Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)

Hứa Nhất cảm thấy Tần Việt tàn nhẫn nhất không phải đối với cậu che giấu, mà là quá mức thẳng thắn, có thích hay không đều nói rõ rõ ràng ràng, không an ủi cậu, cũng không chịu nói dối.

Ví dụ như khi bọn họ đến khách sạn, quần áo còn chưa có sửa sang xong, Tần Việt ngay trước mặt của cậu nhận điện thoại cho Giang Yến, không hề chú ý đến tâm tình của cậu mà cùng Giang Yến tán gẫu chuyện công tác. Hứa Nhất người này cũng thích ngược, rõ ràng khổ sở trong lòng còn nhất định phải nghe hết thảy đối thoại.

Cậu nghe thấy Giang Yến nói Tần Việt nên về sớm một chút.

Hứa Nhất liền oán thầm một câu: Đáng tiếc, Tần Việt tạm thời không về được, cùng tôi ở một chỗ.

Giang Yến nói kỳ thực em nhớ anh.

Hứa Nhất lườm một cái, nhớ cũng vô dụng, nhớ cũng không gặp được.

Giang Yến hỏi, Tần Việt anh vẫn luôn yêu em phải không?

Hứa Nhất lập tức không biết mình nên nói cái gì, hô hấp gần như dừng lại.

Cậu sợ nghe Tần Việt trả lời, nhưng cậu muốn biết Tần Việt sẽ trả lời như thế nào, cậu nhát gan mà hiếu kỳ mâu thuẫn thấp thỏm đến cực hạn.

Tần Việt nói với Giang Yến: “Ừ.”

Cái từ “Ừ” này như một cái lợi kiếm thẳng tắp đâm vào trái tim Hứa Nhất, làm cho cậu đau đớn không thôi. Khó chịu, oan ức là do cậu tự tìm, đầy bụng đều chua xót không nơi có thể phát tiết. Cậu muốn đánh mình một bạt tay, để cho mình không nghe chuyện gì nữa. Cậu khó chịu giơ tay lên muốn đánh mình, lại lập tức buông xuống, cậu sợ Tần Việt cảm thấy mình là người bị bệnh thần kinh.

Hứa Nhất nhịn, viền mắt đều đỏ, nhìn cái gì cũng tức giận, cậu cảm thấy tất cả mọi thứ đang cười nhạo mình. Tần Việt không yêu cậu một chút nào, cậu còn ở trước mặt người ta làm gì.

Cậu thật sự quá khó chịu, quá ghen tỵ. Tần Việt đang nói chuyện điện thoại liền bị cậu đoạt lấy, ấn tắt, một đường pa-ra-bôn ném vào trong giường.

Cậu biết mình không nên làm như vậy, Tần Việt không thích cậu, tất nhiên cũng sẽ không bao dung cậu. Nhưng cậu không nhịn được, cậu không muốn nghe Tần Việt nói chuyện điện thoại với Giang Yến, cậu không muốn nghe Tần Việt nói yêu Giang Yến. Trước khi cậu buông tay chỉ muốn có thời gian bên cạnh Tần Việt, Tần Việt còn ở trước mặt cậu gọi điện thoại, làm cho cậu khó chịu.

“Cậu tìm điện thoại di động về cho tôi.” Tần Việt nhíu mày, ngữ khí trở nên xa lạ.

Hứa Nhất nghẹn cổ nói: “Tôi không làm.”

“Tôi lặp lại lần nữa, lập tức tìm điện thoại về cho tôi, sau đó nói xin lỗi.”

Hứa Nhất ngực kịch liệt phập phồng: “Tôi sẽ không, anh biết rõ tôi yêu anh, còn ở trước mặt tôi nói điện thoại với Giang Yến. Tần Việt anh không có lương tâm.”

Hứa Nhất có chút oan ức nhỏ giọng nói: “Ít nhất thời gian đi công tác này đừng gọi điện thoại.”

Tần Việt không cảm kích, nhìn Hứa Nhất cười gằn: “Không nhặt, không xin lỗi đúng không.”

Hứa Nhất gật đầu, không nhìn Tần Việt, khịt khịt mũi: “Tôi không, tôi không sai, không nhặt, cũng không xin lỗi.”

Tần Việt tức giận: “Được, cậu cũng không cần lượm.”

Tần Việt nắm lấy tay Hứa Nhất kéo cậu đi tới cửa. Hứa Nhất bị Tần Việt kéo lảo đảo đến cửa, anh đem Hứa Nhất đẩy ra bên ngoài rồi đóng cửa lại.

Hứa Nhất bị Tần Việt đuổi ra ngoài.

Cậu đứng ở hành lang trên thảm trải sàn mềm mại, ngẩng đầu nhìn hai cái đèn trên trần nhà tỏa sáng. Cậu vẫn luôn ngước đầu, không nói. Cậu biết mình làm không đúng, làm nũng đùa giỡn chọc giận là dùng với người yêu mình. Tần Việt không thích cậu, cho nên cậu làm nũng đùa giỡn chọc tức anh sẽ biến thành tìm đường chết.

Cậu không muốn cúi đầu, Hứa Nhất đặc biệt hiểu chính mình, kỳ thực cậu không có tiền đồ, cúi đầu khẳng định nước mắt sẽ không ngừng được. Hứa Nhất cảm thấy ít nhất mình cần phải bảo trì tôn nghiêm cuối cùng, tuyệt đối không thể rơi nước mắt.

Cậu ở cửa phòng Tần Việt bình tĩnh khoảng năm phút đồng hồ, sau đó đá một cước nói: “Cút mẹ mày đi Tần Việt, sau này ông đây sẽ không thích anh nữa.”

Hứa Nhất từ đâu đó lấy ra thẻ phòng của mình: “Có gì đặc biệt, không phải là ỷ vào ông đây yêu thích anh sao? Bắt nạt ai đó.” Mở cửa, Hứa Nhất ngã mình xuống giường, học Tần Việt nói chuyện: “Còn bắt nói xin lỗi anh, anh còn là đứa bé mặc tả hả.”

Cậu ở trên giường đánh tới đánh lui một hồi cho hả giận, sau đó đem giày quăng thật xa, nhìn trần nhà bất tri bất giác ngủ quên.

Trước khi ngủ một phút, trong đầu của cậu lóe lên một ý nghĩ, muốn mình không yêu Tần Việt như vậy thì tốt rồi.

Hứa Nhất bị lạnh làm cho tỉnh dậy, máy điều hòa điều chỉnh nhiệt độ quá thấp, mở mắt ra, cậu nhảy mũi hai cái.

Trong phòng mờ mịt, rèm cửa sổ rất dày che ánh sáng bên ngoài, chỉ chừa một tia sáng xuyên qua khe hở trong không gian uyển chuyển nhảy múa. Hứa Nhất hoảng hốt rất lâu mới vươn mình xuống giường, kéo áo T shirt từ trên người xuống, che cái eo nhỏ dẻo dai của cậu.

Mặc quần áo xong, Hứa Nhất ngốc trệ hai phút, dự định đi xuống chỗ bán rượu ở hành lang lầu một ngồi một hồi. Bởi vì đây không phải là thời điểm du lịch, cho nên chỗ ngồi cũng không có bao nhiêu người.

“Một ly Vodka Martini.” Hứa Nhất ngồi xuống quầy bar, vẫy vẫy tay với anh bartender.

Anh chàng bartender đang tận tình khuyên nhủ một người bên cạnh, hắn nghe thấy Hứa Nhất kêu rượu, nhanh chóng quay đầu lại nói một câu: “Ngài chờ một chút, trước tiên tôi phải cứu một mạng người đã, đồng nghiệp của tôi vừa chia tay bạn trai, tôi rót rượu cho ngài phỏng chừng hắn có thể chạy đến tầng cao nhất, sau đó nhảy xuống.”

Đồng nghiệp của cậu bartender thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, tính toán tuổi tác cũng gần bằng cậu, tóc ngắn, thân cao gầy, trên cổ còn có hình xăm, giữa hai lông mày mang theo một chút lệ khí.

Do dù anh chàng bartender không kiên nhẫn hầu rượu khách nhưng vẫn đè nóng giận nghe đồng nghiệp của chính mình dông dài.

Hứa Nhất nhìn người kia mà không nhịn được, liền từ băng ghế đứng lên, vỗ vỗ vai anh chàng bartender: “Vodka Martini đủ quản được tất cả.” Cậu chỉ chỉ đồng nghiệp tóc ngắn của anh chàng bartender: “Cho cậu ta một ly nữa, tôi mời cậu ta uống.”

Cậu suy nghĩ một chút bỗng nhiên lại nói: “Không phải, không phải, tiền bạc tính trên đầu Tần Việt.”

Hứa Nhất cảm thấy mình đã quá phiền muộn. Cậu chưa bao giờ là một người tham lam, bởi vì cậu biết, coi như muốn nhưng từ trước tới nay cậu cũng không chiếm được.

Trước đây cậu cũng sẽ oán hận. Dựa vào cái gì cậu là một người có tài hoa, Hứa Thanh Sơn lại không cho cậu sờ vào dương cầm. Cậu thỏa hiệp, cậu không động vào, vậy cậu phải cố học cho giỏi, một ngày nào đó tri thức sẽ mang cậu bay ra khỏi cái hẻm nhỏ chật chội kia. Nhưng học đại học một nguyện vọng nhỏ như thế cũng bị Hứa Thanh Sơn và Trương Lan Chi không cho phép.

Trong sách viết không có cha mẹ nào không yêu thương con của mình, cậu tự nhủ là ba mẹ có quan tâm mình, nhưng họ không biểu đạt ra mà thôi. Đến khi Hứa Thanh Sơn bắt cậu tạm nghỉ học, lúc đó Hứa Nhất dao động. Có lúc cậu cảm thấy mình như một con quái vật, quá khứ không nhớ ra được, tương lai cũng không có, người mình thích đã là của người khác, hoàn toàn không nên có, cũng không có được. Nếu như bên cạnh không có ai, Hứa Nhất thật sự rất muốn hét lên, sao cuộc sống phải gian nan như vậy?

Thôi, ai làm gì thì làm, tùy tiện đi, cậu chỉ muốn để cho mình dễ chịu một chút. Hứa Nhất quơ quơ trong ly rượu, đem nửa ly còn lại uống sạch, quay đầu tức giận hỏi: “Ai, tôi nói với cậu, nếu thích một người không mình thì phải làm sao? Tốt nhất là làm phiền hắn, cứ tiếp tục làm phiền hắn, hiệu quả cuối cùng đạt được là, hắn nhìn thấy mình như nhìn thấy cóc ghẻ, đi đường vòng là tốt nhất.”

Hứa Nhất thoạt nhìn dáng vẻ rất khổ não.

Bạn của anh chàng bartender không chút nháy mắt nhìn Hứa Nhất, đến nửa ngày hỏi: “Anh, anh cũng thất tình?”

“Ừ, tôi còn không bằng cậu nữa, tôi còn chưa kịp yêu đã thất tình.” Bỗng nhiên cậu đem mặt của mình để gần mặt người thanh niên kia: “Cậu nói nếu như tôi đẹp trai hơn một chút, anh ấy có thích tôi không?” Giọng nói mang theo mấy phần ngây thơ.

Hứa Nhất rất là đẹp trai, đuôi mắt ẩn tình, mặt mày diễm lệ. Bị một gương mặt sáng loáng như vậy kề sát lực trùng kích rất lớn. Người thanh niên kia nhất thời mặt đỏ lên.

“Không, không, không, dung mạo của anh nhìn rất đẹp, thật sự rất đẹp.” Người thanh niên kia nói cũng không lưu loát.

Hứa Nhất khó chịu, uống rượu hơi say, giọng nói trở nên mềm mại: “Nhưng tại sao anh ấy lại không thích tôi, không thích tôi cũng được đi, nhưng tại sao còn chán ghét tôi.”

“Anh, mới vừa rồi bạn tôi còn khuyên tôi, phương pháp trị khỏi thất tình chính là đi tìm một người yêu mới.” Bạn của anh chàng bartender nói chuyện không lưu loát: “Chỉ cần nói chuyện với một người tướng mạo anh không đáng ghét, cùng hắn hôn môi sẽ sản sinh nhiều amin, người mới làm anh vui vẻ, sau đó anh sẽ quên mất người cũ.”

“Tôi phải cùng hắn hôn môi?” Hứa Nhất nhìn anh bạn bên cạnh: “Sẽ sản sinh nhiều amin? Sau đó tôi có thể yêu người khác?”

Bạn của anh chàng bartender điên cuồng gật đầu.

Hứa Nhất bỗng nhiên có chút ngốc, trực tiếp đè anh chàng kia vào quầy bar: “Cậu trai, có thể cho tôi hôn một cái sao?” Cậu đặc biệt thành khẩn nói: “Cậu chớ để ý, cứ thử xem, hôn một cái là được.”

Thanh niên kia sửng sốt một chút, lập tức đỏ mặt. Hắn nhàn nhạt cười cười: “Anh, hay là em hôn anh đi.”

Lập tức thanh niên dùng sức đem Hứa Nhất đặt ở dưới thân, hôn Hứa Nhất.

Tần Việt cùng trợ lý ở phân bộ công ty họp xong, định đem vài vấn đề nghi vấn giải quyết trong hội nghị vào ngày mai. Hai người từ bên ngoài cửa khách sạn xuống xe, qua cửa xoay tròn, vừa đi vừa thảo luận đến hành lang lầu một.

Quầy rượu ở hành lang không lớn, ánh đèn rất sáng, kệ sát tường là từng chai rượu xếp nghiêm chỉnh, dựa vào cửa sổ là một bàn tròn nhỏ màu trắng, bởi vì chưa tới buổi tối cho nên bên trong có rất ít người.

Đứng ở cửa, bên trong làm gì vừa xem là thấy ngay. Anh nhìn thấy một người mặc đồng phục bartender, ngũ quan đoan chính, còn có một thanh niên đè Hứa Nhất định hôn môi, cố tình Hứa Nhất kia còn chớp đôi mắt ướt át, bộ dạng rất mong đợi.

Lý trí nói cho Tần Việt biết là không cần lo, Hứa Nhất chỉ là một lọ chứa tủy cứu Giang Yến mà thôi. Nhưng về tình cảm, Tần Việt đã vô cùng phẫn nộ. Tu dưỡng từ nhỏ nói cho anh biết, trước mặt mọi người làm chuyện như vậy quả thực là không biết xấu hổ, từ nhỏ tu dưỡng cũng nói cho anh biết không nên tùy tiện nổi giận.

Nhưng xưa nay anh chưa từng có cảm giác này, tâm tình ức chế không được, lửa giận trong lòng lập tức bộc phát. Cái người này luôn miệng nói yêu mình, nói thích mình, nói muốn là người của mình, quả thực tùy tiện phóng đãng không biết xấu hổ đến cực hạn, chỉ để cậu một mình trong khách sạn một lúc, ngay cả người phục vụ cũng đi câu dẫn.

Tần Việt sắc mặt âm trầm đi tới phía sau hai người, lôi người thanh niên đang ở trên người Hứa Nhất ra, lạnh lùng nhìn hắn. Bạn của anh chàng bartender bị Tần Việt doạ hoảng sợ nhanh chóng bỏ chạy.

Hứa Nhất mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt âm trầm của Tần Việt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui