“Tiểu hầu gia, cái tên này nói năng hơi quá đáng.”
Chu Giác tiến lại gần sát bên cạnh Thích Nhung, nói với chàng.
Thích Nhung nói: “Có ý gì hả?”
“Tình cảm của ngươi và Trần Trưng rất tốt đúng không?”
Thích Nhung nhàn nhạt nói: “Biết rồi còn hỏi.”
Chàng và Trần Trưng, tình như huynh đệ.
“Trần Thất cô nương là muội muội ruột của Trần Trưng, sao ngươi cứ thích nói mấy câu làm cô nương người ta đau lòng thế.”
“Ta nói thế thì sao?” Thích Nhung hạ ánh mắt, giơ tay rót cho mình một chén rượu, lúc ngửa đầu uống rượu, khóe miệng hơi cong cong, mang theo chút tự giễu.
Có vài câu nói ra sẽ đau lòng, nhưng không nói thì sẽ ra sao?
… Sẽ tốt hơn bây giờ ư?
“Ra sao thì chưa nói đến, nhưng ví dụ như… Thôi, tiểu Hầu gia ngươi chẳng hiểu phong tình gì cả, ta thấy ngươi nên cách xa mấy tiểu cô nương một chút, thế là tốt nhất.”
Chu Giác tấm tắc, mắt hắn lại sắc bén, bỗng dưng, lúc Thích Nhung uống rượu, hắn nhìn cổ tay áo chàng lộ ra một món đồ màu đinh hương.
“Ngươi kéo cái đuôi nhỏ gì đây?” Hắn cười duỗi tay muốn rút ra.
Nhưng tay hắn nào nhanh bằng động tác của Thích Nhung, Chu Giác còn chưa đụng được vào ống tay áo của chàng, thì cổ tay đã bị Thích Nhung nắm chặt lấy, hắn đau đến nỗi la lên, Thích Nhung đẩy hắn ra, Chu Giác ngã xuống, mông hắn đụng đất, nước mắt cũng vì đau mà sắp rớt ra tới nơi.
“Ngươi, ngươi cho rằng ta định làm gì ngươi vậy hả?”
“Ngươi độc ác quá rồi đấy!”
Chu Giác xoa xoa cổ tay, lại xoa xoa bờ mông, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt hung ác cực kỳ của Thích Nhung, kỳ lạ thay, rõ ràng người này có một đôi mắt hoa đào, uống rượu xong thì đuôi mắt ấy lại phiếm đỏ, ấy thế mà người này lại không khiến người ta liên tưởng đến hoa đào, chỉ khiến người ta nghĩ đến máu tươi đỏ thắm mà thôi.
Khi hung ác, cặp mắt kia sẽ như mắt sói, khiến người ta khiếp đảm đến hãi hùng.
Hắn không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Không ít người nghe thấy động tĩnh ầm ĩ bên này của bọn họ, vội hỏi: “Các ngươi sao thế?”
Chu Giác xua tay: “Giỡn thôi mà.”
Thích Nhung giấu món đồ kia vào cổ tay áo, lạnh lùng nói: “Ta không thích người khác chạm vào đồ của ta.”
Chu Giác nghĩ thầm: Không biết còn tưởng ta đã giẫm vào đuôi hổ rồi ấy chứ.
“Ô hay, chắc thứ này không phải là do cô nương ngươi thích đưa cho ngươi đâu nhỉ?”
Lòng Thích Nhung bỗng căng thẳng, chàng cúi đầu, không để người khác trông thấy hai mắt mình, sau đó hừ lạnh một tiếng, đứng lên gọi hộ vệ của mình vào, nhỏ giọng sai bảo hai câu.
Chu Giác tự thấy không còn gì thú vị, bèn trở về chỗ ngồi xuống, ngửa đầu vứt một hạt đậu phộng lên không trung.
Trần Nhu và Nhạn Thư được mời vào một sương phòng, căn phòng được trang trí xa hoa, không chỗ nào là không tinh xảo, màn che hoa lụa, rèm châu ngọc thạch, trên bàn trang điểm có đặt một chiếc gương đồng thật lớn, vô số lát vàng và miếng bạc mỏng được phủ quanh thân, kết thành hai con chim phượng loan, lấp lánh sáng ngời, vàng bạc đan vào nhau cùng rực sáng lên.
Trần Nhu ngồi xuống trước gương, nhìn vào mình trong gương.
Nhạn Thư sai bảo thị nữ của phủ công chúa xong thì đi đến bên cạnh nàng, nàng ấy nhịn không được mà lên tiếng oán giận: “Thất cô nương, chúng ta không nên ra ngoài đâu ạ, em thấy hôm nay chúng ta không nên ra khỏi phủ mới đúng.”
Cô nương Tạ gia này hung hăng gây sự quá trớn rồi.
Còn có cô công chúa Trường Nhạc, Tam hoàng tử kia nữa, không có ai dễ đối phó hết, càng miễn bàn tới tên Ngũ hoàng tử kia, chẳng phải thứ hay ho gì.
“Hừ, còn có tiểu Hầu gia nữa, thế mà tiểu Hầu gia lại nói cô nương người chỉ là kẻ có dung nhan bình thường, lát nữa chúng ta phải trang điểm cho thật đẹp, để bọn họ phải mở mắt ra mà nhìn!”
Vốn dĩ Trần Nhu vẫn còn đang mang cơn tực trong lòng, nhưng bây giờ lại nghe thấy mấy lời trách mắng của Nhạn Thư, nàng thấy mình cũng đã nguôi ngoai phần nào.
“Bọn họ tặng mấy bộ váy, cô nương, người mau tới chọn đi, người chọn một bộ lộng lẫy nhất, chỗ này có một bộ màu thiên thủy bích ạ, còn có bộ váy bách điệp yên hà…”
“Chọn bừa một bộ đi, lấy bộ đầu tiên vậy.”
Trần Nhu thì lại không có hứng thú ganh đua sắc đẹp với người ta.
“Gọi người bưng một chậu nước tới, ta rửa sạch mấy thứ trên mặt đã.”
“Vâng.”
Nhạn Thư gọi người tới bưng nước, lại có người nâng rương đồ đến, nàng ta vội chạy tới báo cho Trần Nhu.
Trần Nhu sai người bưng cái rương vào, bấy giờ nàng mới mở cái rương ra, Nhạn Thứ mở to hai mắt mà nhìn.
“Thất cô nương, đây…”
Tay trái Trần Nhu hơi đút vào trong tay áo bên phải, cánh tay trắng nõn như ngó sen trắng luồn vào trong rương, lấy một tờ giấy ra.
Trên giấy viết một hàng chữ như rồng bay phượng múa: Lau sạch cái mặt như mèo mướp đó đi.
Trần Nhu cuộn tờ giấy lại, cười khẽ một tiếng, ngồi xuống trước gương một lần nữa, nói: “Nhạn Thư, giúp ta trang điểm.”
Tạ Dung Dung đã thay xong một thân váy lụa đào hoa yên, thị nữ ôm cây đàn tỳ bà bằng gỗ tử đàn khảm trai bướm nghịch nước đứng phía sau nàng ta.
“Trần Thất cô nương đâu? Có nên sai người đi giục nàng ta không?”
Trong yến hội, màn ca múa vẫn đang tiếp diễn, ở giữa có một cô nương đang ngồi gảy đàn Không, cô nương ấy có một đôi tay linh hoạt dùng để gảy đàn, thanh âm tuyệt diệu rót vào tai.
Có người tập trung lắng nghe, có người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Đôi mắt của Tam hoàng tử nhìn vào nàng ta, chỉ thấy nàng ta đang cụp mi rũ mắt, sự quyến rũ mê người không sao kể xiết, bất giác, tim hắn cũng ngứa ngáy, khó mà nhịn được, thế là hắn bèn nói: “So ra thì nữ tử gảy đàn Không này còn diễm lệ hơn Trần Thất cô nương kia vài phần.”
Hắn nói ra câu này mà lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào từ người bên cạnh, cũng phát hiện ra tiếng động chung quanh đã yên tĩnh lại tự bao giờ, cuối cùng là hắn không còn nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ nào nữa, trong phòng chỉ còn lại tiếng gió khẽ thổi cùng với tiếng đàn Không lanh lảnh rung động lòng người.
Tam hoàng tử Lý Cốc đang thấy kỳ lạ, hắn bèn xoay người, lại trông thấy một nữ tử ôm tỳ bà đạp trên gót sen chậm rãi đi tới.
Thấy nàng tóc đen da trắng, má phấn môi đào, đôi mắt hạnh long lanh tựa nước xuân mênh mang dập dờn, giữa trán là ấn hoa mai, búi kiểu tóc sơ phi tiên, đầu cài đầy bộ diêu vàng châu ngọc, khi cất bước thì lay động từng hồi.
Dung mạo nàng xinh đẹp vô song, giống như đóa mẫu đơn chớm nở, vẻ đẹp át hết đám hoa thơm cỏ lạ.
Lý Cốc chưa từng thích một nữ tử có diện mạo phú quý hừng hực như vậy, nhưng lại không thể không thừa nhận một câu:
… Chỉ có hoa mẫu đơn mới là quốc sắc, khi hoa nở chấn động kinh thành.
Nàng vừa xuất hiện, dù cô nương đàn đàn Không trước đó kia có dung mạo thanh lệ, thì giờ đây cũng phải ảm đạm đi vài phần.
Tất cả vũ cơ đều là mỹ nhân, tất cả đều trở thành lá xanh làm nền.
Thật đúng là bực quốc sắc thiên hương.
Sắc mặt Tạ Dung Dung không tốt cho lắm, lạnh mặt nhận lấy tỳ bà từ trong tay thị nữ, kéo dài giọng, bảo: “Trần Thất cô nương, đã chuẩn bị xong rồi sao?”
Dứt lời, ngón tay nàng ta quay cuồng bay nhảy trên dây tỳ bà, chỉ trong một cái nháy mắt, tiếng tỳ bà châu ngọc trong trẻo êm tai, đánh thức mọi người hãy còn đang mất hồn trong cơn kinh diễm kia.
Ánh mắt Trần Nhu dừng trên người cô nương đang đàn đàn Không, gật đầu nói: “Tạ cô nương, chúng ta bắt đầu thôi.”
“Được, thẳng thắn lắm, hai chúng ta cùng gảy một khúc “Định phong ba” nhỉ.”
“Định phong ba” là một khúc nhạc có nhịp điệu thay đổi chớp nhoáng, phách nhịp phức tạp, chợt nổi rồi chợt kinh, chợt gấp rồi lại chợt dừng.
Hai người đồng loạt gảy dây tỳ bà, người ta chỉ nghe thấy tiếng đàn lưu loát, phong ba nổi.
Lâu nay Trần Nhu chưa chạm vào tỳ bà, nhưng lại cảm thấy tỳ bà này như đã đàn tấu trong đầu mình vô số lần, trừ sự mới mẻ thuở đầu ra, thì càng về sau, đôi tay nàng càng nhanh nhẹn như bay.
Nghe xong tiếng đàn của Trần Nhu, khóe miệng Tạ Dung Dung cong lên, nghĩ thầm, cũng chỉ được có vậy thôi à, nàng ta cười mà gảy dây tỳ bà, bắn ra một khúc khí phách dâng trào, có xu thế muốn đè tiếng nhạc khác xuống.
Trần Nhu nhận được thế tới rào rạt của nàng ta, nàng ôm tỳ bà, cũng không lo không sợ, nhìn thiếu niên lang áo gấm trong bữa tiệc, trước mắt nàng bỗng nhảy ra vô số hình ảnh.
Thái hậu còn trẻ buông rèm chấp chính, tướng quân kiêu dũng thiện chiến đứng trước điện, rèm châu trước mặt khẽ đong đưa, bóng hình người nọ cao gầy.
“Truyền ý chỉ của Thái hậu, nay Tiết độ sứ U Châu, Hà Đông, Tả võ vệ Đại tướng quân Thích Nhung kiêu dũng thiện chiến, phía Bắc ngăn quân xâm lược, phía Nam bình định loạn lạc, công lao vô biên, phong làm Định Bắc Vương.”
…
Một đời ngắn ngủi của nữ tử hiện lên, tựa như một giấc mơ vậy.
Không phải là cẩm y hương khuê, lười họa nga mi [*], mà là thức khuya dậy sớm, đèn xanh giấy vàng, đơn độc đối mặt với trăng ngoài song cửa sổ phía Tây.
[*] Cẩm y hương khuê là mặc áo gấm ở trong khuê phòng thơm ngát, lười họa nga mi là lười vẽ chân mày, đều là cụm dùng để chỉ cuộc sống bình thản của người con gái.
Mười hai năm buông rèm chấp chính, không thẹn với trời, với đất, với lòng.
Lồng ngực nàng tỏa ra sự hào hùng cao ngút, dù cho trên đời này mây gian sóng dối, giông tố đáng sợ, thì có làm sao?
Dây đàn tỳ bà trong tay luân chuyển nhanh, từng thanh âm tựa cơn mưa rơi nặng hạt, tựa sóng mây quay cuồng, tựa đất rung núi chuyển, âm thanh khiến người ta sợ hãi đến cùng cực.
Lòng Tạ Dung Dung chợt hoảng hốt, nghe người bên cạnh tung ra từng nốt nhạc, lại cảm thấy đây không phải là nhạc, nghe càng giống như từng lời chất vấn đến từ bốn phương tám hướng: Ai dám định phong ba?
Ai dám định phong ba?
Ai dám định phong ba?
…
Ta… dám, không…
Chỉ một phút chần chừ như dời non lấp biển đã đè nàng ta đến suy sụp, Tạ Dung Dung liên tục mắc sai lầm, cướp… cướp…
Nàng ta hoàn toàn không thể theo kịp nhịp điệu, bấy giờ, nàng ta sững sờ ngay tại chỗ, lại chỉ nghe thấy tiếng quét dây đàn càng lúc càng vang dội.
Trần Nhu ôm tỳ bà, tay bay nhanh, vê hợp gảy, ngay đoạn vang dội lại dừng lại, tiếng đàn trút xuống từng đoạn.
Cuối cùng bản nhạc cũng đã đi đến đoạn kết, phong ba kết.
Khán giả đều lặng ngắt như tờ.
“Rầm!!!”
Đàn tỳ bà rơi xuống, dây đứt trống nứt, Tạ Dung Dung ném nó xuống đất rồi đi mất.
Công chúa Trường Nhạc thở dài một hơi, gọi người tới dọn đống hư nát trên đất.
Sở công tử lắc đầu nói: “Hôm nay sẽ có câu chuyện còn xa mới bằng được lưu truyền ra bên ngoài.”
“Trần Thất cô nương đúng là một khúc danh chấn Trường An, tại hạ bội phục.”
“Quả nhiên không thể tin vào lời nói của tiểu Hầu gia được mà.”
Chu Giác nhìn về hướng của người đang ôm tỳ bà kìa, nữ tử ấy xán lạn như ánh bình minh, cao quý như hoa mẫu đơn, chỉ cảm thấy tâm hồn mình nhoáng lên, nghiêng ngả vì người nọ.
Tam hoàng tử Lý Cốc cầm ly trong tay mà ngắm nghía, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Trần Nhu, cười ra thành tiếng: “Trần Thất cô nương tư dung tuyệt sắc, bộ y phục trên người trông càng thướt tha yểu điệu, nam nhân trông thấy thì sẽ phải hành động thiếu suy nghĩ, đúng là một báu vật trời sinh mà.”
Trần Trưng tức giận lên tiếng: “Tam hoàng tử ăn nói cho cẩn thận!”
Những lời này, quả là cợt nhả quá đáng.
Ngũ hoàng tử Lý Hãn nãy giờ vẫn luôn im lặng mà nay lại lên tiếng, y nói: “Tam hoàng huynh, sao huynh có thể hình dung một quý nữ nhà quyền quý như thế cơ chứ.”
Sắc mặt của Trần Trưng càng khó coi hơn.
“Chỉ giỡn một chút thôi mà, mấy người các ngươi ấy, không biết đùa vui một chút nào cả.” Tam hoàng tử Lý Cốc bỏ ly rượu trong tay xuống, ra hiệu cho vũ cơ bên cạnh rót rượu cho mình.
Hiển nhiên hắn sẽ không xem chuyện mình đùa giỡn một quý nữ, xem người ta như một thứ đồ chơi là chuyện đáng kể gì.
Nếu hôm nay chuyện này bị đồn ra ngoài, chỉ e là người ngoài sẽ không quan tâm đến khúc tỳ bà gì gì nữa, người ta sẽ thích đồn đãi về câu từ khinh nhờn của Tam hoàng tử hơn.
Thích Nhung biếng nhác chợt đứng lên, chàng cười cười, nhìn về phía Lý Cốc và nói: “Tam biểu ca, ta cảm thấy yến hội này không thú vị gì cả, chi bằng ta và ngươi chơi một vài trò vui vẻ đi.”
Tay Lý Cốc khựng lại, hắn ngẩng đầu: “Ơ? Thích Nhung, ngươi có ý gì hay ho sao?”
Thích Nhung ngoắc tay một cái, hộ vệ đưa một cái cung và mũi tên lên, chàng xoay nhẫn ban chỉ ở ngón tay cái, kéo dây cung trong tay, trước mắt bao nhiêu người, chàng lại nhắm mũi tên vào cổ họng của Lý Cốc, hơi mỉm cười mà nói: “Tam biểu ca chớ có chộn rộn nhé, hôm nay ta uống rượu, e là sẽ mất đi độ chính xác đấy.”
“Thích Nhung, ngươi điên rồi!”
Toàn thân Lý Cốc như rơi vào hố băng, cổ họng hắn hắn bị mũi tên sắc bén kia khóa chặt lại, như một con mồi đang bị thợ săn theo dõi, khiến hắn không rét mà run.
Thích Nhung là tên điên, sẽ dám bắn hắn thật đó!
“Các ngươi mau ngăn hắn lại đi.”
Trễ mất rồi.
Mũi tên trong tay Thích Nhung đã được bắn ra từ nãy tới giờ rồi.
Một cơn gió lạnh bay vụt qua bên cổ hắn, hai mắt Lý Cốc trợn to, bên phải cổ có một chỗ hơi nóng, hắn giơ tay lên sờ, máu đỏ tươi dính trên đầu ngón tay, sau đó xụi lơ trên đất, phía dưới đã ướt hết cả một mảng.
Thích Nhung vẫn còn cười như một lẽ đương nhiên, nhướng mày và hỏi: “Chơi vui không?”
“Vừa rồi biểu ca trông giống như con hoẵng trên núi vậy, ta thích nhất là trông thấy bộ dạng run bần bật của các ngươi đấy.”.