Như Em Hằng Mong

Thẩm Độ vào nhà, Lê Tuyết đang ngồi trước bàn ăn, uống canh gà Thẩm Uyển Thu hầm cho cô ta.

Thẩm Uyển Thu ngồi đối diện Lê Tuyết, đang nói chuyện cùng cô ta, nghe tiếng đóng cửa, quay đầu nhìn thấy con trai đã trở lại, nói: "Về rồi à, đến uống chút anh đi. Tối nay mẹ nấu canh này cũng khá được, Tiểu Tuyết uống hai chén rồi."

"Con không uống. Con lên lầu trước." Thẩm Độ thuận miệng trả lời, vào nhà, liền đi thẳng lên lầu.

Thẩm Uyển Thu vội vàng gọi cậu lại, "Này, chờ chút đã, có chuyện này muốn nói với con đây."

Thẩm Độ đang lên lầu thì dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía mẹ, "Chuyện gì ạ?"

Thẩm Uyển Thu nói: "Là như vậy, Tiểu Tuyết học toán và tiếng anh không tốt lắm, bình thường nếu con có thời gian thì dạy thêm cho con bé chút nhé."

Thẩm Độ nghe vậy, không kiềm được cau mày, "Con không có thời gian."

Cậu cũng không nhiều lời, nói xong đi thẳng lên lầu.

Thẩm Uyển Thu không nghĩ đến con trai sẽ không cho mình thể diện như vậy, bà nhíu chặt mày.

Lê Tuyết rất hiểu chuyện, vội vàng nói: "Không sao đâu dì, anh Thẩm Độ học ban tự nhiên, nhiệm vụ học tập của lớp anh ấy chắc chắn rất nặng, con học kém toán và tiếng anh như vậy, nhất định sẽ làm trễ rất nhiều thời gian của anh ấy, con từ từ học cũng không sao ạ."

Thẩm Uyển Thu có hơi lúng túng, con gái bạn mình ở trong nhà, thân là người lớn, bà phải chăm sóc thật tốt, kết quả với tính khí này của con trai, không phải sẽ khiến cô gái nhỏ như người ta tủi thân sao.

Trong lòng bà hơi không vui, dịu dàng mỉm cười với Lê Tuyết, nói: "Không sao, một hồi dì nói lại với Thẩm Độ, mấy ngày nay nó bận bịu, có lẽ tâm trạng không tốt lắm, con đừng để trong lòng nhé."

Lê Tuyết vội vàng lắc đầu, "Con không đâu dì." Cô ta hơi ngượng ngùng, nói: "Thật ra thì con ở đây, đã rất làm phiền dì và anh rồi."

Thẩm Uyển Thu nói: "Nói bậy gì đó. Mẹ con là bạn của dì, dì đã đồng ý với bà ấy sẽ chăm sóc con thật tốt, con cứ an tâm ở đây, đừng suy nghĩ lung tung."

Lê Tuyết khéo léo cười một tiếng, "Cảm ơn dì."

Thẩm Uyển Thu cũng cười cười, nói: "Con từ từ uống anh, không đủ thì trong nồi còn rất nhiều đó, tự mình múc thêm là được. Dì mang ít trái cây lên cho Thẩm Độ."

"Được ạ, dì làm việc đi, không cần để ý đến con đâu."

Thẩm Uyển Thu mỉm cười dịu dàng, lúc này mới đứng dậy, đi vào phòng bếp gọt ít trái cây rồi bưng lên cho Thẩm Độ.

Bà đi đến lầu ba, đứng trước cửa phòng Thẩm Độ gõ cửa, "Mẹ có thể vào không?"

Hồi lâu sau, Thẩm Độ mới đáp một tiếng vâng.

Thẩm Uyển Thu đẩy cửa đi vào, bà đi đến bàn đọc sách, đặt đĩa trái cây lên bàn, bà nhìn Thẩm Độ, hiếm khi nghiêm túc, "Con không cảm thấy mình thật sự không lễ phép chút nào sao?"

Thẩm Độ đang đọc sách, nghe vậy thì nhíu mày.

Thẩm Uyển Thu nói: "Dì Lý đã giao phó con gái cho mẹ chăm sóc một khoảng thời gian, con là chủ nhà, đối đãi với khách bằng thái độ này là đúng sao?"

Thẩm Độ nhíu mày càng chặt hơn, không lên tiếng.

Thẩm Uyển Thu lại nói: "Cứ xem như con không có thời gian đi, thì cũng nên lịch sự chút chứ, chứ không phải là bày ra thái độ mất kiên nhẫn như vậy. Mẹ vẫn luôn cho rằng con là một đứa trẻ xử sự rất khéo lẽo, nhưng thái độ vừa rồi của con, thật sự khiến mẹ thất vọng."

Bà nhìn con trai, nói: "Tự con suy nghĩ lại đi."

Thẩm Uyển Thu nói xong, lập tức rời khỏi phòng.

Thẩm Độ vẫn ngồi trước bàn đọc sách, chỉ là lưng dựa vào thành ghế, mắt cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ấn đường nhăn chặt, thấy rất phiền.

Tiết tự học sáng ngày hôm sau, Thẩm Độ vẫn ra cửa từ lúc trời chưa sáng.

Nhưng cậu vừa mới thay giày xong, chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Uyển Thu đã kêu anh lại, "Con chờ Tiểu Tuyết chút."

Thẩm Độ nhíu mày, cậu nhắm mắt lại, chịu đựng sự phiền lòng nào.

Lê Tuyết sợ Thẩm Độ chờ lâu, chạy nhanh đi ghế sofa, cầm cặp sách rồi chạy ra cửa thay giày.

Thẩm Uyển Thu đưa sandwich và sữa bò cho Lê Tuyết, nói: "Các con ăn trên đường đi nhé."

Lê Tuyết nhận lấy, "Cảm ơn dì ạ."

Cô thấy Thẩm Độ đã ra ngoài, cầm bữa sáng rồi vội vàng đuổi theo.

Cô chạy chậm đuổi theo Thẩm Độ, lúc ngẩng đầu nói chuyện với Thẩm Độ, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, "Em xin lỗi anh Thẩm Độ, em hơi mù đường, không quá quen với đường đến trường, nên có thể khoảng thời gian này đều phải đi học cùng anh rồi."

Thẩm Độ không nhìn cô, giọng hơi lạnh lùng, "Không phải tối hôm qua cậu tự mình về đó sao?"

Lê Tuyết hơi kinh ngạc, trên mặt cô mơ hồ xuất hiện sự tức giận, nhưng vẫn nói: "Tối hôm qua em đón xe về mà."

Thẩm Độ: "Vậy cậu có thể tiếp tục đón xe mà."

Lê Tuyết sững sốt. Cô nhìn sắc mặt Thẩm Độ theo bản năng. Sắc mặt cậu bình tĩnh, cũng không có cảm xúc gì, nhưng lại có một sự lạnh lùng từ chối người khác từ ngàn dặm xa.

Lê Tuyết còn muốn nói gì nữa, nhưng bỗng nhiên cô lại không dám nói ra, chỉ có thể im lặng lại.

Ra bên ngoài tiểu khu, Thẩm Độ đi thẳng đến trạm xe buýt ở đối diện.

Lê Tuyết cũng đi theo, đứng bên cạnh Thẩm Độ.

Thẩm Độ bỗng nhiên lên tiếng, nói: "Tới trường học ngồi xe buýt số 11, buổi sáng bắt đầu chạy từ sáu giờ, buổi tối kết thúc lúc mười một giờ. Cậu tự nhớ kĩ đi."

Lê Tuyết ngạc nhiên, cô nghe ra được Thẩm Độ không muốn đi học cùng mình. Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, "Em không thể đi học cùng với anh được à? Anh Thẩm Độ, có phải anh rất ghét em không?"

Thẩm Độ nhìn về phía cô ta, lạnh nhạt nói: "Tôi ghét rất nhiều chuyện, cũng ghét bị phiền."

Lê Tuyết nhìn Thẩm Độ, không kiềm được, hơi mím môi dưới, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Em biết rồi."

Ánh mắt Thẩm Độ nhìn về phía xa xa, "ừ" một tiếng rất nhạt.

Lúc Hứa Bảo Như từ trong tiểu khu đi ra, vừa khéo là sáu giờ mười phút. Cô liếc mắt đã nhìn thấy Thẩm Độ đứng chờ xe ở trạm xe buýt đối diện, nhưng còn chưa kịp nở nụ cười, lại thấy Lê Tuyết đứng bên cạnh cậu.

Cô chợt đến chuyện Dương Húc nói ngày hôm qua, vẻ ngoài của bạn học mới chuyển đến rất xinh đẹp.

Cô nghĩ, quả thật vẻ ngoài quá xinh đẹp.

Đứng chung một chỗ với Thẩm Độ, lại có hơi xứng đôi.

Trong lòng cô ít nhiều có hơi ghen, nhưng lại cảm thấy mình quá hẹp hòi.

Thẩm Độ cũng nhìn thấy Hứa Bảo Như, cậu nhìn về phía cô.

Hứa Bảo Như phát hiện Thẩm Độ nhìn về phía mình, lập tức mỉm cười.

Cô chờ đèn xanh sáng lên, qua vỉa hè, đi đến đối diện.

Lê Tuyết chào hỏi cô trước, cười nói: "Bảo Như, chào buổi sáng."

Hứa Bảo Như cười, "Chào buổi sáng."

Lê Tuyết hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"

Hứa Bảo Như nói: "Tớ ăn rồi, các cậu ăn chưa?"

Lê Tuyết mỉm cười, nói: Vẫn chưa, nhưng bọn tớ có mang theo bữa ăn sáng đây."

Cô ta vừa dứt lời, xe buýt đến trạm.

Thẩm Độ lên xe trước, Hứa Bảo Như muốn đi theo phía sau Thẩm Độ theo thói quen, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, Lê Tuyết đã giành trước một bước, đi đến trước mặt cô.

Thẩm Độ lên xe, vẫn ngồi vào vị trí cố định.

Lê Tuyết theo sau, ngồi vào bên cạnh Thẩm Độ một cách rất tự nhiên.

Lúc Lê Tuyết ngồi xuống bên cạnh, mày Thẩm Độ hơi nhíu lại khó có thể nhìn rõ. Cậu nhìn về phía Hứa Bảo Như theo bản năng.

Hứa Bảo Như lên xe, thấy Lê Tuyết ngồi bên cạnh Thẩm Độ, cũng không khỏi sững sốt.

Nhưng cô lấy lại sự bình tĩnh rất nhanh, chỉ mỉm cười, sau đó ngồi vào vị trí một người bên cạnh.

Thẩm Độ cảm thấy rất phiền chán, cậu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhíu chặt mày, không biết đang suy nghĩ gì.

Hứa Bảo Như cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, đôi mắt trong veo thanh thuần, rất sạch sẽ. Nhưng cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.

Cũng may nhà cách trường học không xa, mười phút sau đã đến trạm.

Hứa Bảo Như xuống xe trước, ai ngờ cô vừa mới xuống xe, đã gặp được Dương Húc và Hà Minh Việt đi xuống từ một chiếc xe buýt khác.

Dương Húc vừa nhìn thấy Hứa Bảo Như, lập tức kêu: "Bảo Như! Trùng hợp quá vậy! Đi ăn sáng không?"

Hứa Bảo Như cười, đi đến chỗ họ, "Tớ ăn ở nhà rồi."

"Ăn thêm chút nữa đi."

Hứa Bảo Như nói: "Không ăn đâu, tớ lên phòng học trước đây."

Cô nói xong, quay đầu lên tiếng chào Thẩm Độ, nói: "Thẩm Độ, tớ đi trước nhé."

Cô không đợi Thẩm Độ trả lời mình, băng qua đường cái trước, đi đến trường học.

Dương Húc và Hà Minh Việt nhìn thấy Lê Tuyết và Thẩm Độ đứng chung một chỗ, hai người đều cảm thấy hơi kì lạ.

Dương Húc đi đến chào hỏi, "Bạn Lê Tuyết? Cậu quen biết với hội trưởng hội học sinh của bọn tớ à?"

Lê Tuyết cười một tiếng, nói: "Đúng vậy. Anh Thẩm Độ là con trai bạn của mẹ tớ."

Ánh mắt của Thẩm Độ vẫn luôn tập trung trên người Hứa Bảo Như, thấy cô đi vào trường học, cuối cùng mới thôi nhìn. Lạnh nhạt nói, "Đi đây."

Nói xong, đi thẳng về phía đối diện.

Phòng học của Thẩm Độ ở lầu bốn, lúc đi đến lâu ba, chân cậu vô thức dừng bước lại.

Chần chừ mấy giây, mới lấy một hộp sữa chua từ trong cặp ra, đi thẳng đến phòng học của Hứa Bảo Như.

Cậu đứng ở cửa sau của phòng học, đang chuẩn bị kêu Hứa Bảo Như, nhưng lại thấy Trình Thuật lớp chín đang ngồi bên cạnh Hứa Bảo Như, không biết hai người họ không nói gì, Hứa Bảo Như bị chọc cười.

Thẩm Độ nhìn họ, sắc mặt thay đổi trong chớp mắt.

Khoảng thời gian trước, đội bóng rỗ vẫn luôn lan truyền chuyện Trình Thuật và Hứa Bảo Như ở bên nhau, Thẩm Độ biết là giả, nhưng khi thấy hai người ngồi chung một chỗ, vẫn mất kiểm soát mà ghen.

Cậu bỗng nhiên có hơi giận Hứa Bảo Như.

Biết rõ nam sinh này đang theo đuổi mình, tại sao cô còn nói chuyện với cậu ta.

Sắc mặt cậu không tốt, đứng ở cửa sau phòng học một hồi, rồi quay người rời đi.

Ngay tại lúc Thẩm Độ rời đi, Trương Dĩnh vô tình quay đầu lại, một bóng người có hơi quen thuộc thoáng qua trước mắt cô, cảm thấy kinh ngạc, nói với Hứa Bảo Như theo bản năng: "Bảo Như, hình như tớ vừa nhìn thấy Thẩm Độ."

Hứa Bảo Như cũng ngạc nhiên, cô quay đầu lại nhìn theo phản xạ tự nhiên, "Ở đâu vậy?"

Trương Dĩnh nói: "Vừa ở cửa sau đó, hình như là cậu ấy. Có phải cậu ấy đến tìm cậu không?"

Hứa Bảo Như nói: "Sao có thể chứ. Từ trước đến giờ cậu ấy chẳng bao giờ đi tìm tớ cả. Chắc cậu hoa mắt rồi."

Thật ra thì Trương Dĩnh nhìn cũng không rõ ràng, nghe Hứa Bảo Như nói vậy, cũng gật đầu, "Cũng có thể."

Thẩm Độ trở lại phòng học, kéo ghế ra ngồi xuống.

Trong tay cậu còn cầm sữa chua mua cho Hứa Bảo Như, dựa lưng vào ghế không nói chuyện, không khí xung quanh rất thấp.

Tần Phong nhìn một cái đã biết tâm trạng Thẩm Độ không tốt, hỏi: "Mới sáng sớm mà bị làm sao vậy?"

Thẩm Độ nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu hỏi Tần Phong, "Trình Thuật và Hứa Bảo Như đang ở bên nhau à?"

Tần Phong hơi sững sốt, "Không nghe nói bao giờ. Làm sao vậy?" Tần Phong hỏi, chính mình cũng rất kinh ngạc, "Không thể nào? Họ ở bên nhau á? Bảo Như nói với cậu hả?"

Tâm trạng Thẩm Độ thật sự không tốt, cậu khắc chế bản thân phải tỉnh táo lại, nhưng cả một buổi sáng, anh đều ngồi thất thần.

Ngay cả giáo viên vật lí cũng phát hiện Thẩm Độ cứ luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, còn thất thần, thầy ho khan một tiếng, nói: "Thẩm Độ, em đi lên giải đề này đi."

Thẩm Độ đột nhiên bị gọi tên, lúc này mới thu ánh mắt lại, nhìn về phía bảng đen.

Tần Phong ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Cậu còn đứng đó làm gì, trang 123 sách bài tập, đề thứ tám."

Thẩm Độ nhíu mày lại, cúi đầu mở sách, mắt đọc quét qua đề, sau đó đứng dậy, đi lên bục giảng, cầm phấn giải bài trên bảng đen dễ như trở bàn tay.

Giải đề xong đặt phấn xuống, đi thẳng xuống dưới.

"..." Giáo viên vật lí không thể nói thành lời, nhất thời không biết có nên phê bình hay không, im lặng cả buổi trời, nói bóng nói gió: "Có một số bạn học mặc dù rất ưu tú, nhưng nên nghe giảng thì vẫn phải nghe, nếu không, bầu không khí trong lớp học sẽ không tốt. Nếu các em cũng học theo bạn không nghe giảng bài, vậy lớp chúng ta làm gì còn cái gọi là không khí học tập nữa, có phải không?"

Ai cũng đều nghe ra thầy vật lí đang nói Thẩm Độ không nghe giảng bài, Thẩm Độ không kiềm được nhíu chặt mày, Tần Phong ngồi bên dưới cưới chết, Thẩm Độ nhìn cậu ta, "Cười đủ chưa?"

Tần Phong nhịn cười, "Được được được, tớ sai rồi. Tớ nghe giảng, tớ nghe giảng mà."

Thẩm Độ nhíu mày, cậu ngẩng đầu nhìn về phía bảng đen, nhưng tâm trạng vẫn thấy rất phiền lòng, không cách nào xoa dịu được.

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Tần Phong và Thẩm Độ cùng đi ra ngoài trường, Tần Phong lặng lẽ nói với Thẩm Độ: "Tớ đã hỏi Bảo Như giúp cậu rồi, cậu ấy và Trình Thuật không ở bên nhau, Trình Thuật cũng không theo đuổi cậu ấy, bây giờ hai người học là bạn bè thôi."

Thẩm Độ không lên tiếng, sắc mặt trông vẫn chưa tốt lên.

Tần Phong nói: "Nhưng rốt cuộc là cậu định kìm nén đến khi nào? Dù sao Bảo Như người ta sắp tuột khỏi tay cậu rồi, chuyện này chỉ trong giây phút thôi, cậu không cảm giác có nguy cơ chút nào à?"

Thẩm Độ cau mày, không muốn để ý đến cậu ta.

Tần Phong hỏi: "Tiền tích lũy của cậu thế nào rồi? Sinh nhật Bảo Như sắp đến rồi đó."

Thẩm Độ nói: "Vẫn chưa đủ."

Tần Phong nói: "Có muốn mượn tớ một ít không?"

Thẩm Độ: "Không cần."

Hau người vừa mới đi đến cổng trường, giọng nói của Lê Tuyết truyền đến từ sau lưng, "Anh Thẩm Độ."

Thẩm Độ không tự chủ nhíu mày lại, trên mặt lại xuất hiện vẻ mặt mất kiên nhẫn đó.

Tần Phong quay đầu lại nhìn, nhỏ giọng hỏi Thẩm Độ, "Chính là cái cô gái bây giờ đang ở nhà cậu đó hả?"

Tâm trạng Thẩm Độ rất phiền muộn, cũng không muốn trả lời lại.

Cậu đi thẳng đến trạm xe buýt ở đối diện.

Lê Tuyết cũng chạy bước nhỏ đến, cô đứng bên cạnh Thẩm Độ, "Anh Thẩm Độ, trùng hợp quá."

Thẩm Độ không để ý đến cô ta.

Lúc này đang là thời điểm tan học, rất nhiều học sinh từ trong trường học đi ra ngoài, nhưng Thẩm Độ vừa liếc mắt đã nhìn thấy được Hứa Bảo Như.

Hứa Bảo Như và Trương Dĩnh tay trong tay, vừa nói vừa cười, đi ra từ trong trường học.

Đi đến trạm xe buýt bên này, cô nhìn thấy Thẩm Độ, Tần Phong, còn có Lê Tuyết.

Cô cười chào hỏi, "Trùng hợp thật đó."

Tần Phong nửa đùa nửa thật, "Không trùng hợp, chờ cậu đấy."

Hứa Bảo Như cười một tiếng, cô đi đến, đứng ngay ngắn ở trạm xe.

Vài chiếc xe buýt lần lượt đến, Tần Phong và Trương Dĩnh đi cùng xe, hai người lên xe trước.

Trong chốc lát, xe nhóm Hứa Bảo Như hay đi cũng đến. Hứa Bảo Như chờ Thẩm Độ và Lê Tuyết lên xe trước, sau đó mới đi theo sau lên xe.

Thời điểm về nhà, không giống như lúc đi, trong xe không trống trãi như vậy.

Vì đang là lúc tan học, xe buýt cũng rất đông đúc, Hứa Bảo Như xuýt nữa đã không lên xe được.

Vất vả lắm mới lên được, lại bị người lên xe sau chen đẩy.

Lực của những người đẩy cô rất lớn, mém chút đẩy cô ngã xuống luôn rồi.

Cô quay đầu nhìn theo bản năng, cổ tay đột nhiên lại bị ai đó kéo.

Cô hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn thấy là Thẩm Độ đã kéo mình lại.

Cậu kéo cô đến trước người mình, che chắn cô ở chỗ ngồi và ngực cậu, tách cô ra khỏi người bên ngoài.

Hứa Bảo Như trong chớp mắt lại không cảm thấy chật chội nữa, cô nhìn cánh tay Thẩm Độ bảo vệ bên người mình, một sự ấm áp chưa từng có trước đó đột nhiên trào dâng trong lòng.

Cô quay đầu nhìn Thẩm Độ, cậu rất mất tự nhiên, quay đầu cô qua chỗ khác, "Đứng ngay ngắn."

Hứa Bảo Như xuýt bật cười, trong lòng cô ấm áp, lại mơ hồ cảm thấy ngòn ngọt.

Lúc Lê Tuyết lên xe có giành được một ghế ngồi, nhưng bây giờ cô nhìn thấy Thẩm Độ và Hứa Bảo Như đứng chung một chỗ, bỗng nhiên rất hối hận, cô không nên giành ghế ngồi này.

Cô nhìn hai người họ đứng chung một chỗ, vô thức, mím chặt môi.

__

Đầu tháng chín, trường học chính thức khai giảng.

Tất cả các khối cấp hai, cả lớp mười và lớp mười một đều trở lại trường. Sân trường vốn lạnh tanh, cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt.

Nhưng dù trường học có náo nhiệt trở lại, cũng không liên quan gì đến những lớp mười hai. Mọi người vẫn đang vùi đầu trong biểu đề, không có chút thời gian rảnh rỗi nào.

Cuối cùng Hứa Bảo Như cũng làm xong một bộ đề toán, chuông tan học vừa vang lên, cô đặt bút xuống, đi vào phòng vệ sinh.

Chỗ ngồi của Lê Tuyết trong phòng học không cách xa Hứa Bảo Như lắm, lúc Hứa Bảo Như đi ra phòng học, cô ta nhìn cô theo bản năng.

Mặc dù Lê Tuyết chuyển đến đây chưa lâu, nhưng đã lôi kéo được rất nhiều nữ sinh bình thường bị lãng quên trong lớp.

Một nữ sinh ngồi hàng trước kinh ngạc hỏi Lê Tuyết, "Cậu thật sự ở chung với Thẩm Độ à?"

Lê Tuyết thu hồi tầm mắt, cười một tiếng, "Đúng vậy."

"Trời ạ, cậu quá hạnh phúc luôn đó, được ở chung với nam thần trường."

Một nữ sinh khác kích động hỏi: "Bình thường khi Thẩm Độ ở nhà sẽ có dáng vẻ gì vậy? Có phải còn trên cả đẹp trai không? Hai người ở chung với nhau mỗi ngày như thế, chẳng lẽ không phát sinh chút gì à?"

Lê Tuyết cười cười, nói: "Các cậu nghĩ đi chỗ nào vậy." Cô vừa nói, ánh mắt lướt qua chỗ ngồi của Hứa Bảo Như, sau đó vừa cười, vừa nói: "Hơn nữa Hứa Bảo Như cũng ở cách vách nhà bọn tớ mà."

Cô thử dò hỏi: "Có phải cậu ấy thích Thẩm Độ không?"

Mấy nữ sinh này bình thường cũng không quá vừa mắt với Hứa Bảo Như. Chủ yếu là vì Hứa Bảo Như có vẻ ngoài rất xinh đẹp, học tập khá tốt, dáng vẻ luôn thanh cao. Nhưng ai mà không biết cô đang theo đuổi Thẩm Độ, đáng tiếc Thẩm Độ vốn dĩ không hề đáp lại.

Một nữ sinh khẽ hừ một tiếng, hạ thấp giọng nói: "Hứa Bảo Như thật sự rất mặt dày, mỗi ngày đều quấn lấy Thẩm Độ, dây dưa với người ta hơn một năm, kết quả thì sao, Thẩm Độ người ta có quan tâm cô ta đâu."

"Đúng vậy. Sao Thẩm Độ có thể để ý đến cô ta được cơ chứ."

Lê Tuyết cười một tiếng, không nói nữa.

Hứa Bảo Như đi về sinh xong trở lại, ngồi vào vị trí, tiếp tục đọc sách làm đề.

Mấy nữ sinh bên cạnh trao đổi với nhau bằng ánh mắt, có một nữ sinh cố ý nói: "Lê Tuyết, tớ thật sự hâm mộ cậu, mỗi ngày đều có thể ở chung với Thẩm Độ."

Lê Tuyết bật cười, "Cũng không có gì cả. Mẹ tớ với mẹ Thẩm Độ là bạn bè, bọn tớ đã quen biết nhau từ khi còn bé rồi."

"Wow, đây chẳng phải là thanh mai trúc mã đó sao?"

Lê Tuyết chỉ cười, không trả lời.

"Bình thường Thẩm Độ ở nhà có dáng vẻ thế nào? Cũng lạnh lùng như lúc ở trường sao?"

Lê Tuyết nói: "Cậu ấy có chút lạnh nhạt, nhưng không phải đối với tất cả mọi người đều như vậy đâu."

Có nữ sinh ranh mãnh cười hỏi cô ta, "Có phải cậu ấy đối xử với cậu rất tốt đúng không? Dù sao cũng là thanh mai trúc mã mà."

Lê Tuyết xấu hổ đỏ cả mặt, "Tốt lắm tốt lắm, các cậu đừng nói chuyện này nữa."

"Hỏi thêm câu nữa! Hỏi thêm một câu nữa thôi!" Một nữ sinh hét lên, sau đó cười hỏi: "Vóc người của Thẩm Độ có đẹp không? Bình thường ngắm cậu ấy qua áo sơ mi và quần đồng phục, nhìn vóc dáng đã thấy đẹp lắm rồi."

Lê Tuyết đỏ mặt, lâu sau mới thẹn thùng nói: "Rất đẹp."

Mấy nữ sinh cười to lên, "Sao cậu biết vóc dáng Thẩm Độ đẹp hả? Cậu từng nhìn rồi à?"

"Được rồi được rồi, các cậu đừng náo loạn nữa, làm phiền các bạn khác học tập đó." Lê Tuyết vừa nói, ánh mắt cũng nhìn về chỗ của Hứa Bảo Như theo bản năng.

Hứa Bảo Như vẫn đang làm đề, mắt cũng không thèm ngước lên.

Trái lại thì Trương Dĩnh ngồi bên cạnh lại có hơi lo lắng, cô ấy cẩn thận quan sát cảm xúc của Hứa Bảo Như, nhỏ giọng hỏi cô, "Bảo Như, cậu không sao chứ?"

Hứa Bảo Như chỉ cười một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn Trương Dĩnh, nói: "Không sao, tớ có thể có chuyện gì được." Lại nói tiếp: "Mau đọc sách tiếp đi, tuần tới có kiểm tra nữa đấy."

Trương Dĩnh thấy Hứa Bảo Như không bị ảnh hưởng, cuối cùng mới yên lòng, cũng cúi đầu xuống, cũng học tập theo Hứa Bảo Như.

__

Lê Tuyết thích Thẩm Độ.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, đã thích.

Cô nhắc đến Thẩm Độ với mẹ, không giấu được ý thích, mẹ cười nói: "Thẩm Độ đúng là rất ưu tú đó, vẻ ngoài lại đẹp trai, học tập cũng tốt. Sau này mẹ nói với dì Thẩm của con chút, dứt khoát sắp xếp hôn ước cho hai đứa luôn. Mọi người quen biết nhau lâu rồi, điều kiện nhà chúng ta cũng không thua kém, mẹ nghĩ dì Thẩm sẽ đồng ý thôi."

Lê Tuyết nghe mẹ nói như vậy, kích động đến mức cả đêm không ngủ được. Cô để chuyện này trong lòng, vui vẻ rất lâu.

Cô đã sớm nghe nói Hứa Bảo Như đang theo đuổi Thẩm Độ, ban đầu cô cũng giống như những nữ sinh khác trong lớp, cho rằng chỉ mình Hứa Bảo Như không biết xấu hổ cứ quấn lấy Thẩm Độ.

Nhưng qua khoảng thời gian này cô mới phát hiện, không phải là Hứa Bảo Như tương tư đơn phương, cô nhìn ra được, Thẩm Độ cũng thích cô ấy.

Cô đột nhiên có cảm giác khủng hoảng. Mặc dù mẹ đã đồng ý sẽ thương lượng với dì Thẩm về chuyện đính hôn, nhưng Thẩm Độ đối xử với cô rất lạnh nhạt, mắt cậu vốn còn không thèm nhìn thẳng vào cô.

Cô không kiềm được sự ghen tỵ với Hứa Bảo Như.

Không phải cô cũng theo đuổi Thẩm Độ sao? Vì cái gì mà Thẩm Độ chỉ thích cô ta?

Cô nhìn lại, cô ta cũng không xinh đẹp quá như những người trong trường ca tụng, thậm chí cô còn cảm thấy, vẻ ngoài Hứa Bảo Như không hề bằng cô.

Lê Tuyết không có hảo cảm với Hứa Bảo Như, mỗi lần Hứa Bảo Như đến nhà tìm Thẩm Độ, cô chỉ muốn làm cho cô ta nhanh chóng cút ra ngoài mà thôi.

Đề trống bày ra trên bàn, cô không làm một đề nào cả.

Cô nhìn chằm chằm đề bài một hồi lâu, sau đó mới cầm đề đi ra khỏi phòng ngủ, lên lầu ba.

Cô đi đến cửa phòng Thẩm Độ, giơ tay lên gõ cửa.

Một lát sau, Thẩm Độ mới mở cửa từ bên trong ra.

Cậu nhìn thấy cô, không kiềm được nhíu mày lại, giọng lạnh nhạt, "Có chuyện gì?"

Lê Tuyết nói: "Em có mất đề thật sự không biết làm, không biết anh có thời gian không, có thể chỉ cho em làm chút được không?"

Thẩm Độ rất không muốn lãng phí thời gian, nhưng hôm qua mẹ mới nhắc nhở cậu, nếu Lê Tuyết không biết gì, thì cậu phải giúp đỡ chút ít.

Cậu nhíu mày, sau đó xoay người đi vào phòng, "Đề nào?"

Lê Tuyết vội vàng đi theo vào, cô kéo chiếc ghế bên bàn đọc sách của Thẩm Độ ra ngồi xuống, đưa đề cho cậu xem, sau đó chỉ chỉ ba đề đã lựa chọn trước mặt, "Mấy đề này?"

Thẩm Độ lật đề của cô ta ra, nhíu mày chặt hơn, "Đừng có nói với tôi, một đề cậu cũng không biết làm đấy."

Lê Tuyết có hơi ngượng ngùng, nói: "Tớ học toán rất kém."

Thẩm Độ ngước mắt nhìn cô, ta, dứt khoát nói: "Lớp mười hai, một đề cũng không biết làm, cậu không cần thi nữa."

Lê Tuyết hơi kinh ngạc, mặt chuyển trắng chuyển đỏ.

Thẩm Độ cầm bút viết các bước giải của ba đề này lên nháp, sau đó ném đề lại cho cô ta, cầm lấy sách của mình, để cô ta tự làm.

Lê Tuyết cầm đề của mình, cô còn muốn nói điều gì đó, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn vào một chiếc thẻ kẹp sách trên bàn của Thẩm Độ.

Thẻ kẹp sách có hình một con dê nhỏ.

Lê Tuyết trong chớp mắt nhớ lại một chiếc thẻ kẹp sách con dê như vậy mà cô đã nhìn thấy ở chỗ Hứa Bảo Như. Chỉ là dê nhỏ của Hứa Bảo Như mặc quần áo màu hồng, còn dê nhỏ của Thẩm Độ lại mặc quần áo màu xanh.

Mấy thứ đồ ngây thơ này, dường như cô có thể lập tức đoán ra được chắc chắn là của Hứa Bảo Như mua.

Cô nhìn chằm chằm một hồi, ánh mắt lơ đãng bỗng nhiên chú ý đến một quả cầu pha lê đựng trong hộp gỗ.

Quả cầu pha lê màu hồng nhạt, rất đẹp. Nhưng hình như là đồ của con gái.

Lê Tuyết muốn nhìn kĩ hơn theo bản năng, nhưng tay cô vừa mới đưa đến, Thẩm Độ đã đóng hộp lại "cạch" một cái, cậu ngước mắt lên, nhìn cô với ánh mắt rất lạnh lùng, nói: "Đừng đụng vào."

Lê Tuyết lúng túng rút tay về, cô cười một tiếng, "Em thấy quả cầu pha lê này rất đẹp, nên muốn xem chút thôi."

"Đây không phải là đồ mà cậu có thể đụng vào."

Lê Tuyết tò mò, không nhịn được hỏi: "Là nữ sinh tặng à?"

Thẩm Độ nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, "Cậu nhiều chuyện quá rồi đấy."

Lê Tuyết hơi kinh ngạc.

Sự kiên nhẫn của Thẩm Độ đã cạn sạch, đuổi người đi, "Cậu có thể đi."

Lê Tuyết nhấp môi dưới, sau đó mới lấy lại đề, đứng dậy đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui