Ánh nắng ban mai nhẹ rơi những tia ấm áp xuống mặt đất, từng đợt gió thu nhẹ bay trên cành lá. Ở một góc sân yên tĩnh của ngôi trường Đại Long danh giá, cô gái nhỏ đưa tay hứng lấy những giọt sương còn sót lại.
-Hạ Vy!-Tiếng gọi của cô bạn mắt híp làm cô gái quay đầu lại.
-Ngọc Châu!
-Cậu ở đây làm tớ tìm nãy giờ. Sao ra đây đứng vậy?
Cô bạn ko vội trả lời, tay vẫn nghịch trên mấy chiếc lá còn ướt đẫm.
-Tớ chỉ là đi ngắm cảnh một chút mà đã có người nhớ phát điên lên rồi sao?-Hạ Vu cười gian.
-Xì! Ai thèm nhớ cậu chứ. Tưởng bở hả? Người ta chỉ là lo cậu lạc đường hay gì gì đấy....
-Đồ gở miệng! Hạ Vy cốc đầu cô bạn, chạy nhanh về phía sân trường.
-Aaaaa! Cậu đứng lại đó! - Ngọc Châu đầu nghi ngút khói đuổi theo.
Cả hai là bạn thân từ khi còn nhỏ. Lớn lên cùng được nhận học bổng của Đại Long- ngôi trường dẫn đầu cả nước về mọi mặt.
-Học phí ở Đại Long đủ để mua được một chiếc BMW đắt tiền. Và chúng tôi chỉ đào tạo những người có năng lực thực sự. Vậy nên các em hãy xem xét lại bản thân và dừng ngay những trò ngu xuẩn lại nếu ko muốn bị tống cổ ra khỏi trường.- Thầy hiệu trưởng lớn giọng trên loa.
Rảo bước quanh khuôn viên rộng, luyên thuyên những chuyện trên trời dưới biển và thưởng thức những cây kem ốc quế yêu thích đã là thói quen của hai cô nữ sinh vào mỗi sáng(ẩm thực hơn thời tiết).
Hạ Vy mân mê cây kem trên tay, khẽ thở dài:
-Haizzzz! Hai tháng rồi bọn mình chưa về thăm nhà rồi.
-Ukm! Hai tháng rồi.
-Tớ nghe nói tuần sau toàn trường đi dã ngoại đấy. Dù sao hai đứa mình cũng ko đủ khả năng tham gia. Hay mình xin cô ko tham gia nữa để về nhà.
-Ờ ha.Ý kiến hay đấy.
Hạ Vy quay người về phía cô bạn, lùi những bước dài về phía trước, cười đắc chí.
-Chuyện. Tớ thông minh sẵn....
Cô gái bất ngờ dừng chân lại, ko nói thêm được nữa, cảm thấy như đang giẫm lên vật gì đó. Cơ thể cô như mất thăng bằng, trượt chân khỏi vật đó và ngã ngửa ra phía sau. Hẳn là sẽ hạ cánh an toàn xuống nền gạch cứng tho ráp kia bằng mông và cả lưng nưa. Cô gái nhỏ nguyền rủa cái vật ấy, đảm bảo là sẽ nghiền nát nó sau khi ôm lấy đất mẹ yeu qúy.
Nhưng ko, một bàn tay nào đó đã kịp ôm chặt lấy thân hình mảnh mai. Mùi nước hoa thơm lạnh lùa vào sống mũi nhỏ xinh làm cô gái cứng người, đôi mắt bồ câu mở to hết cỡ đối diện với đôi mắt trong sâu thẳm của chàng trai. Bốn mắt nhìn nhau ko chớp. Hạ Vy cảm nhận được cái lạnh ghê gớm từ đôi mắt và bàn tay ấy đang truyền dần vào cơ thể mình.
-Hạ Vy!-Tiếng Ngọc Châu khẽ gọi lôi cô gái ra khỏi ánh mắt như đang thôi miên của ai kia.
-A!- Cô gái giật mình đứng dậy. Hơi cúi đầu né tránh, cây kem trên tay vô thức rơi xuống chiếc giày trắng đắt tiền.
-Chết cha! Cho tớ xin lỗi! Tớ ko cố ý đâu. -Hạ Vy nheo mắt cười khổ với chàng trai-Tớ cũng ko biết tại sao nó lại rơi ko đúng chỗ như thế.
Nói rồi cô đưa bàn tay nhỏ xinh hướng về phía chiếc giày bị vấy bẩn- Tớ sẽ làm sạch nó ngay.
Tay cô chưa kịp chạm đến, cậu đã thu chân vê phía sau. Cô gái ngước lên nhìn người trước mặt, bộ dạng đáng thương như chú mèo con bị chủ trách phạt:
-Tớ ko có nhiều tiền để mua đôi giày đắt tiền như thế đền cho cậu đâu. Tớ sẽ làm sạch nó thật mà. Nhanh thôi.- Tay cô gái nhỏ vẫn cố chạm vào chiếc giày kia.
-Ko cần.- Lạnh lùng đáp lại cô bé rắc rối, chàng trai bỏ đi, lướt qua cô như ko có gì xảy ra.
Ngọc Châu nãy giờ đứng như trời chồng. Đôi mắt híp lộ rõ từng tia sợ hãi.
-Cậu sao thế? Cô gái nhỏ huơ tay trước vẻ mặt còn đang cứng đờ.
-Cậu có sao k? Ngọc Châu vô thức lay vai cô bạn nhỏ hỏi lại.
-Tớ chỉ có trăng thôi. Cậu mới là người có sao đấy. Mà cậu biết tên khinh người vừa rồi ak?
-Ko phải khinh người mà là Hoàng Minh Dương.
Hạ Vy cười chế nhạo cô bạn mắt híp.
-Hoàng Minh Dương là con gì mà khiến cậu đơ người như thế hả đồ mê trai. Thừa nhận là cậu ta rất đẹp nhưng cậu cũng ko cần lạc mất hồn vía như vậy chứ?
-Ko phải là con gì... mà là nhân vật máu lạnh đứng đầu Đại Long. Cậu sẽ bị đuổi khỏi trường một cách thê thảm nếu làm cậu ta nổi dận. -Ngọc Châu hằn mạnh từng chữ như muốn nó in sâu vào bộ não của cô bạn ngốc nghếch.