-Này nhóc 11b2!
Hạ Vy nhăn nhó nhìn sang Ngọc Châu.
-Thảm rồi!
Ngọc Châu khẩy môi :
-Gì chứ? Nên nhớ người ta là hotboy đấy?!
-Nếu cho tớ chọn, tớ sẽ ko ngồi ở khuôn viên trường hôm ấy nữa! Khỏi phải gây thù kết oán với tên kia!
-Cậu vốn đâu tránh được. Cậu ta muốn gì là sẽ làm bằng được.
Hai nữ sinh còn đang trò chuyện thì Nhật Quang đã chạy đến nơi, thở hổn hển ko ra tiếng.
-Hình như cậu có vấn đề về tai thì phải. Tôi gọi lớn như vậy mà ko nghe, báo hại tôi chạy mệt đứt hơi!
Hạ Vy ngán ngẩm nhìn cậu. Mái tóc hạt dẻ xõa xuống trán, chiếc áo phông trắng đã thẫm mồ hôi. Cậu ta cũng rất tuyệt nhưng với cô, ko ai có thể bằng Minh Dương.
-Tôi mượn cậu chạy theo chắc.
Nhật Quang thẳng người dậy, hơi thở gấp gáp nhỏ dần, cười gian nhìn cô gái nhỏ.
-Cậu ko nỡ thấy tôi thế này sao? Thừa nhận đi, cậu thích tôi.
Đôi mắt bồ câu nảy lửa nhìn cậu nam sinh đang đắc chí.
-Cậu mơ đấy ak? Tất cả mọi người đều xiêu lòng trước cậu nhưng ko phải tôi cũng vậy. Tôi là trường hợp ngoại lệ.
Ngọc Châu chỉ biết đứng cười, mặc kệ bộ mặt thảm thương cầu cứu của cô gái nhỏ. Hạ Vy bực tức kéo cô bạn lôi đi, mặc kệ Nhật Quang lẽo đẽo đằng sau.
Suốt đoạn đường từ dưới sân trường lên lớp, biết bao ánh nhìn dõi theo ba con người, mà đặc biệt là Hạ Vy. Khâm phục có, ghen tị có, nhưng hiển nhiên ko ai dám nói ra.
Trống điểm giờ học và cuộc bám đuôi bắt buộc phải trì hoãn khi Hạ Vy cố gắng tìm cách tống cổ kẻ bám đuôi khỏi lớp.
-Toii xin cậu đấy. Về lớp đi. Tôi cần phải học.
Nhật Quang kiên quyết ko rời đi.
-Tôi có thể học ở đây.
Hạ Vy giận giữ, hét lớn khiến toàn bộ lớp học lấy cô làm tâm điểm chú ý.
-Cậu! Tôi ghét cậu .....
Cô gái nhỏ mặt hầm hầm, quay lên phía bảng và ko nói gì. Nhật Quang thấy bất thường. Nếu là lúc trước, Hạ Vy sẽ ko ngần ngại mà mắng thẳng vào mặt cậu, những lúc như vậy cậu rất khó chịu. Nhưng hình như cô đang giận thật, những trò chọc ghẹo của cậu cô đều ko có phản ứng gì. Nhật Quang rất khó chịu, hơn cả lúc bị cô nói xoáy nữa. Cậu hậm hực đi về lớp, gắt gỏng với tên vệ sĩ theo sau :
-Ngay hôm nay, đuổi việc tên nào vừa đánh trống ban nãy!
Giờ giải lao vừa đến, không khí quanh trường học đã náo nhiệt hẳn lên. Tiếng chim hót líu lo và triếng gió trong veo bị tiếng cười nói của đám học trò nghịch ngợm lấm át hẳn. Hạ Vy định cùng Ngọc Châu xuống khuôn viên, vừa ra cửa lớp đã lại gặp Nhật Quang.
-Cậu ko thấy chán hả? Lớp cậu có rất nhiều nữ sinh đẹp mà. -Hạ Vy ngán ngẩm thở dài.
-Đều ko phải cậu.
Nhật Quang đưa đến trước mặt cô một bó hoa hồng lớn khiến tất cả những người chứng kiến đều phải ngưỡng mộ cô nữ sinh, và các cô gái đều chắc chắn thề rằng : Nếu là mình,mình sẽ đòng ý ngay.
Ngọc Châu rut tay khỏi cô gái nhỏ, khẽ thì thầm :
-Đồng ý đi!
Nhìn theo bóng cô bạn thân đã dời đi, Hạ Vy bối rối có, ngượng ngùng có nhưng rung động thì ko.
-Cậu làm gì vậy? Thôi ngay đi được ko?
-Tôi sẽ thôi trừ khi cậu đòng ý là của riêng tôi.
Đôi tay trắng bám chặt lấy tà áo, mắt nhìn người đói diện còn đang tưởng rằng nắm chắc phần thắng.
-Tôi thực sự ko hề có ý gì với cậu. Thôi ngay những suy nghĩ của cậu đi.
Tiếng sét lớn đánh ngang tai, cô gái nhỏ thật ko biết lượng sức mình, đi từ chối một người như cậu. Nhật Quang ko thể chấp nhận nổi, cậu sầm mặt lại, bó hoa bị bàn tay phũ phàng ném xuống đất. Đôi dày da bóng nhoáng dẫm nát những cánh hồng thắm đỏ, quay bước bỏ đi trước bao con mắt kinh ngạc. Hạ Vy cảm thấy mình hơi quá đáng, nhưng cô ko thể làm khác. Cô gái nhỏ thở dài quay vào lớp. Đôi mắt híp quan sát hết thảy mọi chuyện, nấp sau cánh cửa, hai tay nắm chặt, đập mạnh vào tường.
-Định dành Minh Dương với tôi sao? Cậu ko đủ khả năng!
Ánh nắng lười nhác buông mình xuống mặt đất. Nhật Quang một mình chạy đua với đám mây trắng trên cao. Đã thấm mệt, cậu dừng chân lại, hét lớn như muốn in hằn tất cả những lời nói của mình lên nền trời xanh.
-Hạ Vy! Cậu sẽ là của tôi! Nhất định là của tôi! Tôi sẽ ko bỏ cuộc đâu! Nhất định là vậy!