại âm thầm trở về."

Cô rót một ly bia cho mình, sau đó nâng bia mời Thẩm Độ, cô nghiêm túc nói: "Thẩm Độ, sinh nhật vui vẻ nhé."

Thẩm Độ nhìn cô một hồi, sau đó mới bưng ly bia lên, đụng vào ly của Hứa Bảo Như, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Hứa Bảo Như uống chút bia.

Cô nhìn Thẩm Độ, lại nghĩ đến những chuyện mẹ đã nói cho cô biết, cảm thấy rất đau lòng.

Cô nhịn không được nói: "Thẩm Độ."

Thẩm Độ ngước mắt nhìn cô.

Hứa Bảo Như cố gắng nặn ra một nụ cười, nghiêm túc nói: "Trưởng thành sẽ không ai có thể tổn thương chúng ta nữa."

Tay cầm ly của Thẩm Độ hơi siết chặt lại, cậu nhìn Hứa Bảo Như, đôi mắt đen nhánh trong suốt như ngân hà mênh mông.

Hứa Bảo Như cúi đầu lấy ra một quả cầu pha lê [1] màu hồng nhạt rất đẹp từ trong túi xách, cô ngồi vào vị trí bên trái Thẩm Độ, cầm tay anh, đặt quả thủy tinh cầu vào tay anh, nói: "Cái này tặng cậu xem như quà sinh nhật nhé, đây là thủy tinh cầu may mắn, rất linh nghiệm, từ nhỏ tớ đã mang theo bên mình, bây giờ tặng cho cậu, hy vọng cậu sẽ thích."

Thẩm Độ nhìn cô rất sâu, hồi lâu, mới lên tiếng hỏi cô, "Tại sao?"

Hứa Bảo Như cười một tiếng, "Không phải chúng ta là bạn à?"

Quả cầu pha lê là một vật rất quan trọng với Hứa Bảo Như, từ nhỏ cô đã mang theo bên mình, cho đến bây giờ chưa từng rời xa cô. Nhưng bây giờ cô muốn tặng cho Thẩm Độ.

Cô đã rất hạnh phúc, hy vọng quả cầu pha lê này cũng có thể khiến Thẩm Độ hạnh phúc.

Thẩm Độ nhìn cô, cậu muốn nói gì đó, yết hầu hơi lên xuống, nhưng lại không nói gì cả.

Hứa Bảo Như đưa quả cầu pha lê cho Thẩm Độ, sau đó lại cầm chai bia rót một ly cho Thẩm Độ, cô cười tít mắt, "Tiếp tục uống bia nhé?"

Thẩm Độ nhìn cô một hồi, cuối cùng thôi nhìn.

Cậu cầm quả cầu pha lê thật chặt trong tay, tựa như cầm lấy một vật rất trân quý.

Hai người ngồi ở quán nhậu rất lâu, Thẩm Độ cũng uống rất nhiều rượu. Rất nhiều kí ức phủ đầy bụi bỗng nhiên trào dâng trong đầu. Tất cả những kí ức vui vẻ, không vui, cô độc, đau lòng đều ập đến.

Nhưng Hứa Bảo Như nói đúng.

Người trưởng thành, sẽ không có ai có thể làm họ tổn thương.

Thẩm Độ uống sau, nằm gục trên bàn.

Hứa Bảo Như cũng gục xuống bàn, hai bàn tay cô đan vào nhau, cằm tựa trên mu bàn tay.

Cô không uống bia, chỉ ở bên cạnh Thẩm Độ mà thôi.

Cô nhìn Thẩm Độ rất xuất thần, lần đầu tiên cô phát hiện, dáng vẻ im lặng ngủ của Thẩm Độ, ngoan ngoãn đến như vậy.

Cô yên lặng nhìn Thẩm Độ thật lâu, lâu đến mức quán sắp đóng cửa, có người đến nói: "Cô gái nhỏ, chúng tôi sắp đóng cửa rồi, cô xem —-"

Hứa Bảo Như ngẩng đầu lên nói: "Chúng tôi đi ngay đây."

Cô nói xong, tiến tới bên cạnh Thẩm Độ, nhỏ giọng hỏi cậu, "Thẩm Độ, ông chủ sắp đóng cửa rồi, khi nào chúng ta đi?"

Thẩm Độ không trả lời cô.

Hứa Bảo Như lại đến gần thêm chút, nhỏ giọng kêu cậu, "Thẩm Độ?"

Hình như đã ngủ rồi, vẫn không trả lời cô.

Hiếm khi Hứa Bảo Như thấy dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy của Thẩm Độ, cô không nhịn được cười, gục xuống bàn, một tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm Thẩm Độ.

Thẩm Độ vẫn không mở mắt, nhưng mày nhíu lại, kéo tay cô lại, trong giọng càng mang theo mấy phần men say, "Đừng nghịch."

Hứa Bảo Như bật cười, cô nói: "Chúng ta về thôi Thẩm Độ, ông chủ sắp đóng cửa rồi đó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui